Đang nằm ở trên võng, Cơ Minh đột nhiên lại đâu đớn gào lên. Những hình ảnh liên tục xuất hiện qua trong đầu hắn, hệ thống của hắn cũng gửi thông báo đến hắn: " Kí chủ đã bước vào cốt chuyện đen tối, yêu cầu kí chủ ngăn chặn Kế Hoạch Phản Tổ. Giúp đỡ Khí Vận Chi Tử cứu lấy Hư Không Giới và tìm hiểu biến số 0/2"
Cơ Minh thở dài mà nói:
- Biết ngay chúng vẫn chưa hoàn toàn bị tận diệt mà, phải nhanh chóng đi báo cho mọi người mới được.
Kiều Oanh thấy hắn kì lạ liền thò đầu ra hỏi hắn:
- Huynh có bị sao không đấy, cứ ngẩn người ra vậy?
Cơ Minh lắc đầu mà nói:
- Không có gì, chỉ là lũ thánh tộc vẫn có kẻ uy hiếp được đến chúng ta. Ta phải nhanh chóng đi báo cho mọi người biết mới được.
Dương Tử sau nửa tháng nữa bị hành hạ, lúc này sức lực như cạn kiệt. Long Tổ cũng đi vào mà nói:
- Bao giờ ngươi mới giúp ta ngưng lại long thân đây?
Dương Tử thấy vậy gào lên:
- Ngậm mồm lại cho lão tử! Con giun nhà ngươi đừng có nghĩ dễ dàng như vậy chứ! Mồm thì lúc nào cũng kêu mình là Long Tổ, vậy mà cũng không biết thần hồn của mình mạnh đến mức nào à?
Long Tổ thấy vậy cũng gào lên:
- Ngươi đã hứa là phải làm chứ!
Rồi hai người cãi nhau ỏm tỏi lên, Cơ Minh vừa đáp đất cũng bị kéo vào cuộc cãi vã của hai người. Hắn tức giận gào lên:
- Thôi ngay đi!
Hai người thấy hắn nóng tính như vậy cũng dừng lại, Cơ Minh thở dài. Hắn đeo lạo chiếc kính mà nói:
- Vẫn còn một kẻ thuộc thánh tộc sống sót!
Dương Tử chẳng để ý mấy mà đáp:
- Cũng chỉ là một tên, tẹo nữa ta sẽ đi giết hắn cho đệ xem.
Cơ Minh liền lắc đầu nói:
- Đừng mơ! Ta đang nằm ngủ đã nhìn thấy được thiên cơ, kẻ này có thể uy hiếp đến cả Hư Không Giới lẫn nhưng giới vực khác! Và hắn đang thực hiện thứ gì đó gọi là Kế hoạch phản tổ.
Dương Tử liền chống cằm suy nghĩ, hắn tự nói:
- Chẳng phải ta đã giết hết chúng rồi sao?
Dương Tử sau khi nghĩ một hồi, hắn giật mình đứng dậy mà nói:
- Tộc trưởng Thánh tộc! Hắn là kẻ duy nhất chưa bị một ai đả thương!
Cơ Minh nghe vậy liền gấp gáp nói:
- Ta sẽ đi báo cho mọi người! Huynh cũng chuẩn bị sẵn đi!
Bay tới chính điện của Hỗn Độn Thánh Địa, Cơ Minh liền gào lên:
- Tộc trưởng thánh tộc vẫn còn sống! Tên đó cư nhiên vẫn chưa xuất hiện từ đầu trận chiến đến bây giờ mới lôi mặt dần.
Lúc này Dương Tử đang đi bộ, hắn vô tình nhìn thấy Phong Vân. Hắn liền chạy tới mà hô to:
- Tiền bối!
Phong Vân cũng mờ hắn vào trong, Dương Tử liền hỏi:
- Tần Huynh đi đâu vậy ạ? Rất lâu rồi ta chưa thấy hắn!
Phong Vân cũng đáp lại:
- Từ lúc ngươi tiến hành đến Nhất Vực thì hắn đã đi lịch luyện rồi. Đến giờ vẫn bạch vô ân tín.
Phong Vân thở dài, lúc họ đang bàn tán về Tần Lãnh, thì nhân vật chính của cuộc trò chuyện đang đau đớn nằm dưới đất. Hắn gào lền từng đợt một cách đầy đau đớn, Hắn tức giận gào lên:
- Ta vẫn chưa bằng một phần 10 của Dương Huynh, ta buộc phải cố gắng.
Lúc này có một giọng nữ tử vang lên:
- Đừng! Huynh đang cần nghỉ ngơi đấy!
Vẫn không câu nào lọt vào tai hắn, hắn không cam tâm mà gào lên:
- Một Huyết TuLa cũng không cản trở được ta đâu!
Lúc này vết thương của Tẫn Lãnh càng càng cố chịu đựng, càng khiến cơ thể chịu tổn thương. Hắn vần gài lên:
- Tới đây đi! Để ta nhận chuyển thừa của ngươi đi xem nào!
Lúc này ở nơi tận cùng kìa, tên điên Quân Lực đang dần hoàng kế hoạch hắn dày công chuẩn bị. Ngẩng đầu lên trời hắn cười lớn mà nói:
- Hahahaha! Trờ xem đám kiến nhỏ ấy làm sao cản trở ta lại nào!
Lúc này mọi người lại điên cuồng chuẩn bị đồ đạc, kẻ tu luyện, rồi lại liên tục củng cố tu vi lại có kẻ vừa độ kiếp xong. Hỗn Độn Thánh Địa của Dương Tử cũng nhanh chóng thông báo ra toàn hư không giới. Ai nghe xong cũng tuyệt vọng, Dương Tử lúc này đứng lên kêu gọi mọi người chống lại tên kia. Hắn hô lớn:
- Ta biết thánh tộc vẫn để lại cho mọi người sự sợ hãi sâu trong tiềm thức! Nhưng nếu như cứ rụt cổ lại như vây chẳng khác nào chúng ta dâng cả Hư Không Giới này cho hắn. Kẻ nào mạo phạm Hư Không Giới tất phải chết!
Như được tiếp thêm sự kiên cường, họ đồng thanh hô:
- Tất phải giết! Tất phải giết!
Nhẫn Dạ cũng nhanh chóng bồi dưỡng lượng lớn đệ tử, đan dược thì có Bắc Phi cung cấp. Vũ khí thì lại có Yên Nhi, Linh Nhi và Dạ Hy lúc này đang vẽ ra mộ trận pháp lớn hơn. Hình Ân cũng dạy rất nhiều đệ tử bắn cung. Ở phía Tần Lãnh thì hắn lại đang gặp được kì ngộ, vô tình rơi xuống một cái mộ cổ. Trong này hắn đã lấy nột được phần còn lại của chuyển thừa Huyết TuLa. Nhưng cũng chẳng dễ dàng chút nào, đau đớn về thể xác lẫn tinh thần với hắn giờ đã phai nhạt đi quá nhiều. Ma Thần ở hư không lưu đày, sau khi lấy được thứ đồ gì đó Âm Tà đưa cho cũng cười phá lên mà nói:
- Ta sớm sẽ đem lại cho chúng tuyệt vọng một lần nữa! Hahahaha!
Cơ Minh thở dài mà nói:
- Biết ngay chúng vẫn chưa hoàn toàn bị tận diệt mà, phải nhanh chóng đi báo cho mọi người mới được.
Kiều Oanh thấy hắn kì lạ liền thò đầu ra hỏi hắn:
- Huynh có bị sao không đấy, cứ ngẩn người ra vậy?
Cơ Minh lắc đầu mà nói:
- Không có gì, chỉ là lũ thánh tộc vẫn có kẻ uy hiếp được đến chúng ta. Ta phải nhanh chóng đi báo cho mọi người biết mới được.
Dương Tử sau nửa tháng nữa bị hành hạ, lúc này sức lực như cạn kiệt. Long Tổ cũng đi vào mà nói:
- Bao giờ ngươi mới giúp ta ngưng lại long thân đây?
Dương Tử thấy vậy gào lên:
- Ngậm mồm lại cho lão tử! Con giun nhà ngươi đừng có nghĩ dễ dàng như vậy chứ! Mồm thì lúc nào cũng kêu mình là Long Tổ, vậy mà cũng không biết thần hồn của mình mạnh đến mức nào à?
Long Tổ thấy vậy cũng gào lên:
- Ngươi đã hứa là phải làm chứ!
Rồi hai người cãi nhau ỏm tỏi lên, Cơ Minh vừa đáp đất cũng bị kéo vào cuộc cãi vã của hai người. Hắn tức giận gào lên:
- Thôi ngay đi!
Hai người thấy hắn nóng tính như vậy cũng dừng lại, Cơ Minh thở dài. Hắn đeo lạo chiếc kính mà nói:
- Vẫn còn một kẻ thuộc thánh tộc sống sót!
Dương Tử chẳng để ý mấy mà đáp:
- Cũng chỉ là một tên, tẹo nữa ta sẽ đi giết hắn cho đệ xem.
Cơ Minh liền lắc đầu nói:
- Đừng mơ! Ta đang nằm ngủ đã nhìn thấy được thiên cơ, kẻ này có thể uy hiếp đến cả Hư Không Giới lẫn nhưng giới vực khác! Và hắn đang thực hiện thứ gì đó gọi là Kế hoạch phản tổ.
Dương Tử liền chống cằm suy nghĩ, hắn tự nói:
- Chẳng phải ta đã giết hết chúng rồi sao?
Dương Tử sau khi nghĩ một hồi, hắn giật mình đứng dậy mà nói:
- Tộc trưởng Thánh tộc! Hắn là kẻ duy nhất chưa bị một ai đả thương!
Cơ Minh nghe vậy liền gấp gáp nói:
- Ta sẽ đi báo cho mọi người! Huynh cũng chuẩn bị sẵn đi!
Bay tới chính điện của Hỗn Độn Thánh Địa, Cơ Minh liền gào lên:
- Tộc trưởng thánh tộc vẫn còn sống! Tên đó cư nhiên vẫn chưa xuất hiện từ đầu trận chiến đến bây giờ mới lôi mặt dần.
Lúc này Dương Tử đang đi bộ, hắn vô tình nhìn thấy Phong Vân. Hắn liền chạy tới mà hô to:
- Tiền bối!
Phong Vân cũng mờ hắn vào trong, Dương Tử liền hỏi:
- Tần Huynh đi đâu vậy ạ? Rất lâu rồi ta chưa thấy hắn!
Phong Vân cũng đáp lại:
- Từ lúc ngươi tiến hành đến Nhất Vực thì hắn đã đi lịch luyện rồi. Đến giờ vẫn bạch vô ân tín.
Phong Vân thở dài, lúc họ đang bàn tán về Tần Lãnh, thì nhân vật chính của cuộc trò chuyện đang đau đớn nằm dưới đất. Hắn gào lền từng đợt một cách đầy đau đớn, Hắn tức giận gào lên:
- Ta vẫn chưa bằng một phần 10 của Dương Huynh, ta buộc phải cố gắng.
Lúc này có một giọng nữ tử vang lên:
- Đừng! Huynh đang cần nghỉ ngơi đấy!
Vẫn không câu nào lọt vào tai hắn, hắn không cam tâm mà gào lên:
- Một Huyết TuLa cũng không cản trở được ta đâu!
Lúc này vết thương của Tẫn Lãnh càng càng cố chịu đựng, càng khiến cơ thể chịu tổn thương. Hắn vần gài lên:
- Tới đây đi! Để ta nhận chuyển thừa của ngươi đi xem nào!
Lúc này ở nơi tận cùng kìa, tên điên Quân Lực đang dần hoàng kế hoạch hắn dày công chuẩn bị. Ngẩng đầu lên trời hắn cười lớn mà nói:
- Hahahaha! Trờ xem đám kiến nhỏ ấy làm sao cản trở ta lại nào!
Lúc này mọi người lại điên cuồng chuẩn bị đồ đạc, kẻ tu luyện, rồi lại liên tục củng cố tu vi lại có kẻ vừa độ kiếp xong. Hỗn Độn Thánh Địa của Dương Tử cũng nhanh chóng thông báo ra toàn hư không giới. Ai nghe xong cũng tuyệt vọng, Dương Tử lúc này đứng lên kêu gọi mọi người chống lại tên kia. Hắn hô lớn:
- Ta biết thánh tộc vẫn để lại cho mọi người sự sợ hãi sâu trong tiềm thức! Nhưng nếu như cứ rụt cổ lại như vây chẳng khác nào chúng ta dâng cả Hư Không Giới này cho hắn. Kẻ nào mạo phạm Hư Không Giới tất phải chết!
Như được tiếp thêm sự kiên cường, họ đồng thanh hô:
- Tất phải giết! Tất phải giết!
Nhẫn Dạ cũng nhanh chóng bồi dưỡng lượng lớn đệ tử, đan dược thì có Bắc Phi cung cấp. Vũ khí thì lại có Yên Nhi, Linh Nhi và Dạ Hy lúc này đang vẽ ra mộ trận pháp lớn hơn. Hình Ân cũng dạy rất nhiều đệ tử bắn cung. Ở phía Tần Lãnh thì hắn lại đang gặp được kì ngộ, vô tình rơi xuống một cái mộ cổ. Trong này hắn đã lấy nột được phần còn lại của chuyển thừa Huyết TuLa. Nhưng cũng chẳng dễ dàng chút nào, đau đớn về thể xác lẫn tinh thần với hắn giờ đã phai nhạt đi quá nhiều. Ma Thần ở hư không lưu đày, sau khi lấy được thứ đồ gì đó Âm Tà đưa cho cũng cười phá lên mà nói:
- Ta sớm sẽ đem lại cho chúng tuyệt vọng một lần nữa! Hahahaha!