Mọi người sau khi nghe Dương Tử kể lại khái quát tình hình họ sắp phải đối mặt thì đã chia nhau ra đi tìm nhóm Thiên Hà và Cơ Minh. Dương Tử đi cùng Dạ Hy và Ngao Hà, Hoàng Tuyền đi cùng Tần Lãnh, Cổ và Thông Tuệ. Nhóm còn lại thì có Nhẫn Dạ và Hằng Thiên, mọi người cứ vậy mà đi tìm nhóm kia cũng sẵn tìm luôn Cơ Minh. Dương Tử đang bay ngang qua một khu vực chuyển thừa thì liền bị một kẻ lạ mặt tấn công. Hắn có ngoại hình rất quỷ dị, mắt trắng rã, nhìn tổng thể thì trông hắn không có sự sống cho lắm. Đột nhiên hắn mở miệng nói:
- Ngươi có khí tức của Đạo Cổ và con giun đất kia, ngươi là người của chúng?
Dứt câu hắn lập tức lao tới đấm thẳng mặt Dương Tử, hắn kịp đỡ lấy rồi đáp một cú đá thẳng bụng tên kia. Cú đá khiến hắn lui đi khá xa, Dương Tử liền lên tiếng hỏi:
- Ngươi là Chi Khu? Kẻ biết được giun đất với tiền bối thì chỉ có thể là ngươi.
Tên kia liền đáp:
- Khá thông minh đấy, nhưng đây chỉ là cái xác ta điều khiển mà thôi. Nhưng ngươi cũng có thể nói ra địa điểm của tên khốn kia cùng con giun đất kia thì ta sẽ tha cho ngươi, nếu không kết cục sẽ giống như tên này.
Dương Tử vừa ngoáy mũi vừa đáp:
- Tên điên nào biết được hai kẻ đến từ rất lâu thì cũng chẳng sống được đến bây giờ đâu. Mới cả cũng chỉ có hai kẻ như ngươi thôi.
Nói xong câu đó bầu không khí xung quanh bỗng dưng im bặt đi, đột nhiên Chi Khu gào lên:
- Ta không quan tâm! Hai tên khốn kia đang ở đâu, mau nói cho ta biết.
Dứt câu hắn lại động thân lao thẳng đến có ý định tấn công vào người Dạ Hy. Dương Tử lập tức đấm thẳng một cú vào tên con rối kia, hắn toả ra sát khí trừng mắt lên hắn nói:
- Ngươi còn dám động vào muội ấy một lần nữa thì bằng giá nào ta cũng khiến ngươi mất một miếng da!
Nói hắn liền phân thần ra mà tiến vào thức giới gặp long tổ, Dương Tử liền gào lên:
- Giun đất! Ta cần một bí thuật đả thương thần hồn và thức giới!
Long Tổ liền tiện tay lấy ra một cuộn giấy rồi nói:
- Ngươi biến nhanh giúp ta, lũ nhỏ đang ở thời khắc quan trọng để tinh tiến huyết mạch.
Nói xong long tổ lại quay đít vào hộ pháp cho Tiểu Nhu, Hải Lam và Ngao Liệt. Dương Tử rút lại phân thần, hắn khởi lên thần thể cùng cổ luân mà ngay lập tức học bí thuật kia. Bên ngoài khi thấy động tĩnh từ cơ thể hắn, Ngao Hà thầm nghĩ:
- Tên này có vấn đề à? Chỉ là một con rối thôi chứ có đến đâu đâu, mà hắn phải khởi lên thần thể cùng cổ luân cơ chứ?
Chỉ thoáng chốc Dương Tử đã hồi thần, hắn lập tức khoá chắt tên con rối lại bằng kì đạo, rồi mở ra bí thuật kia bao trùm lấy Phá Diệt Mâu. Hắn liền nhẹ nhàng nói:
- Oanh Tạc Thiên Địa!
Hàng trăm hàng ngàn ngọn giáo lao vào người tên kia cùng với đó là năng lượng của bí thuật kia tác động lên thần hồn cùng thức giới của tên Chi Khu. Ở một nơi rất xa Chi Khu đau đớn gào lên, hắn tức giận đấm liên tục xuống đất mà nói:
- Ta sẽ sớm tìm thấy và giết chết ngươi! Con kiến chết tiệt!
Đột nhiên hắn thay đổi thần sắc mà nói:
- Hậu nhân xuất sắc như vậy không thể để ngươi giết được.
Thần sắc thay đổi lần nữa, Chi Khu lại lên tiếng nói:
- Ta vốn đã chiếm hưu hơn phân nữa cơ thể rồi, ngươi không có hi vọng đâu Chi Khu!
Thay đổi thần sắc nhiều lần bấy giờ cơ thể của hắn đã chi làm hai phần, một bên có đạo bào màu đen tóc đen mắt đỏ nhìn rất hung dữ, bên còn lại đạo bào màu trắng tóc trắng mắt vàng, nhìn ôn nhu vô cùng. Nửa trắng liền lên tiếng:
- Ta biết! Nhưng ngươi cũng sớm bị hắn tiêu diệt rồi Hắc à!
Trở lại với nhóm người Dương Tử, hắn tuy không thấy được nhóm Thiên Hà nhưng lại gặp được Cơ Minh. Hắn cũng nhanh chóng đáp xuống, lúc này Cơ Minh trông đã rất khác. Hắn đã bịt mắt lại, tóc đã dài, và khí tức của của hắn đang ngập tràn hơi thở của thiên đạo. Dương Tử thấy hắn bị thương liền chạy đến xoay người hắn rồi nói:
- Kẻ nào làm đệ bị thương? Nói ra! Ta dẫn đệ đi giết hắn!
Cơ Minh liền lắc đầu nói:
- Huynh không đánh được hắn đâu.
Dương Tử liền đứng đờ ra, hắn ngồi im một góc mà nói:
- Đệ lớn rồi đệ mạnh đệ khinh thường người anh này rồi!
Cơ Minh vội vàng giải thích:
- Chờ đã! Hắn là võ đế vạn năm trước rồi, huynh không đánh được là phải rồi. Với cả Dạ Hy tỷ cũng cho đệ đan dược rồi, huynh không cần phải thế đâu.
Sau một hồi dừng lại nói chuyện, Cơ Minh lên tiếng:
- Vậy ra hắn có thể điều khiển được nhiều thứ hơn đệ nhìn thấy, sớm tụ họp rồi tìm một thế giới sắp sụp đổ thôi.
Dương Tử gật đầu rồi nói:
- Giờ thì ta phải tìm thấy hai chị dâu của đệ đã rồi mới đông đủ.
Nói xong họ cũng chia nhau ra đi tìm người, lúc này ở một thế giới đang sụp đổ. Hắc đang kiểm soát cơ thể liền nói với Chi Khu:
- Có lẽ ngươi biết rằng ta rất khó để tách khỏi ngươi nhỉ?
Chi Khu đáp:
- Nhưng còn nhiều cách lắm, cứ chờ đi!
- Ngươi có khí tức của Đạo Cổ và con giun đất kia, ngươi là người của chúng?
Dứt câu hắn lập tức lao tới đấm thẳng mặt Dương Tử, hắn kịp đỡ lấy rồi đáp một cú đá thẳng bụng tên kia. Cú đá khiến hắn lui đi khá xa, Dương Tử liền lên tiếng hỏi:
- Ngươi là Chi Khu? Kẻ biết được giun đất với tiền bối thì chỉ có thể là ngươi.
Tên kia liền đáp:
- Khá thông minh đấy, nhưng đây chỉ là cái xác ta điều khiển mà thôi. Nhưng ngươi cũng có thể nói ra địa điểm của tên khốn kia cùng con giun đất kia thì ta sẽ tha cho ngươi, nếu không kết cục sẽ giống như tên này.
Dương Tử vừa ngoáy mũi vừa đáp:
- Tên điên nào biết được hai kẻ đến từ rất lâu thì cũng chẳng sống được đến bây giờ đâu. Mới cả cũng chỉ có hai kẻ như ngươi thôi.
Nói xong câu đó bầu không khí xung quanh bỗng dưng im bặt đi, đột nhiên Chi Khu gào lên:
- Ta không quan tâm! Hai tên khốn kia đang ở đâu, mau nói cho ta biết.
Dứt câu hắn lại động thân lao thẳng đến có ý định tấn công vào người Dạ Hy. Dương Tử lập tức đấm thẳng một cú vào tên con rối kia, hắn toả ra sát khí trừng mắt lên hắn nói:
- Ngươi còn dám động vào muội ấy một lần nữa thì bằng giá nào ta cũng khiến ngươi mất một miếng da!
Nói hắn liền phân thần ra mà tiến vào thức giới gặp long tổ, Dương Tử liền gào lên:
- Giun đất! Ta cần một bí thuật đả thương thần hồn và thức giới!
Long Tổ liền tiện tay lấy ra một cuộn giấy rồi nói:
- Ngươi biến nhanh giúp ta, lũ nhỏ đang ở thời khắc quan trọng để tinh tiến huyết mạch.
Nói xong long tổ lại quay đít vào hộ pháp cho Tiểu Nhu, Hải Lam và Ngao Liệt. Dương Tử rút lại phân thần, hắn khởi lên thần thể cùng cổ luân mà ngay lập tức học bí thuật kia. Bên ngoài khi thấy động tĩnh từ cơ thể hắn, Ngao Hà thầm nghĩ:
- Tên này có vấn đề à? Chỉ là một con rối thôi chứ có đến đâu đâu, mà hắn phải khởi lên thần thể cùng cổ luân cơ chứ?
Chỉ thoáng chốc Dương Tử đã hồi thần, hắn lập tức khoá chắt tên con rối lại bằng kì đạo, rồi mở ra bí thuật kia bao trùm lấy Phá Diệt Mâu. Hắn liền nhẹ nhàng nói:
- Oanh Tạc Thiên Địa!
Hàng trăm hàng ngàn ngọn giáo lao vào người tên kia cùng với đó là năng lượng của bí thuật kia tác động lên thần hồn cùng thức giới của tên Chi Khu. Ở một nơi rất xa Chi Khu đau đớn gào lên, hắn tức giận đấm liên tục xuống đất mà nói:
- Ta sẽ sớm tìm thấy và giết chết ngươi! Con kiến chết tiệt!
Đột nhiên hắn thay đổi thần sắc mà nói:
- Hậu nhân xuất sắc như vậy không thể để ngươi giết được.
Thần sắc thay đổi lần nữa, Chi Khu lại lên tiếng nói:
- Ta vốn đã chiếm hưu hơn phân nữa cơ thể rồi, ngươi không có hi vọng đâu Chi Khu!
Thay đổi thần sắc nhiều lần bấy giờ cơ thể của hắn đã chi làm hai phần, một bên có đạo bào màu đen tóc đen mắt đỏ nhìn rất hung dữ, bên còn lại đạo bào màu trắng tóc trắng mắt vàng, nhìn ôn nhu vô cùng. Nửa trắng liền lên tiếng:
- Ta biết! Nhưng ngươi cũng sớm bị hắn tiêu diệt rồi Hắc à!
Trở lại với nhóm người Dương Tử, hắn tuy không thấy được nhóm Thiên Hà nhưng lại gặp được Cơ Minh. Hắn cũng nhanh chóng đáp xuống, lúc này Cơ Minh trông đã rất khác. Hắn đã bịt mắt lại, tóc đã dài, và khí tức của của hắn đang ngập tràn hơi thở của thiên đạo. Dương Tử thấy hắn bị thương liền chạy đến xoay người hắn rồi nói:
- Kẻ nào làm đệ bị thương? Nói ra! Ta dẫn đệ đi giết hắn!
Cơ Minh liền lắc đầu nói:
- Huynh không đánh được hắn đâu.
Dương Tử liền đứng đờ ra, hắn ngồi im một góc mà nói:
- Đệ lớn rồi đệ mạnh đệ khinh thường người anh này rồi!
Cơ Minh vội vàng giải thích:
- Chờ đã! Hắn là võ đế vạn năm trước rồi, huynh không đánh được là phải rồi. Với cả Dạ Hy tỷ cũng cho đệ đan dược rồi, huynh không cần phải thế đâu.
Sau một hồi dừng lại nói chuyện, Cơ Minh lên tiếng:
- Vậy ra hắn có thể điều khiển được nhiều thứ hơn đệ nhìn thấy, sớm tụ họp rồi tìm một thế giới sắp sụp đổ thôi.
Dương Tử gật đầu rồi nói:
- Giờ thì ta phải tìm thấy hai chị dâu của đệ đã rồi mới đông đủ.
Nói xong họ cũng chia nhau ra đi tìm người, lúc này ở một thế giới đang sụp đổ. Hắc đang kiểm soát cơ thể liền nói với Chi Khu:
- Có lẽ ngươi biết rằng ta rất khó để tách khỏi ngươi nhỉ?
Chi Khu đáp:
- Nhưng còn nhiều cách lắm, cứ chờ đi!