Mục lục
[Dịch] Truyền Kỳ Hoàn Khố Thiếu Gia (Trùng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ấn tượng của Phương Tranh đối với Tiêu Hoài Viễn rất mơ hồ, hắn cảm thấy Tiêu Hoài Viễn quá thần bí. Từ nhỏ hắn xem qua trong ti vi, phàm là nhân vật thần bí, khi tới thời gian công bố đáp án cuối cùng, bọn họ nếu không phải là người đại gian ác, thì là người đại ẩn đại thiện. Là nhân vật then chốt thuộc về khả năng ra tay liền định càn khôn. Kết cục của người như thế đều đã được an bài, nếu không phải là kết thúc buồn, thì là kết thúc vui, dù sao luôn luôn sẽ cực đoan.

Cho nên đối với người như thế, mặc dù từ trong trực giác cho rằng hắn đáng giá tin tưởng, nhưng hay nhất vẫn phải đề phòng một chút.

Phương Tranh liếc mắt nhìn Tiêu Hoài Viễn, bỗng nhiên nói: “ Ngươi nói với ta về chuyện thái tử và mấy vương gia khác? Tiêu huynh, ở đây, không thể bàn chuyện quốc gia, ngươi chỉ là tên sai vặt trong phủ thái tử, còn ta, cũng chỉ là một nhàn quan chờ ăn chờ chết. Thái tử và mấy vương gia ra sao, chúng ta có cần phải lén lút đàm luận không?”

Tiêu Hoài Viễn nháy mắt mấy cái, cười nói: “ Phương huynh, ngươi thật không muốn nghe sao? Đối với ngươi lại rất trọng yếu đó.”

Phương Tranh đỡ trán nói: “ Không muốn! Hiện tại ta nghe được chuyện gì về triều đình, về quốc sự, về tranh quyền đoạt lợi những vấn đề này thì liền đau đầu, ai, có phải là ta bị bệnh? Ngày khác ta phải đi xem đại phu mới được.”

Tiêu Hoài Viễn nghe vậy ngây ra một lúc, sau đó dễ dàng cười nói: “ Nếu Phương huynh không muốn nghe, tiểu đệ cũng không miễn cưỡng, vậy tiểu đệ sẽ không quấy rối Phương huynh nữa, cáo từ.”

Nói xong Tiêu Hoài Viễn đứng dậy liền đi, Phương Tranh đỡ trán, nghiêng người suy nghĩ, nhìn Tiêu Hoài Viễn đi ra ngoài, càng đi bước chân của hắn càng chậm, tựa hồ đang chờ Phương Tranh gọi lại hắn.

Trong lòng Phương Tranh cười nhạt, trong đầu người này vì sao còn chơi trò đáng chán này? Hắn cho rằng chỉ cần đi ra ngoài, ta phải gọi hắn lại hay sao? Trò xiếc lạt mềm buộc chặt từ đời trước lão tử đã chơi đến chán ngắt, ngươi không phải đang tự làm mất mặt trước mặt ta sao?

Phương Tranh nhìn cũng không nhìn Tiêu Hoài Viễn, thẳng ngáp một cái, lập tức nâng chén trà trên bàn gỗ lim, chậm rãi uống vài ngụm, nhìn cực kỳ nhàn nhã tiêu sái.

Tiêu Hoài Viễn đi hai bước liền dừng lại, xoay người vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Phương Tranh, thở dài nói: “ Phương huynh, ta chỉ là ý tốt đến nói thế cục tỉ mỉ hiện nay của kinh thành cho ngươi nghe, đối với ngươi cũng không có ác ý.”

Phương Tranh nhàn nhạt cười nói: “ Trước tiên ngươi nói cho ta biết, nguyên nhân gì khiến cho ngươi vội vàng chạy đến nhà của ta phân tích thế cục cho ta nghe, nhà của ta đời đời kinh thương, thờ phụng chính là không lợi không làm, nếu là chuyện không có chỗ tốt, sẽ không có ai đi làm. Ngươi tới phân tích thế cục cho ta, từ đó chiếm được chỗ tốt gì?”

Tiêu Hoài Viễn ngây ngốc một lát, cười khổ nói: “ Phương huynh, ta có…”

“ Nỗi khổ sao? Không thể nói sao? Hiểu. Hoàn toàn hiểu. Ta từ ngày biết ngươi, ngươi cứ nói mình có nỗi khổ, lại nói khó xử, dường như những thứ này là bí mật tối đa của ngươi, dáng dấp như đại sầu thâm sâu. Tiêu huynh, nói thật, ta đồng tình ngươi, ngươi sống như vậy không thấy mệt mỏi sao?”

Nhìn dáng dấp khổ sở của Tiêu Hoài Viễn, Phương Tranh thở dài nói: “ Được rồi, ngươi cứ nói, ta sẽ nghe một chút. Tuy rằng ngươi vẫn biểu hiện thần thần bí bí, không giống người tốt, nhưng ta vẫn phải tuyển chọn tin tưởng ngươi.”

Tiêu Hoài Viễn giải thích: “ Ta vốn là người tốt…”

“ Có người tốt thích giấu đầu lòi đuôi như ngươi sao?” Phương Tranh trợn mắt.

Tiêu Hoài Viễn tựa hồ lười cãi cọ cùng Phương Tranh, trực tiếp tiến vào chính đề, nói: “ Phương huynh hẳn là biết Thọ Vương và Anh Vương vào kinh rồi chứ?”

“ Biết, vậy thì sao?”

“ Phương huynh cũng nên hiểu rõ, hai vị vương gia lúc này vào kinh, tất nhiên ý đồ không tốt?”

“ Ân, ta cũng hiểu rõ.”

Tiêu Hoài Viễn thở dài nói: “ Như vậy, tình cảnh của ngươi và Phúc Vương sẽ không diệu đâu.”

Phương Tranh ngẩn người, nói: “ Chỉ giáo cho?”

Hai mắt Tiêu Hoài Viễn khép hờ, đè thấp thanh âm nói: “ Thọ Vương và Anh Vương dùng lý do bị bệnh, vừa vào kinh liền chung quanh hoạt động, âm thầm kết giao quan viên trong triều, lại phóng ra lời đồn, nói thái tử cũng không phải cốt nhục của hoàng thượng, lúc này đã có không ít ngôn quan thỉnh cầu phế thái tử, lập người khác.”

Phương Tranh không chút phản ứng, gật đầu, nói: “ Những chuyện này đâu có liên quan gì tới ta? Hoàng thất tranh đoạt ngôi vị, từ xưa đã có, ta chỉ là một quan viên nhàn tản, quản được sao?”

Tiêu Hoài Viễn không để ý đến hắn, tiếp tục nói: “ Hiện tại làm cho người không hiểu rõ, chính là thái độ của hoàng thượng. Hắn đem tấu chương của các ngôn quan thỉnh cầu phế thái tử lưu lại không phát, cũng không phê duyệt đồng thời cũng vẫn để yên cho thái tử giám quốc. Lẽ ra thái độ đó chính là duy trì thái tử, nhưng hoàng thượng đối với việc hai vị vương gia kháng chiếu mệnh tự ý vào kinh lại không để ý tới cũng không hỏi, đối với việc bọn họ ở trong kinh thành hoạt động chung quanh, kết giao quan viên, mưu toan phủ định thái tử cũng ngoảnh mặt làm ngơ. Không ít đại thần đều đoán không ra hoàng thượng rốt cục đang nghĩ như thế nào…”

“ Tiêu huynh, ngươi hãy nói cho ta biết, những chuyện này vốn đâu liên quan gì tới ta?”

Tiêu Hoài Viễn nhìn chằm chằm Phương Tranh, cười nói: “ Phương huynh cùng Phúc Vương ngày trước học chung trường, nói vậy tình nghĩa thâm sâu, tất nhiên cùng tiến cùng lui, lo lắng cho nhau. Cơ hội thật lớn như vậy xảy ra trước mắt, chẳng lẽ Phúc Vương điện hạ không có ý bước lên cao?”

Phương Tranh nghe vậy hai mắt mở to, tay run run chỉ vào Tiêu Hoài Viễn, thất sắc nói: “ Ngươi…ngươi…ngươi chẳng lẽ ngươi muốn ta kích động Phúc Vương phủ định thái tử? Tiêu huynh, lời nói đại nghịch bất đạo như vậy, sao ngươi dám nói ra miệng?”

Tiêu Hoài Viễn ngẩn người, tựa hồ không nghĩ tới Phương Tranh không hề biết xấu hổ, chuyện ra tới mặt bàn mà hắn còn làm bộ làm tịch, làm ra dáng dấp như một trung thần. Thật làm Tiêu Hoài Viễn có chút kinh ngạc, hắn đã đánh giá quá thấp độ dày da mặt Phương Tranh.

“ Phương huynh, nơi này cũng không có người ngoài, ngươi cần gì phải cẩn thận như vậy? Việc này vốn hiểu lòng không nói ra, ta chỉ bất quá nói ra tình hình thực tế mà thôi.” Tiêu Hoài Viễn phát hiện từ khi vào Phương phủ, biểu tình thường có của hắn chính là cười khổ.

Phương Tranh từ chối cho ý kiến, chỉ cười cười, nói: “ Tiêu huynh, rốt cục ngươi muốn nói gì với ta?”

“ Thọ Vương và Anh Vương tuy hiện nay còn chưa trực tiếp nhằm vào Phúc Vương và ngươi, nhưng ta nghĩ, bọn họ đã có ý định nhắm vào vị trí thái tử, như vậy chuyện bọn họ cùng ngươi và Phúc Vương thành kẻ địch chỉ là chuyện sớm hay muộn, hôm nay cản trở ngay trước mặt bọn họ chính là thái tử và Phúc Vương, chỉ có phủ định thái tử và Phúc Vương, hai người mới có cơ hội ngồi vào vị trí thái tử, điểm này ta tin tưởng Phương huynh đã nhìn thấy rõ ràng rồi chứ?”

“ Thì tính sao?”

“ Từ xưa người có quyền cao chức trọng, giống như một gốc cây đại thụ, có những nhánh cây tráng kiện, có lá cây rậm rạp, có rễ cây rắc rối khó gỡ, như vậy mới có khả năng nhận được gió táp mưa sa. Phương huynh, hôm nay ngươi nhận chức quan lớn nhị phẩm trong triều đình, tay cầm trọng quyền. Phúc Vương điện hạ lại nhập Lại Bộ, hiệu lệnh bách quan. Xin hỏi Phương huynh, ngươi và Phúc Vương có căn cơ trong triều sao? Có chỗ dựa sao? Có nhân mạch sao?”

Phương Tranh thành thành thật thật lắc đầu nói: “ Không có.”

Tiêu Hoài Viễn nở nụ cười, dáng tươi cười ẩn chứa ý tứ hàm xúc khó hiểu: “ Phương huynh, quyền cao địa vị cao mà không có căn cơ, nếu không mang vinh quang đến cho ngươi, trái lại sẽ đưa tới tai họa sát thân cho ngươi, làm cho ngươi biết thành một tấm bia sống, nơi chốn bị người cản tay, nơi chốn bị người mưu hại công kích, ngươi còn trẻ tuổi, đã là quan lớn trong triều đình, niên thiếu thần tử có đường làm quan rộng mở như vậy, có thể nào làm cho người ta không oán hận đố kỵ? Trước đó vài ngày ngươi bị bắt cóc, đó là một ví dụ rõ ràng.”

Biểu tình Phương Tranh dần dần trở nên ngưng trọng, trầm mặc một lúc lâu, mới trầm giọng nói: “ Không sai, ngươi nói rất có đạo lý, thế nhưng ta có thể làm sao bây giờ? Từ quan sao? Hoàng thượng khẳng định không đồng ý, hơn nữa đây là thời gian Phúc Vương cần có ta, ta càng không thể nhẹ nhàng rời đi. Nhường nhịn sao? Trước sói sau hổ, nếu ta lui, địch nhân làm sao buông tha ta? Một lần lui sẽ lại lui, ta phải lui tới bao giờ?”

“ Cho nên ta vừa nói qua, ngươi cùng Phúc Vương hôm nay đã nguy trong sớm tối, Thọ Vương và Anh Vương quay về kinh đem mũi nhọn chỉ thẳng thái tử, nhưng thái tử ở kinh thành và triều đình lăn lộn nhiều năm, kỳ quyền kỳ thế, rắc rối khó gỡ, cổ thụ thâm sâu, làm sao chỉ với hai vị vương gia quanh năm ở đất phong bên ngoài đơn giản lay động được? Hai vương gia nếu phát hiện không lật đổ được thái tử, bọn họ khẳng định sẽ quay đầu nhọn, trực tiếp nhằm vào ngươi và Phúc Vương, khi đó thái tử sẽ mừng rỡ ngồi yên xem hổ đấu, nói không chừng còn chê các ngươi đấu không đủ náo nhiệt, ngầm châm ngòi thổi gió cũng không chắc.”

Phương Tranh nghe vậy biểu tình trở nên khổ sáp, rầu rĩ nói: “ Ngươi nói những lời này ta đều sớm nghĩ tới, mặc dù ta vô ý tham gia vào trận tranh đấu này, nhưng vấn đề là do không thể tự chủ, đã bị dính dáng vào rồi, ngoại trừ kiên trì cùng bọn chúng chu toàn, còn có thể làm sao bây giờ?”

Đôi mắt Tiêu Hoài Viễn chăm chú nhìn Phương Tranh, khóe miệng lộ ra vài phần ý cười kỳ quái, thản nhiên nói: “ Phương huynh, ngươi có nghĩ tới hay không, bất luận là thái tử, hay Thọ Vương, Anh Vương, bọn họ rơi vào vòng tranh đấu mà không rảnh nghĩ tới, bọn họ đã quên một điểm trọng yếu nhất.”

“ Ngươi muốn nói?”

Tiêu Hoài Viễn cười cười: “ Tranh quyền đoạt lợi trong triều đình, trắng trợn kết đảng, đấu đá lẫn nhau, bọn họ hãm sâu trong đó, không nghĩ gì khác. Nhưng bọn họ đã quên, quyết định chọn thái tử, đều không phải triều thần, đều không phải bách tính, cũng không phải chính bọn họ, mà là hoàng thượng, hoàng thượng nói muốn ai làm thái tử, thì cứ hạ thánh chỉ, mặc kệ ai không phục, cũng không thể phản đối, mà thái tử và hai vị vương gia vừa vặn lại quên điểm này.”

Phương Tranh nhụt chí nói: “ Bọn họ làm sao quên? Theo ta được biết, thái tử và hai vị vương gia thường xuyên tiến cung thỉnh an, ở trước mặt hoàng thượng hỏi han ân cần. Làm nhi tử hiếu thuận tới mức không bình thường, so sánh với họ, Phúc Vương lại càng có vẻ chất phác hơn nhiều.”

Tiêu Hoài Viễn cười nói: “ Không phải vậy, Phương huynh. Thái tử và hai vị vương gia chỉ làm mặt ngoài, trên thực tế hoàng thượng cũng không hồ đồ, bọn họ cho dù biểu diễn khiêm tốn cỡ nào trước mặt hoàng thượng, hiếu thuận ra sao, những gì bọn họ làm nên, tin tưởng hoàng thượng nhất định biết. Gà nhà bôi mặt đá nhau, tay chân tương tàn, vốn là chuyện hoàng thượng không muốn thấy nhất, trước mặt hoàng thượng bọn họ biểu hiện tương đối kính cẩn nghe lời, trái lại càng tỏ rõ nhân phẩm bọn họ ti tiện, trong lòng hoàng thượng sẽ càng kiêng kỵ. So sánh, Phúc Vương tuy rằng biểu hiện chất phác, nhưng hắn vẫn chưa bị hãm sâu vào trong cuộc tranh đấu giữa các hoàng tử, hoàng thượng tất nhiên cũng biết đến, như vậy, tiểu đệ lớn mật phỏng đoán thánh ý, khả năng hoàng thượng yêu thích Phúc Vương là chắc chắn.”

Tiêu Hoài Viễn nói tới đó giương mắt nhìn Phương Tranh, mỉm cười nói: “ Phúc Vương điện hạ nếu có ý vươn lên, chỉ cần vẫn bảo trì lập trường không quan tâm, mặc kệ mọi chuyện, vị trí thái tử của quốc gia, tin tưởng sẽ không khó đạt được, Phương huynh, ý chí của đế vương, dung nạp khắp thiên hạ. Ẩn chứa vũ nội, ánh mắt dài xa, tâm kế sâu trầm. Người thường không thể sánh bằng, thái tử, hai vị vương gia, bao quát ngươi và Phúc Vương, những gì các người gây nên, đều xa xa thua hoàng thượng suy nghĩ, người tự cho là mình có diệu kế, kỳ thực tất cả đều bị hoàng thượng xem thấu, không bằng trở ngược lại, dùng ngu giấu trí. Không tranh, tự có diệu dụng của không tranh.”

Phương Tranh dường như có điều hiểu ra, gật đầu, nhìn chằm chằm Tiêu Hoài Viễn: “ Tiêu huynh, ngươi nói thật với ta, lời nói này, là chính kiến giải của ngươi, hay có người muốn ngươi chuyển cáo cho ta?”

Tiêu Hoài Viễn cười nói: “ Có chút việc là người khác muốn ta chuyển cáo, còn có chút, ha hả, là ta dùng thân phận tiểu nhân nói cho ngươi, Phương huynh cũng đừng hỏi người nọ là ai, nói chung hắn đối với ngươi không có ác ý.”

Dừng một chút, Tiêu Hoài Viễn do dự, mở miệng nói: “ Gần đây ngươi và Phúc Vương cẩn thận một chút. Có lẽ sẽ có người hữu tâm, sẽ gây xích mích giữa các ngươi và hai vị vương gia hoặc là thái tử.”

Nói tới đây Tiêu Hoài Viễn than thở: “ Đã hãm sâu vào cuộc, nếu muốn mặc kệ tất cả, nói thật dễ!”

Phương Tranh cũng thở dài: “ Đúng vậy, tứ bình bát ổn( ý nói bình an) làm thiếu gia nhà giàu thật tốt, chẳng biết vì sao lại kỳ lạ rơi vào hoàn cảnh gian nan hung hiểm như vậy, ngươi nói ta đi đâu nói rõ lý lẽ đây.”

Tiêu Hoài Viễn đứng lên, cười nói: “ Núi cao đến đỉnh, tự nhiên có thể thấy được phong cảnh mà người bình thường không thấy được. Đây cũng là chỗ tốt của một người có địa vị cao, vì thế trên đời mới có nhiều người mưu cầu truy đuổi danh lợi quyền thế như vậy. Phương huynh, nếu không còn chuyện gì tiểu đệ xin cáo từ. Chuyện mới nói vừa rồi, mong rằng Phương huynh suy nghĩ kỹ.”

Phương Tranh vội vàng đứng dậy kêu lên: “ Ai, đợi lát nữa đã, như vậy là ngươi đi rồi?”

Tiêu Hoài Viễn ngạc nhiên nói: “ Phương huynh còn có vấn đề gì sao?”

Phương Tranh nghiêm trang nói: “ Có, có một vấn đề trọng yếu muốn hỏi ngươi, nhưng cảm thấy xấu hổ mở miệng.”

“ Phương huynh cứ nói.”

Phương Tranh quan sát hắn vài lần từ trên xuống dưới, lại khái hai tiếng, biểu tình tràn ngập chờ đợi, hai mắt lóe lên sao nhỏ: “ Ta hỏi ngươi, hôm nay ngươi tới nhà của ta, thật không phải là tới tặng lễ sao?”

Tiễn bước Tiêu Hoài Viễn khuôn mặt đen thui, Phương Tranh chăm chú nhìn bóng lưng của hắn, bỗng nhiên nở nụ cười.

Tiêu Hoài Viễn người này, rất thú vị, vô cùng thú vị!

Nói vậy người phía sau hắn lại càng thú vị hơn đi?

Phương Tranh đầy bụng tâm sự trở về tiểu viện, nằm trên giường nặng nề thở dài, Tiêu Hoài Viễn nói có vài phần đạo lý, theo tình thế hôm nay, từng cử động của mấy hoàng tử đều bị hoàng thượng nhìn thấy, nếu Mập Mạp vì vị trí thái tử, chủ động kết giao đại thần trong triều, cũng sẽ rơi xuống hạ sách, tạo thành ấn tượng không tốt cho hoàng thượng.

Cho nên Mập Mạp không thể hành động thiếu suy nghĩ, tốt nhất là thành thật ở lại Lại Bộ mặc kệ tất cả, mà việc kết giao đại thần, vì Mập Mạp lo lắng nhân mạch cùng tạo cơ sở trong triều đình, phải cho chính mình đi làm.

Nói thì dễ, nhưng làm thì khó, điều khác không nói, hắn nghĩ một vòng lớn, lại nhớ tới điểm đầu tiên. Hắn và Mập Mạp phải đối mặt với một vấn đề rất đau đầu, đó là không có tiền, không biết kiếm ở đâu.

Phàm là hoàng tử tranh vị, thủ hạ bọn họ đều có một đám mưu sĩ nghĩ kế. Trên danh nghĩa lại có hằng hà sản nghiệp, vì đại nghiệp của bọn họ cung cấp tiền tài cuồn cuộn không ngừng, bất luận thời cổ đại hay hiện đại, muốn leo lên đỉnh cao quyền lực, nhất định phải dùng rất nhiều tiền, đây là đạo lý thiên cổ không thay đổi. Cần chi rất nhiều, kết giao đại thần, nuôi dưỡng thực khách, thường xuyên vào cung tiến cống phẩm cho những tần phi được hoàng thượng sủng ái, đáng tiếc, hắn và Mập Mạp hôm nay trong tay không có tiền, cũng không có nhân tài.

Phương gia có tiền, nói giàu có địch quốc cũng không tính khoa trương, Phương Tranh biết, chí ít hiện nay tồn ngân trong quốc khố Hoa triều còn không nhiều được như Phương gia. Nhưng tiền của Phương gia tạm thời không thể động, đó là Phương Tranh dự định cấp Mập Mạp và chính toàn gia của mình lưu một con đường lui, hoàng thượng sau trăm tuổi, nếu Mập Mạp không lên làm thái tử, vậy đợi hắn và cả mình chính là số phận bị tẩy trừ, ở thời gian đó phải chạy nạn, không có tiền, làm sao chạy?

Tiền a! Tiền a! Phương Tranh bưng quai hàm, ngửa mặt lên trời than thở một tiếng.

Không biết Yên Nhiên quản lý mấy thanh lâu có nữ khách hàng hay không, thực sự không được bổn thiếu gia phải miễn cưỡng một chút, đi thanh lâu làm con vịt tiếp khách thôi, Phương Tranh nghĩ hiện tại hắn chỉ còn lại tiền vốn duy nhất chính là còn gương mặt anh tuấn.

Đang trong lúc than thở, một thân ảnh nho nhỏ sôi nổi chạy vào, thấy Phương Tranh nằm trên giường, bóng người mừng rỡ quát to một tiếng, nhào tới vui vẻ hô: “ Tỷ phu ca ca!”

Thân thể nho nhỏ thịt tròn tròn không chút khách khí từ mặt đất mọc lên, sau đó từ trên trời giáng xuống, hung hăng rơi xuống ngay bụng Phương Tranh đang nằm ngửa, lập tức vang lên tiếng kêu thảm thiết.

Không cần xem liền biết, thân hình be bé gọi hắn là “ tỷ phu ca ca”, nhất định là Trường Nhạc công chúa tiểu ma đầu.

Phương Tranh ôm bụng, biểu tình thống khổ nhìn, trong lúc nhất thời khóc không ra nước mắt.

Mỗi lần nhìn thấy tiểu ma đầu này, thật không có chuyện gì tốt, hiện tại Phương Tranh lại càng khẳng định, tiểu a đầu này từ nhỏ đã là khắc tinh của hắn, từ góc độ lớn nào đó mà nói, nàng thậm chí so với thái tử cùng hai vị vương gia càng đáng sợ, địch nhân khác cùng lắm thì muốn mạng của hắn mà thôi, nhưng nàng ta lại tự tay lột sạch tiền bạc, quả thực so với lấy mạng của hắn càng thêm tàn nhẫn.

Nhiều ngày không gặp, Phương Tranh chăm chú quan sát nàng, tiểu a đầu hôm nay trang phục rất đẹp, một thân quần áo màu vàng nhạt, khuôn mặt mập mạp nhỏ nhắn, tản ra hương thơm ngan ngát như sữa. Mái tóc được cẩn thận tỉ mỉ tết thành hai bím nho nhỏ, cả người nhìn qua như búp bê được điêu khắc bằng ngọc phấn, hơn nữa còn rất bạo lực?

“ Tỷ phu ca ca, ngươi bị bệnh sao?” Nhìn thấy biểu tình thống khổ ôm bụng của Phương Tranh, Trường Nhạc hiếu kỳ chớp đôi mắt to trong suốt, đầu sỏ tạo thành thống khổ cho Phương Tranh tựa hồ đối với hành vi ác liệt của mình hoàn toàn không biết gì cả.

Phương Tranh vẫn ôm bụng, miễn cưỡng nở nụ cười, cắn răng nói: “ Không bệnh, đừng chạm vào ta. Tỷ phu ngươi bị đau bụng kinh thôi.”

Trường Nhạc vừa nghe Phương Tranh không có việc gì, khuôn mặt nhỏ nhắn cười tươi như hoa nở, vỗ vỗ bàn tay tròn trịa nhỏ bé, liền xoay người chạy đi ra ngoài.

Phương Tranh kinh ngạc, còn chưa mở miệng gọi nàng lại, Trường Bình đi đến, hai mắt đầy vẻ sủng nịch nhìn thân ảnh nho nhỏ của Trường Nhạc đang chạy xa.

Phương Tranh chỉ chỉ vào bóng lưng Trường Nhạc, kinh ngạc hỏi Trường Bình: “ Muội tử của nàng đổi tính rồi sao? Hôm nay thế nào không đòi ta quyên tiền?”

Thật kỳ quái, trước đây Trường Nhạc chỉ cần vừa nhìn thấy hắn, liền đưa tay đòi bạc, còn dùng danh nghĩa hoàn mỹ viết: “ Quyên tiền”, hôm nay nàng làm sao vậy? Chẳng lẽ tuổi tác nho nhỏ mà cũng hiểu được đưa tay đòi tiền với tỷ phu là chuyện rất không đạo đức hay sao?

Trường Bình che miệng cười, nói: “ Đừng cao hứng quá sớm, sẽ có thời gian ngươi khóc thảm thôi.”

Phương Tranh cả kinh, trong lòng mọc lên một loại dự cảm bất tường, run giọng nói: “ Có ý gì?”

Không cần chờ Trường Bình trả lời, Phương Tranh liền biết là có ý gì.

Thân ảnh nho nhỏ ngoài cửa lại chạy trở về, trong tay cầm một thứ, không cần hỏi liền biết, thứ đó chính là thứ gặp thần sát thần, gặp quỷ sát quỷ, chung cực pháp bảo thùng quyên tiền luôn tản ra vạn đạo kim quang.

Phương Tranh đỡ trán rên rỉ một tiếng, tiểu gia hỏa này quay đầu chạy ra nguyên lai là đi lấy cái rương đáng chết này. Khắc tinh, khắc tinh a! Ngày tháng sau này làm sao mà qua đây?

Càng làm cho Phương Tranh thống khổ chính là thùng quyên tiền trong tay tiểu a đầu kia càng thăng cấp phiên bản, lớn hơn thùng trước hai lần, khe hở phía trên rương cũng lớn hơn không ít, cũng đủ bỏ vào cả một thanh ngọc như ý. Lúc này Phương Tranh bỗng nhiên nhớ tới, trong phòng hắn ngay kệ tủ đối diện, trùng hợp có bày biện một thanh ngọc như ý kích cỡ như vậy.

Sao xem thế nào đều nghĩ, thùng quyên tiền thăng cấp này tạo ra là dò theo bản thân hắn, thay lời khác nói, ở trong mắt của Trường Nhạc, mình vĩnh viễn đều là một người vừa ngốc vừa coi tiền như rác, bàn tay tròn trịa nhỏ bé cố sức giơ lên cái rương, đưa đến trước mặt Phương Tranh, đôi mắt to của Trường Nhạc mở tròn nhìn hắn chờ đợi, thanh âm mềm nhu nhu, thậm chí còn mang theo vài phần nịnh nọt: “ Tỷ phu ca ca…”

Tiểu gia hỏa này học được kiểu láu cá như vậy với ai?

Lúc này Phương Tranh không ôm bụng, hắn sửa lại ôm trái tim, từ từ nhắm hai mắt cảm thán cái rương thăng cấp kia, chỉ thống khổ rên rỉ nói: “ Đừng, đừng gọi ta tỷ phu, cũng đừng gọi ca ca, chờ ta có tiền ngươi hãy gọi…”

“ Vậy ta gọi ngươi là gì?” Trường Nhạc rất sầu não, bàn tay nhỏ bé cầm cái rương giơ cao, có điểm không biết làm sao.

“ Tùy tiện gọi cái gì đều được, chỉ cần đừng thân mật như vậy, ngươi gọi càng thân mật, ta lại càng phá sản.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Trường Nhạc nhíu lại, quay đầu nhìn tỷ tỷ Trường Bình xin giúp đỡ, Trường Bình từ lâu đang ôm bụng cười dài ngồi phịch bên mép giường.

Trường Nhạc chớp mắt, suy tư một lát, chần chờ mở miệng: “ Ta gọi ngươi là Tranh Tranh?”

“ Đừng, ngươi gọi là tỷ phu, tử tỷ phu.”

“ Vì sao gọi là tử tỷ phu?”

“ Bởi vì ta quyết định đi tìm chết, lập tức, lập tức!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK