Mục lục
[Dịch] Truyền Kỳ Hoàn Khố Thiếu Gia (Trùng Sinh Phong Lưu Thiếu Gia)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Mẫn Chi lảo đảo chạy ra ngoài, trước khi đi đóng cửa, phái người canh giữ, Hàn Diệc Chân thương thế khá nặng, hắn phải vào thành tìm đại phu, hắn ái mộ Hàn Diệc Chân, lại càng không nguyện làm ra mạng người.

Phương Tranh biết hắn song song muốn đi chứng thực một chút, Hàng Châu Diệp gia có đúng như lời của Phương Tranh nói hay không, đã bị đại quân triều đình trọng trọng vây quanh.

Xuyên thấu qua cửa sổ, nhìn bóng lưng Diệp Mẫn Chi hoang mang rối loạn rời đi, khóe miệng Phương Tranh nhẹ nhàng xả ra một nụ cười mỉm quỷ dị.

Sợi dây trói chặt Phương Tranh đã bị Diệp Mẫn Chi cởi ra, gia tộc sắp bị diệt tới nơi, dù Diệp Mẫn Chi có bao nhiêu xung động, cũng không dám quá phận đắc tội Phương Tranh, tuổi trẻ xung động, huyết khí phương cương, nhưng hắn cũng không dám đem Diệp gia toàn tộc hơn ngàn mạng người đi đánh cuộc.

Hay tay rảnh rỗi, Phương Tranh lại khôi phục tự tin trong dĩ vãng, số lần bỏ trốn đào mạng của hắn nhiều lắm, muốn thoát khỏi tiểu lâu giam giữ hắn và Hàn Diệc Chân, đối với hắn mà nói cũng không phải là việc khó.

Nghĩ lại thương thế của Hàn Diệc Chân khá nặng, trong lòng Phương Tranh vừa trầm xuống.

Đi tới bên cạnh Hàn Diệc Chân, Phương Tranh đã thấy hai mắt nàng mở thật to, đang không chớp mắt theo dõi hắn, khóe miệng còn dính vài điểm vết máu, nhưng đang nhìn hắn nhẹ nhàng cười, dáng tươi cười rất đẹp, giống như ánh chiều tà mặt trời lặn, đẹp đến thê lương.

Phương Tranh vui mừng, bước nhanh đi tới bên người nàng ngồi xổm xuống: “ Ngươi tỉnh? Cảm giác thế nào?”

Hàn Diệc Chân nhẹ nhàng cau mày, cố nén thống khổ nói: “ Rất đau.”

Nhìn vùng lông mày nhíu chặt của nàng, Phương Tranh cảm thấy trái tim của mình cũng bị thu thành một đoàn, trong viền mắt nổi lên mấy phần ướt át, hắn dùng sức nháy mắt mấy cái, đè xuống sự cảm động đang cuồn cuộn trong lồng ngực, nét mặt lại hiện lên dáng tươi cười vẫn thấy hàng ngày.

“ Ngươi thật ngốc! Diệp Mẫn Chi rõ ràng muốn đá ta, ngươi đi đón đỡ, làm gì vậy? Ta là một đại lão gia da thô thịt tháo, cũng không phải kháng không được.”

Hàn Diệc Chân thở dốc vài cái, gian nan cười cười: “ Không đỡ không được, ta không thể để hắn giết ngươi, thân phận của ngươi rất trọng yếu, nếu ngươi có sơ xuất, toàn bộ Giang Nam sẽ rơi vào rung chuyển.”

Phương Tranh thầm than, cô nàng này cũng thật quá lý trí đi? Vừa rồi trong lúc nguy cấp, trong lòng nàng nghĩ cũng chỉ là đại cục Giang Nam? Cho nên nàng mới liều mình cứu ta, thực sự là như vậy sao?

Khuôn mặt Phương Tranh nổi lên vẻ cổ quái: “ Ngươi là bởi vì thân phận của ta mà đỡ dùm ta một cước? Nếu như ta không phải là khâm sai đại thần của triều đình? Nếu như ta chỉ là một tiểu tử nghèo, không có tiền không có quyền, ngươi còn có thể che ngay phía trước ta không?”

Hàn Diệc Chân nghe vậy gương mặt nhất thời nổi lên vài phần đỏ ửng, ánh mắt né tránh nhìn chằm chằm nơi khác, thanh âm nhỏ xíu: “ Ta…ta không biết.”

Trong phòng nhỏ, một cỗ tình tố khó hiểu dây dưa giữa hai người, quanh quẩn, ngọn đèn âm u trong phòng thoáng chập chờn, bấc đèn nhẹ cháy, lộ ra hai đóa hoa đèn, giống như hai đóa hoa sen vừa tràn ra.

Phương Tranh vươn tay, dùng tay áo nhẹ nhàng xóa đi vết máu trên khóe miệng nàng, Hàn Diệc Chân chưa từng bị một nam tử thân cận đối đãi như vậy bao giờ? Sắc mặt nàng đỏ bừng như sắp chảy máu, thật không chút tự nhiên né tránh động tác vô cùng thân thiết của Phương Tranh.

Hàn Diệc Chân lơ đãng ngẩng đầu, đã thấy Phương Tranh đang mỉm cười nhìn nàng, trong mắt tựa hồ có ý tứ hàm súc không giống như thường ngày, Hàn Diệc Chân nhất thời thật xấu hổ, như hoảng loạn vươn cổ tay, vuốt mái tóc mai, đôi mắt đẹp nháy nhẹ, miễn cưỡng trấn định nói: “ Vừa rồi ngươi nói hoàng thượng phái mười hai đại nội cao thủ âm thầm bảo hộ ngươi? Bao giờ bọn họ tới cứu chúng ta?”

“ A?” Đang chìm đắm trong nhu tình, Phương Tranh nghe vậy nhất thời ngẩn người, sau đó cười gượng nói: “ Ách, cái này, ngươi không cần chờ bọn hắn nữa, đó là ta lừa dối Diệp Mẫn Chi thôi.”

Hàn Diệc Chân không thể tin tưởng mở to mắt: “ Ngươi là nói…vốn không có đại nội cao thủ? Lời nói của ngươi chỉ là gạt người?”

Phương Tranh vuốt mũi xấu hổ cười: “ Cũng không thể nói không có…chỉ là ta đem bọn họ phái đến Thanh Long sơn, bảo hộ cái bụng lớn của lão bà ta.”

“ Vậy đại quân triều đình vây quanh Hàng Châu Diệp gia…”

Thần sắc Phương Tranh chợt như xấu hổ: “ Ách, đó cũng là ta lừa dối.”

Hàn Diệc Chân thật có loại dục vọng như muốn khóc, nàng thở dài lắc đầu: “ Trời ạ! Khâm sai đại thần do triều đình phái tới kỳ thực là một tên lừa gạt, trong miệng ngươi có từng nói qua một lời thật hay không?”

Phương Tranh cười gượng nói: “ Đương nhiên là có nói thật, tỷ như nói lão bà của ta mang thai, đây là lời nói thật mười phần.”

Hàn Diệc Chân sụp mi mắt, trầm mặc một hồi, bỗng nhiên thần sắc tối nghĩa nói: “ Phu nhân của ngươi, các nàng đều rất đẹp sao?”

Phương Tranh gật đầu cười nói: “ Đều rất đẹp, lời nói văn nhã một chút, các nàng đẹp tới mức làm ta tan nát cõi lòng.”

Hàn Diệc Chân kéo kéo khóe miệng, muốn cười nhưng cười không nổi, trong lòng không hiểu lại có thêm vài phần phiền táo, loại cảm giác này giống như có một bàn tay vô hình, đang hung hăng bóp lấy lòng của nàng.

Đôi mày thanh tú nhíu chặt, Hàn Diệc Chân ho nhẹ vài tiếng, từ xương sườn truyền đến một trận đau đớn toàn tâm, một đá của Diệp Mẫn Chi rất nặng, từ độ mạnh yếu khi phát lực mà xem, lúc đó hắn xác thực muốn lấy mạng Phương Tranh, Hàn Diệc Chân thật cảm thấy may mắn, nàng cảm thấy may mắn chính là vì mình đã thay thế Phương Tranh trúng một cước, bằng không, bất luận là vì công hay tư, trong lòng nàng cũng không nguyện ý thấy Phương Tranh bị thương tổn.

Từ bao giờ nàng đã có loại cảm giác này? Nàng cũng không rõ ràng. Hay là từ giây phút hắn cự tuyệt lời cầu hôn của phụ thân, hay là, từ khi hắn ở trên quan đạo nói cho nàng nghe đạo lý, hay là, từ khi hắn ở ngoài thành Dương Châu nhìn thấy bách tính chịu khổ, thần tình tức giận trên mặt hắn…

Nhiều lắm, nàng không còn nhớ nữa, trên người Phương Tranh có sự hai mặt nhiều lắm, hắn vô sỉ, hèn mọn, đê tiện, hắn vì đạt được mục đích, thủ đoạn gì cũng dám làm, nhưng hắn lại có được sự dũng cảm của nam nhân, trượng nghĩa, cùng lòng thương cảm đồng tình nhân ái với thiên hạ cùng khổ. Những tính cách đa dạng mà mâu thuẫn này, hỗn hợp cùng một chỗ, hình thành nên mị lực đặc biệt của hắn.

Hay là, chính là vì như vậy mà từng bước một nàng bị hắn hấp dẫn? Gương mặt tái nhợt của Hàn Diệc Chân lộ ra vài phần mỉm cười hạnh phúc.

Nhà hắn có chính thê, hắn thương nữ nhân của hắn, trở lại Tô Châu, hắn có tiếp tục cự tuyệt lời cầu hôn của phụ thân hay không?

Không thèm nghĩ nữa, chỉ cần lúc này cùng hắn ở chung một chỗ, dù cho thân hãm nguy khốn, cũng thích ý như đang sống tại thiên đường, hạnh phúc.

Phương Tranh lo lắng nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng, nói: “ Chúng ta có nên nghĩ biện pháp hay không? Ta nghĩ không thể ở mãi chỗ này chờ Diệp Mẫn Chi đi thỉnh đại phu, vạn nhất người ta lừa dối ngươi thì làm sao bây giờ? Chuyện này ta bình thường hay làm…”

Hàn Diệc Chân hé miệng nở nụ cười, lắc đầu.

Lặng lẽ giơ tay lên, nhìn một vòng tròn tròn trăng sáng, Hàn Diệc Chân bỗng nhiên giống như một tiểu cô nương nở nụ cười: “ Xem, có ánh trăng!”

Phương Tranh ngẩng đầu, thấy một vầng trăng sáng treo cao phía chân trời, tỏa xuống nhân gian một mảnh yếu ớt mà sáng tỏ.

Trong lòng Phương Tranh cười khổ. Tư duy nữ nhân vì sao lại kỳ lạ như vậy, bản thân đang bị thương nặng, nàng còn có tâm tình ngắm ánh trăng, dù lão tử đã có mấy lão bà, nhưng cho tới bây giờ vẫn không nắm giữ được suy nghĩ của nữ nhân.

Ánh mắt Hàn Diệc Chân có chút si ngốc nhìn chằm chằm trăng sáng, thanh âm giống như đang nói mê nhẹ nhàng: “ Ta thích nhất ánh trăng, nó nhu tĩnh, an tường, mang theo vài phần u sầu nhàn nhạt, làm kẻ khác bất tri bất giác buồn vô cớ.”

Phương Tranh nhìn ánh trăng, bỗng nhiên nhớ tới lần đầu tiên khi hắn nhìn thấy La Nguyệt Nương, lúc đó nàng mặc áo đỏ, ngồi trên một tảng đá lớn. Cũng lẳng lặng nhìn trăng sáng như vậy, trong mắt còn phiếm ra mấy phần u sầu. Bức họa kia làm cả đời hắn cũng đều không quên được, vĩnh viễn bảo tồn trong đầu hắn.

Nhìn Hàn Diệc Chân ngửa đầu, vùng cằm trơn bóng và nơi cổ trắng mịn ẩn ước đường vòng cung làm cho kẻ khác động tâm, hoàn mỹ không dấu vết như vậy, Phương Tranh không khỏi thở dài: “ Nữ nhân ngắm trăng đều đẹp đến như thế.”

“ Cái gì?” Hàn Diệc Chân không giải thích được nháy mắt.

Phương Tranh nhanh miệng cười nói: “ Ta là nói, ta vẫn cho rằng chỉ có loài sói mới thích ánh trăng, nguyên lai nữ nhân cũng thích.”

Hàn Diệc Chân: “ …”

Tên đáng ghét này, luôn luôn có bản lĩnh phá hư tất cả sự vật tốt đẹp.

Bỗng nhiên một trận đau đớn toàn tâm ập tới, Hàn Diệc Chân nhíu mày ho khan hai tiếng, sau đó một lũ máu tươi đỏ thẫm từ khóe miệng chảy ra, vô cùng chói mắt.

Phương Tranh thấy thế kinh hãi, sắc mặt cũng âm trầm xuống tới, nhíu mày trầm giọng nói: “ Như vậy không được, chúng ta không thể tiếp tục chờ Diệp Mẫn Chi thỉnh đại phu trở về, thương thế của ngươi không thể kéo dài, có lẽ xương sườn bị gãy của ngươi đã đâm vào nội tạng, phải nhanh đi tìm đại phu, chúng ta tự mình đi tìm!”

Hàn Diệc Chân miễn cưỡng cười cười, gương mặt đẹp như hoa dần dần uể oải.

“ Làm sao tìm? Chúng ta còn bị nhốt tại đây, ngươi nghĩ người thủ ngoài cửa sẽ thả chúng ta đi ra ngoài sao?”

Phương Tranh tự ngạo cười cười: “ Chữa bệnh, ta không được, chạy trốn, ngươi không được. Nhưng ngươi phải phối hợp với ta.”

Hàn Diệc Chân nghi hoặc nói: “ Thế nào phối hợp?”

“ Ngươi cởi hết y phục hấp dẫn sự chú ý của người nọ, ta từ phía sau đâm hắn vài đao.”

“ Ngươi…ngươi hỗn đản! Ta chết cũng không làm!” Hàn Diệc Chân tức giận đến gương mặt đỏ bừng.

Phương Tranh hơi làm khó, suy tư một lát, chần chờ nói: “ Ta cởi hết y phục hấp dẫn sự chú ý của hắn, ngươi tới đâm dao nhỏ?”

Hàn Diệc Chân hèn mọn liếc hắn: “ Ngươi nghĩ ngươi có đủ tư sắc hấp dẫn nam nhân sao?”

Phương Tranh đương nhiên cúi đầu, than thở: “ Đúng vậy, câu dẫn nữ nhân là cường hạng của ta, nam nhân, xác thực có điểm khó làm. Ai, mặc kệ, trước tiên ngươi nằm xuống giả chết, ta dụ hắn vào, tìm một cơ hội giết chết hắn.”

Hàn Diệc Chân hờn dỗi liếc mắt nhìn hắn, theo lời nằm thẳng xuống, trong lòng vừa thẹn vừa giận, nàng không nghĩ ra vì sao mình lại nghe lời người này nói, đi theo hắn làm chuyện hồ đồ.

Nghĩ thì nghĩ, Hàn Diệc Chân vẫn thành thành thật thật nhắm mắt lại, vẫn không nhúc nhích nằm trên mặt đất lạnh lẽo.

Phương Tranh thấp giọng dặn dò: “ Nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng lên tiếng, coi như ngươi thực sự đã chết, đừng ra lời đó.”

Hàn Diệc Chân mở mắt ra, lại hung hăng trừng mắt liếc hắn, rồi mới nhắm lại.

Phương Tranh hít sâu một hơi thở, ở trong lòng nổi lên một chút tâm tình, sau đó dồn khí đan điền, bật hơi hét lên bi thiết: “ Diệc Chân! Diệc Chân muội muội! Ngươi làm sao vậy? Ngươi nói chuyện nha, đừng dọa ta, người đâu mau tới! Có người sắp không được!”

Thanh âm thê lương, tình chân ý thiết, thẳng đến làm người thương tâm, làm người rơi nước mắt.

Rất nhanh, đại hán khôi ngô canh giữ ngoài phòng mở khóa đi đến.

“ Làm sao vậy?” Đại hán khôi ngô có vẻ rất không bình tĩnh.

Trên mặt Phương Tranh lộ ra hai hàng nước mắt, cấp thiết nắm lấy ống tay áo của hắn, nói: “ Vị hảo hán này, nhanh! Mau giúp ta gọi đại phu! Nàng…nàng sắp không được! Vừa rồi còn có thể miễn cưỡng nói chuyện, hiện tại lại hôn mê bất tỉnh, hô hấp cũng ngừng. Ô ô, Diệc Chân muội muội, sao ngươi nhẫn tâm bỏ lại ta.”

Đại hán khôi ngô trừng mắt liếc hắn, tựa hồ đối với tiếng gào khóc thảm thiết của hắn rất không mãn ý, lập tức liền tiến lên, ngồi xổm thân thể, đưa lưng về phía Phương Tranh, tỉ mỉ đánh giá Hàn Diệc Chân.

Phương Tranh thấy thế vui mừng, lúc này chính là cơ hội tốt, bên ngoài tiểu lâu chỉ có tên đại hán này gác cửa, nếu giết đại hán, hắn và Hàn Diệc Chân có thể chạy thoát.

Phương Tranh cưỡng chế nỗi mừng như điên trong lòng, tay phải lặng lẽ thò vào trong lòng, lục lọi…lụi lọi…lại lục lọi…

Sau đó sắc mặt Phương Tranh thay đổi, trở nên tái nhợt không gì sánh được, khóe miệng cấp tốc suy sụp xuống tới.

Hắn phát hiện mình phạm vào một sai lầm muốn lấy mạng, ngàn tính vạn tính, một lòng thầm nghĩ dụ đại hán mở cửa, một đao đâm hắn, thế nhưng…

Đao đâu? Không có đao? Không đao lấy gì đâm?

Tính toán cho nhiều, nhưng hắn lại đem việc trọng yếu nhất bỏ quên! Không có công cụ gây án, nói cái gì đều không tốt, với thân thể của Phương Tranh, nếu tay không cùng vị đại hán cao to này vật lộn, Phương Tranh sẽ chết rất thống khoái, vừa đau lại nhanh.

Đào mạng trước mắt, lại phạm phải sai lầm không thể tha thứ như thế, Phương Tranh hận không lập tức tát vào mặt mình hai cái.

Đại hán khôi ngô nhìn kỹ sắc mặt Hàn Diệc Chân, trong lơ đãng chợt nghiêng đầu, thấy tay phải Phương Tranh thò vào trong lòng đang tìm kiếm gì đó. Đại hán bỗng nhiên kinh hãi, thân thể linh mẫn thối lui ra sau, ánh mắt đề phòng nhìn chằm chằm Phương Tranh, trầm giọng nói: “ Ngươi đang làm gì?”

Phương Tranh giương mắt líu lưỡi: “ Ta…ta…”

Lập tức Phương Tranh nhào tới trước mặt Hàn Diệc Chân quỳ xuống, hai tay liên tục đấm lên mặt đất, thất thanh khóc rống lên.

Vừa rồi là khóc giả, hiện tại đúng là khóc rống thật sự, nước mắt chảy xuống đều là nước mắt bi phẫn.

“ Diệc Chân muội muội, ô ô, ta hối! Ta hận!” Phương Tranh khóc đến ruột gan đứt từng khúc, trong tiếng khóc tràn ngập sự lên án đối với số phận bất công.

“ Ngươi hối cái gì?” Đại hán không giải thích được hỏi.

“ Ô ô, ai hối ai biết.” Phương Tranh đang chìm đắm trong bi phẫn, cũng không ngẩng đầu lên trả lời.

“ Vị cô nương này bị thương xác thực có điểm phiền phức, nhưng ngươi chờ một chút, nhị thiếu gia rất nhanh sẽ thỉnh đại phu về tới.” Đại hán biết Diệp Mẫn Chi ái mộ Hàn Diệc Chân, trong lời nói cũng không dám chậm trễ.

Phương Tranh bỗng nhiên ngẩng đầu, trên mặt đầm đìa nước mắt nước mũi, nhìn thật buồn nôn, vừa khóc thút thít vừa mở miệng nói: “ Ai, vị hảo hán này, muốn làm quan không?”

Đại hán khôi ngô bị một câu nói không đầu không đuôi của Phương Tranh làm ngây người, nhíu mày nói: “ Có ý tứ gì?”

Phương Tranh khóc thút thít nói: “ Làm quan đó, nô bộc thành đàn, thê thiếp như mây, ngươi có nghĩ tới không?”

Đại hán khôi ngô lắc đầu nói: “ Ta chỉ là gia tướng của Diệp gia, không dám nghĩ đến chuyện làm quan.”

“ Gia tướng?” Phương Tranh làm ra vẻ giật mình hít sâu một hơi: “ Với sự cao lớn uy mãnh của hảo hán, khí thế như con nhà tướng, thế nào chỉ là một gã gia tướng? Quá phận! Thật quá đáng!”

Đại hán khôi ngô vốn không muốn tiếp tục để ý Phương Tranh, nhưng câu này của Phương Tranh bao hàm ý vỗ mông ngựa, đại hán không khỏi có chút vui vẻ, mọi người đều thích nghe khen tặng, một phen ca ngợi của Phương Tranh, làm cho đại hán đối với hắn có cảm tình hơn một ít, sắc mặt lãnh ngạnh cũng hơi chút hòa hoãn xuống tới.

Phương Tranh oán hận vỗ vỗ đùi, biểu tình vô cùng đau đớn: “ Lãng phí nhân tài! Đây là sự phạm tội đối với nhân loại!”

Sắc mặt đại hán lại hoãn ra, nói cho cùng hắn làm gia tướng tại Diệp gia, kỳ thực cũng chỉ là một hộ viện, chưa từng được nghe qua sự khích lệ trắng trợn như vậy, nghe vậy không khỏi nhếch môi nở nụ cười: “ Đâu đâu, ngươi quá khen, ha hả.”

Phương Tranh nghe vậy trong lòng vui vẻ, chỉ sợ ngươi không mở miệng, chỉ cần ngươi mở miệng, lão tử sẽ có biện pháp lừa dối được ngươi!

Phương Tranh nói nói, giọng nói chợt khựng lại, nghi hoặc nói: “ Với bậc nhân tài ngàn dặm chọn một như hảo hán, thế nào không đi nhập vào triều đình. Tranh một công danh, trái lại còn ở Diệp gia, làm một gia tướng nho nhỏ? Nga, còn chưa thỉnh giáo quý tính cao danh của hảo hán?”

Đại hán gãi gãi đầu, nói: “ Mỗ họ Dương, tên là Dương Toàn, ha hả, chỉ vì tổ tiên vốn ở Diệp gia hỗn khẩu cơm ăn, đời đời tương truyền, ta học được một thân công phu, thì cũng trở thành gia tướng của Diệp gia.”

Phương Tranh ngạc nhiên nói: “ Tục ngữ nói cây thì chết, người thì sống, lời nói vô lễ, Dương đại ca lẽ nào nguyện ý hồ hồ tôn tôn làm nô phó mãi cho Diệp gia? Ngươi không nghĩ tới tìm một địa phương, cấp cho hậu thế mưu được xuất thân tốt đẹp?”

Dương Toàn thở dài, lắc đầu cười nói: “ Người đê tiện như ta, nào có xuất thân gì có thể nghĩ tới? Người khi sinh ra đã định thành ba bảy loại, loại như ta, cả đời đều chỉ có thể làm kẻ dưới người ta.”

Phương Tranh cười nói: “ Nói thì nói như vậy, nhưng số phận mỗi người đều có cơ duyên khác nhau. Có vận khí tốt, từ nô lệ có thể biến tướng quân. Có vận khí không tốt, trời sinh có mạng thái tử cũng sẽ bị kéo xuống ngựa, Dương đại ca, ngươi là một người có vận khí tốt.”

Dương Toàn nghi hoặc nhìn Phương Tranh.

Phương Tranh cười hắc hắc, thần bí tiến đến ghé bên tai hắn nói: “ Ta là thân phận gì, Dương đại ca ngươi biết không?”

Dương Toàn gật đầu nói: “ Vừa rồi nhị thiếu gia tranh chấp cùng ngươi ở bên trong, ta nghe được, ngươi là khâm sai đại thần Phương Tranh.”

Phản ứng của Dương Toàn bình thản, không có chút nào có vẻ sợ hãi khi dân gặp quan, hơn phân nửa là bị Diệp Mẫn Chi ảnh hưởng.

Phương Tranh cười nói: “ Ngươi đã biết ta là khâm sai, xuất thân của ngươi có thể bao tại trên người ta. Chỉ cần ngươi thả chúng ta đi ra ngoài, ta liền hứa cho ngươi một chức quan mà làm, làm sao?”

Dương Toàn nghe vậy ánh mắt bỗng nhiên trở nên đề phòng, nhìn chằm chằm Phương Tranh nói: “ Ngươi muốn ta phản bội Diệp gia, một mình tha các ngươi đi?”

Phương Tranh ngẩn ngơ, vội vàng nói: “ Thế nào lại gọi là phản bội? Chim khôn lựa cành mà đậu, đó vốn là thường tình của con người.”

Dương Toàn sầm mặt nói: “ Khó mà làm được! Nếu ta tha các ngươi đi, thế nào ăn nói với nhị thiếu gia? Phương đại nhân, ngươi không cần tốn nhiều miệng lưỡi, chính ngươi nên thành thật ở đây chờ nhị thiếu gia thỉnh đại phu trở về đi.”

Nói xong Dương Toàn đứng lên bước đi.

Phương Tranh ngẩn người, không nghĩ tới hán tử này đối với Diệp gia lại trung tâm như vậy, thế nhưng đây là cơ hội duy nhất thoát khỏi đây, nếu thật chờ Diệp Mẫn Chi biết được hiện thực Hàn Châu Diệp gia vẫn chưa bị vây, chờ đợi hắn, không biết sẽ là số phận nào. Nhưng tính mạng của mình tám chín phần mười sẽ chết trong tay Diệp Mẫn Chi.

Mắt thấy Dương Toàn mở cửa chuẩn bị đi ra, Phương Tranh cắn răng, đứng lên quát to: “ Dương Toàn! Nghĩ không ra ngươi là loại người cam tâm thấp hèn, xem như lão tử trông nhầm ngươi! Ngươi đi đi. Nói thật cho ngươi biết, Diệp Mẫn Chi bắt cóc khâm sai triều đình, sớm bị quan phủ biết được, hiện tại triều đình đã điều quân vây Diệp phủ, chuẩn bị sao trảm cả nhà Diệp gia, còn là tru diệt cửu tộc, ngươi là gia tướng của Diệp gia, ngươi đánh giá số phận của mình một chút đi. Là xám xịt đào tẩu, quan phủ sẽ dán công văn truy nã khắp thiên hạ, đời này ngươi phải vượt qua trong trốn tránh, sẽ quyết tâm theo lão tử, lão tử sẽ bảo cho ngươi một đời vinh hoa phú quý!”

Dương Toàn nghe vậy ngẩn ngơ, nhất thời ngừng chân lại, lập tức hắn bỗng nhiên nhớ tới lúc nhị thiếu gia rời đi thân thể lảo đảo, hoang mang rối loạn khẩn trương, Dương Toàn nhất thời sinh nghi, lẽ nào lời Phương đại nhân nói chính là thật sự? Nếu không vì sao nhị thiếu gia đi ra có vẻ kinh hoảng như vậy?

“ Dương Toàn, ngươi còn đang do dự cái gì? Lẽ nào ngươi thật muốn theo Diệp gia cùng nhau chôn cùng sao? Đó là tru cửu tộc! Lão tử nói thẳng, muốn hỏi ngươi một câu, chẳng lẽ ngươi trời sinh là kẻ thấp hèn bại hoại? Cho chức quan ngươi không làm, càng muốn đi chịu chết sao?”

Dương Toàn gian nan quay đầu lại, trong ánh mắt rốt cục có vài phần chần chờ giãy dụa.

Phương Tranh thấy biểu tình của hắn, trong lòng vui mừng, lại chậm rãi nói: “ Dương đại ca, chết nặng như thái sơn, nhẹ như lông hồng, Diệp gia lập tức sẽ xuống đài, ngươi còn trung với Diệp gia như vậy làm cái gì? Với một thân công phu và bản lĩnh của ngươi, thiên hạ to lớn, nơi nào không thể đi? Vì sao cứ muốn treo cổ trên giá cây của Diệp gia? Lẽ nào ngươi không muốn lưu cho hậu nhân của ngươi một xuất thân tốt sao? Để cho bọn họ sinh ra trong nhà quan, đọc sách biết chữ, có thể thi lấy chức vị, từ nay về sau quan to lộc hậu, vợ con hưởng đặc quyền, làm người trên người, chẳng phải so với việc cả đời làm nô tài như ngươi càng thích ý?”

Trong mắt Dương Toàn nhanh chóng hiện lên vài phần tham lam và khát vọng, liếc mắt nhìn Phương Tranh, lại gục đầu xuống, lặng lẽ không tiếng động.

Phương Tranh thấy thế trong lòng biết lập tức đại công cáo thành, vì vậy lại suy nghĩ hạ thêm một câu trọng lượng: “ Ngươi biết Long Vũ quân chứ? Đó là đại quân tinh nhuệ của triều đình trực tiếp lệ thuộc hoàng thượng thống lĩnh, ta cùng đại tướng quân Phùng Cừu Đao của Long Vũ quân có giao tình thâm sâu, khái, ở chỗ hắn còn thiếu một gã phó tướng, từng nhờ ta đề cử một vị cho hắn, ai, phó tướng a, là võ quan tam phẩm, ta phạm sầu! Đi chỗ nào tìm người cho hắn đây!”

Giống như đặt lên con lạc đà một cọng cỏ cuối cùng, toàn bộ phòng tuyến tâm lý của Dương Toàn triệt để tan vỡ, rốt cục nhịn không được phác thông một tiếng, quỳ gối ngay trước mặt Phương Tranh, ôm quyền nói: “ Tiểu nhân nguyện ý nghe Phương đại nhân sai khiến.”

Phương Tranh hai mắt sáng ngời, nhất thời ngửa mặt lên trời cười to: “ Ha ha, tốt! Quả nhiên là hảo hán! Lão tử không nhìn lầm ngươi! Ngươi là một tiểu tử biết tiến bộ!”

“ Đại nhân, không phải ngài mới nói Hàn tiểu thư sắp không được hay sao? Vì sao lại cười to đến như vậy?”

“ A? Ách…a! Diệc Chân muội muội! Ô ô, Diệc Chân muội muội đáng yêu của ta! Ngươi tỉnh tỉnh a! Không nên bỏ lại một mình ta cô linh linh trên thế gian vô tình này chịu khổ. Ta là gió nàng là cát, triền triền miên miên đến thiên nhai…ô ô…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK