Mục lục
[Dịch] Truyền Kỳ Hoàn Khố Thiếu Gia (Trùng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

[Bổ đầu do dự một thoáng nhìn thấy bách tính vây xem đang hướng Phương Tranh ca tụng công đức, tràng diện dần dần mất đi khống chế, bổ đầu càng nóng nảy, tăng lên lòng can đảm, tiến lên nhỏ giọng hỏi: "Ý tứ của đại nhân...chẳng lẽ là muốn hạ quan bắt ngài vào phủ nha?"

Phương Tranh trừng mắt nói: "Ngươi dám!"

Chợt nháy mắt, Phương Tranh bỗng nhiên tỉnh ngộ: Vừa rồi không phải ta lại nói ra ỷ tứ đó sao? Ai nha! Chỉ đổ thừa bản thân ta ghét ác như cừu quá mức, không nghĩ ra là đem mình lôi vào luôn.

Phương Tranh phẫn nộ hừ một tiếng, nói: "Bản quan tự mình đi, không cần bị ngươi bắt."

Bổ đầu nghe vậy quá đỗi vui mừng, chỉ cần thuận thuận lợi lợi cung cung kính kính đưa vị đại gia này mời đến phủ nha, chuyện còn lại cũng không còn liên quan gì tới hắn nữa, là nhốt là tha thì phải để cho phủ doãn Trần đại nhân đau đầu, bàn bổ đầu sau này có nhìn thấy vị đại gia trước mặt thì đi đường vòng thôi, có xa bao nhiêu thì tránh cho xa.

Đầu năm nay lại không có hoạt động tiêu khiển gì, thật vất vả có được tràng náo nhiệt để xem, bách tính vây xem làm sao chịu bỏ qua? Kết quả là, bổ đầu nắm lấy đai lưng đi phía trước, hai gã bộ khoái dìu lấy nam tử thụ thương, Phương Tranh cùng nhị nữ đi theo sau. Phía sau bọn họ, là bách tính đang chờ xem náo nhiệt, một đám người cao hứng bừng bừng tiêu sái đi thẳng đến chỗ Kim Lăng phủ nha, trên đường đi, đã gia nhập những bách tính có lòng hiếu kỳ cường liệt, tựa như con rắn tham ăn trong game điện thoại di động, đội ngũ đi xem náo nhiệt càng lúc càng dài, trên mặt mỗi người đều hiện lên dáng vẻ tươi cười giống như ăn tết, phía bắc thành Kim Lăng giống như đang chìm trong một mảnh hải dương sung sướng.

Phương Tranh đi ở phía trước, đắc ý liên tục phất tay thăm hỏi bách tính bên đường, trong lòng vui sướng không cách nào hình dung, tình cảnh này làm cho kẻ khác cảm động cỡ nào, thanh quan trình diễn trên ti vi có phải cũng được bách tính kính yêu đi theo như thế? Phương đại thiếu gia trong cơn đắc ý, tựa hồ đã quên, lúc này thân phận của hắn chính là hung thủ hành hung ngươi khác, mà bách tính chỉ đi xem náo nhiệt, thực sự không hề có nửa điểm quan hệ đến mấy từ "kính yêu" hay "theo hầu" gì cả.

Yên Nhiên cùng Phượng tỷ vẫn chuyên tâm đi theo phía sau Phương Tranh, hai nàng đã dùng lụa mỏng che khuất khuôn mặt, thầy Phương Tranh ở trong đám người không ngừng khoe khoang đắc ý, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười, liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nghiêng đầu sang nơi khác, đi nhanh, làm bộ không nhận ra Phương Tranh.

Trong lòng bổ đầu khổ sắp tới mức thiếu chút nữa bật khóc ra, nhìn hắn phô trương như vậy, người không biết còn tưởng rằng kinh thành đang làm lễ mừng long trọng gì đó, vị đại nhân này không biết quan vị ra sao, nhưng bản lĩnh gây sự của hắn khẳng định là không nhỏ. Nhiều bách tính tụ tập cùng một chỗ như vậy, việc này nếu có chỗ nào xử lý không thích hợp, có thể kích khởi dân biến hay không?

Bổ đầu bắt đầu lo lắng, do dự có nên đi thỉnh quân sĩ Kim Ngô Vệ đến tọa trấn hay không. Chuyển niệm vừa nghĩ, đâu có chuyện gì liên quan tới ta? Chỉ cần đưa người lên tới công đường, nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, đến lúc đó cho dù những bách tính này tạo phản, thì cũng là trách nhiệm của phủ doãn Trần đại nhân mà thôi.

Kim Lăng phủ nằm trên đường cái phủ đông, năm ngay giữa vị trí Kim Lăng thành.

Hôm nay tâm tình Trần đại nhân thật sự không tệ, tiểu thiếp phòng thứ mười bẩy của hắn tối hôm qua chỉ vào con giun nhỏ mềm nhũn của hắn, vẻ mặt sùng bái tán dương: “Hay...thật lớn a..."

Nam nhân đều thích nghe những lời này. Tựa như nữ nhân đều thích nghe người ta khen mình đẹp, mặc kệ có phải hay không, được người tán thưởng cũng không phải là một chuyện xấu. Đương nhiên, cuối cùng tiểu thiếp của hắn còn nói một câu: "Hay...thật nhanh a..." Những nhưng lời này đương nhiên là không bị hắn nghe thấy.

Nam nhân nào cũng có tâm hư vinh, loại tâm tình hư vinh này chủ yếu xông ra từ hai phương diện, một là chuyện phòng the, hai là chuyện quyền thế.

Trần đại nhân nghĩ ở hai phương diện này bản thân mình đều chiếm được sự thỏa mãn thật lớn, hắn mới bốn mươi tuổi, đã là quan viên tứ phẩm của triều đình, nắm giữa trị an quyền to của kinh thành Hoa triều, hơn nữa, tiểu thiếp của hắn lại rất thích ngón giữa trên bàn tay phải của hắn...

Rất nhanh Trần đại nhân đã không còn vui vẻ nổi nữa.

Nhìn Phương đại thiếu gia đang đứng thật tiêu sái trên công đường cùng người bị thương nằm trên mặt đất giống như người chết, còn có bách tính vây xem bên ngoài công đường giống như nước thủy triều cuồn cuộn tràn tới, Trần đại nhân cảm thấy mình giống như vừa nuốt sống một con ruồi, vô cùng khó chịu.

Vì sao ta lại đụng phải loại sự tình này? Vẻ mặt Trần đại nhân cầu xin, mang theo một loại cảm giác như muốn chết.

Hai vị đương sự hắn đều nhận ra.

Phương Tranh chính là Trung Dũng Bá vừa mới nhậm chức, ngũ phẩm Tán Kỵ Thường Thị, Trần đại nhân miễn cưỡng cũng tính như quan lớn trong triều, mỗi ngày đều được dự triều, tự nhiên từng nhìn qua phong thái lên triều muộn của Phương đại thiếu gia. Thậm chí ngay ngày hôm qua, hắn còn đi theo một đám quan to trong triều, đến Phương phủ tặng lễ làm quen, làm sao không nhận ra hắn?

Về phần vị nhân huynh nằm trên mặt đất nửa chết nửa sống, Trần đại nhân lại càng quen thuộc hơn nữa. Người này không phải ai khác, chính là con trai của Lại Bộ Thượng Thư kiêm thái sư của thái tử Phan Nguyên Thọ, Phan Đào. Bởi vị nhân huynh này thường trà trộn trong Kim Lăng thành bắc, đùa giỡn phụ nữ, ức hiếp thương hộ, hiệu lệnh thành bắc, không ai dám kháng lệnh. Nên được người tống cho mội biệt hiệu là "Phan bán thành".

Một người là ngôi sao mới trong quan trường, một người là con trai của trọng thần, Trần đại nhân nhìn tới nhìn lui, mấp máy môi, trong miệng tràn đầy khổ sáp. Hai bên không đắc tội được ai, vậy nên làm thế nào mới tốt?

Phương Tranh nhìn chằm chằm từng cử động của Trần đại nhân, trong lòng không ngớt cười nhạt.

Vị Trần đại nhân này, đại khái chính là vị thu tiền mà không làm việc ngày trước. Nghe Tiểu Ngũ có nhắc qua với hắn. Phương Tranh bị Ngô công tử đánh ngã rơi xuống Quỳnh Hoa Lâu hôn mê bất tỉnh, Phương lão gia đi cáo trạng, còn đưa lên không ít bạc, đầu gối cũng quỳ đến sưng lên, kết quả vị Trần đại nhân này thu bạc, nhưng lại không làm được việc gì.

Trước đây Phương gia không có người trong triều, kẻ làm quan nói khi dễ liền khi dễ, nhưng nay thì khác hẳn ngày xưa, hiện tại thiếu gia đang làm quan, muốn nhìn xem ngươi xử trí như thế nào.

Trần đại nhân nhìn Phương Tranh, lại nhìn Phan Đào, lần thứ hai thở dài nặng nề, ho nhẹ hai tiếng, lắp bắp nói: "Khái khái...Hôm nay thân thẻ bản quan...ách, thân thể không khỏe, nếu không ngày khác chúng ta..."

Phương Tranh không chút khách khí cắt đứt lời hắn nói: "Trần đại nhân, điều này thì không được, ngài đang ngồi trên công đường, dù sao cũng phải giải quyết vụ án này đi chứ?"

Phương Tranh chỉ là quan viên ngũ phẩm, Trần đại nhân so với hắn còn lớn hơn một cấp, lẽ ra trước mặt hắn Phương Tranh phải hành lễ gặp mặt của cấp dưới. Nhưng quan trường không đơn thuần chỉ so chức quan lớn hay nhỏ, mọi người đều biết vị trí Kim Lăng phủ doãn này là một vai xấu hổ bị khinh bỉ, nói cho cùng có duy trì trị an kinh thành, nhưng khắp kinh thành đều là trọng thần triều đình, vương hầu huân quý, một vị quan viên tứ phẩm nho nhỏ làm sao quản được đến ai?

Phương Tranh thì khác, tuy nói hiện nay hắn chỉ là một quan viên ngũ phẩm, chỉ là một chức suông, nhưng người ta lại là người ở cạnh thiên tử, việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi đơn giản cũng có thể được báo lên, vạn nhất hắn khó chịu, tùy tiện kề tai nói nhỏ trước mặt hoàng thượng, thì đầu của Trần đại nhân còn giữ được hay không?

Cho nên mặc dù Phương Tranh mới nói ra không chút khách khí, Trần đại nhân cũng nghĩ đương nhiên, không chút nghĩ rằng hắn hỗn láo.

Phương Tranh đúng là nhìn thấu kế hoãn binh của hắn, trong lòng Trần đại nhân than thở một tiếng, việc phán án dù sao cùng phải nhận lấy, mà dù hắn phán ai thua ai thắng, tất nhiên sẽ đắc tội một phương, cục diện hôm nay, sợ là không tốt đẹp rồi.

Lần thứ hai ho khan một tiếng, Trần đại nhân giả vờ uy nghiêm nói: " Hai vị, ai là nguyên cáo?"

Lúc này Phan Đào đã tỉnh lại, nghe vậy bất chấp sự đau đớn đầy người, giãy dụa giơ tay lên.

Phương Tranh cùng Phan Đào hai người đồng thanh nói: " Ta!”

Trần đại nhân ngẩn người, còn chưa nói, Phương Tranh dùng ánh mắt âm trầm trừng Phan Đào nói: " Ngươi xác định ngươi là nguyên cáo?"

Phan Đào vô ý thức co rụt cổ lại, vết thương trên người lại bắt đầu đau nhức trở lại.

Thấy Phan Đào co rút trở lại, Phương Tranh thỏa mãn gật đầu: "Trần đại nhân, nguyên cáo là ta, tiểu tử này là bị cáo."

Trần đại nhân nói:" Cáo trạng chuyện gì?"

Phương Tranh tựa như " Nhất Nộ Trùng Quan" liền tố trạng: " Trần đại nhân, thứ nhất ta cáo tiểu tử này ngay giữa ban ngày ban mặt lại đùa giỡn phụ nữ đàng hoàng, trong đó có một người chính là lão bà của ta, thứ hai cáo tiểu tử này có ý đồ mưu phản!"

Lời vừa nói ra, cả sảnh đường chấn kinh. Dù là Phượng tỷ cùng Yên Nhiên đang đừng một bên cũng phải dùng ánh mắt khó tin nhìn chằm chằm Phương Tranh.

“A?” Trần đại nhân đang ngồi trên công đường, chúng nha dịch đứng bên dưới, cùng với bách tính bên ngoài đồng loạt ngâv dại.

" Ngươi...ngươi thối lắm!" Chuyện quan hệ đến tính mạng, Phan Đào không còn sợ nữa, mưu phản, tội lớn tru di cửu tộc nha. Phương Tranh chụp cái mũ lớn như vậy lên đầu của hắn, nếu không ra giải thích, vạn nhất chịu phải tội danh, ai biết mang nhỏ cùa hắn còn giữ được hay không.

Trần đại nhân từ kinh ngạc đến ngây người cũng đang hồi phục lại tinh thần, xoa xoa mồ hôi lạnh liên lục toát ra trên trán.

Chuyện này nháo lớn, đùa giỡn phụ nữ còn dễ nói, mưu phản là chuyện gì xẩy ra? Đánh chết hắn cũng sẽ không tin tưởng, tên công tử ăn chơi trác táng Phan Đào chỉ biết hỗn ăn chờ chết lại có đủ lá gan mưu phản.

" Khái khái, Phương đại nhân, bản quan nhắc nhở ngươi, mọi việc đều phải có chứng cứ, không phải tùy tiện cho ngươi vu cáo." Lời nói của Trần đại nhân có chút nóng nảy, dưới sự thẩm lý của hắn lại có án mưu phản, việc này nếu bị hoàng thượng biết được, đầu của hắn có giữ được hay không đã khó nói, mũ cánh chuồn xác định sẽ lập lức mất ngay.

Phương Tranh bình tĩnh nói: " Ta đương nhiên là có chứng cứ."

Hắn cười tủm tỉm nhìn Phan Đào: " Vừa rồi ngươi ở trong tiệm son phấn đã nói gi? Sẽ không quên chứ?"

Phan Đào ngạnh cứng nói: " Ta...ta nói cái gì chứ?"

Phưong Tranh bỗng nhiên lạnh băng: " Người khắp kinh thành, không một ai dám trêu chọc ngươi, lời này là ngươi nói phải không? Đừng có chối, ở đây có rất nhiều người, tùy tiện kéo một người ra đều có thể làm chứng.”

Phan Đào cúi đầu suy nghĩ một chút, hình như xác thực mình có nói qua câu đó, nhưng đây chỉ là một câu nói độc địa lúc lức giận, tựa như hai người cãi nhau thì có một người chỉ vào mũi đối phương chửi mắng " con mẹ mười tám đời tổ tông nhà ngươi" mà thôi, những lời này căn bản không có bất luận ý nghĩa gì, ai mà cũng biết đó là chuyện không đáng là gì.

" Lởi này đúng là ta nói, vậy thế nào?" Phan Đào không chút lưu ý nói, còn nghĩ rằng hắn có thể xuất ra căn cứ chính xác, nguyên lai chỉ là một câu nói mà thôi.

Phương Tranh cười nhạt: " Hừ, ngươi thừa nhận là tốt rồi. Trần đại nhân, ngươi nói một chút, tiểu tử này nói ra lời đó có tính là đại nghịch bất đạo hay không?"

Trần đại nhân vuốt nhẹ chòm râu: " Cái này...”

Nghiêm ngặt mà nói, những lời này cũng chẳng có bao nhiêu nghiêm trọng, rất nhiều công tử ăn chơi trác táng trong kinh thành lúc ức hiếp lương dân đều nói qua, nếu thật muốn truy cứu, cả triều đại thần không phải đều bị tuyệt hậu sao?

Phương Tranh chậm rãi nói: " Mọi người đều biết kinh thành là thành thị của thiên tử, trong thiên hạ, là vương thổ của ngài. Khắp cảnh nội, không ai bằng ngài. Ý tứ những lời này các vị hẳn đều biết rõ? Tiểu tử này nói khắp kinh thành không ai dám chọc hắn, thử hỏi hắn có từng đặt thánh thượng vào trong mắt? Tất cả mọi người biết, thánh thượng lão nhân gia đang ở trong kinh thành, theo như lời tiểu tử này, chẳng phải là cả thánh thượng cũng không dám chọc đến hắn sao? Lời này mà cũng dám nói ra, vậy không phải mưu phản thì là cái gì? Trần đại nhân, ngươi nên làm việc theo lẽ công bằng đi!"

" Đại nhân, ta oan uổng!" Phan Đào nóng nảy, hắn làm sao ngờ được người tự xưng là mệnh quan triều đình này lại vô sỉ như vậy, một câu nói tầm thường cũng có thể gán tội, đây đúng là muốn mạng của hắn.

Trần đại nhân vỗ trán rên rỉ một tiếng, mọi việc hôm nay đúng là không thích hợp chút nào!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK