Sau khi Thiên Hà Đế lên tiếng nhắc mọi người là đã đến Hư Không Giới. Thì ngay sau đó, cảnh vật mở ra trước họ là cả một thế giới rộng lớn vô cùng. Cảnh vật ở đây đối với họ gì cũng là mới lạ, bầu trới toàn sao và các hành tinh. Trước mặt họ là một thành trì rất rộng lớn, nó cũng có thể được gọi là xây nên từ các hành tinh và vì sao khác nhau. Dương Tử lúc này liền nói lớn :
- Mọi người cũng chú ý giữ mình chút, ta vẫn cần tìm nơi để lập lại tông môn đã !
Hằng Thiên cũng đi đến mà nói :
- Tiểu tử ! Con không nghĩ giờ sẽ là hớm sớm để khai tông lập phái à ?
Nhẫn Dạ cũng nói :
- Sư phụ nói cũng đúng đấy ! Nếu con định khai tông lập phái sớm, thì chắc sẽ gặp rất nhiều khó khắn.
Dương Tử cũng vui vẻ đáp lời hai người họ :
- Không sao đâu ! Nếu muốn có danh tiếng thì kẻ nào đến gây rối, cứ diệt nhà của chúng là ta có danh tiếng ngay !
Chí Dũng cũng gật đầu mà nói :
- Ta ủng hộ ngươi, nếu cứ sợ hãi như thế thì mặt mũi chúng ta để đâu được chứ ?
Thiên Hà Đế liền lên tiếng :
- Được rồi ! Ta vẫn còn rất nhiều việc, nên ta sẽ rời đi. Vẫn mong các vị sớm đề thăng cảnh giới.
Dương Tử lúc này dẫn họ vào nơi gọi là Hư Không Thành, đây là điểm khởi đầu của Hư Không Giới. Để mọi người đi khám phá xung quanh, Dương Tử liền cải trang. Hắn đi vào một quán nước bên cạnh đó, ngồi xuống nghe ngóng. Một vị khách nói :
- Này này ! Các ngươi biết gì không ?
Một kẻ đang uống nước thì đập bộp một cái xuống bàn mà nói :
- Ngươi không kể thì sao bọn ta biết được ?
Vị khách kia lại nói :
- Vậy thì để ta kể cho ! Mịch Ngục Tông đã chiếm được đất để khai tông lập phái rồi ! Nhưng vẫn bị Khắc Lạc Tông với Mị Tình Tông gây rối, hộ sắp đánh nhau lớn rồi đấy. Kẻ nào mà ngư ông đắc lợi được lần này chắc chắn sẽ có danh tiếng đấy !
Nghe xong cả bàn đấy nháo nhào lên :
- Thật à
- Cái quái ! Ta nghe rằng Mị Tình Tông ở trung lập mà ?
- Khỉ gió, Khắc Lạc Tông mới ở trung lập.
Một hồi sau đã trở thành một cuộc khẩu chiến, Dương Tử cũng thanh toán trà rồi rời đi. Hắn vừa đi vừa nghĩ :
- Nếu như vậy, chẳng phải có chỗ để gây dựng lại tông môn rồi sao.
Hắn đang đi đã vô tình bị một cô gái va vào, hắn tuy không sao nhưng cô gái thì đã ngã xuống đất. Cô nàng liền kêu lên :
- Ui da !
Dương Tử thấy vậy cũng đưa tay ra rồi nói :
- Ta không làm cô nương bị thương chứ ?
Cô nàng liền đứng phắt dậy, rồi chạy đi và nói :
- Ta không sao ! Tiên sinh cứ đi thong thả N
Hắn cũng vẫy tay chào cô nàng, rồi tiếp tục đi đến nơi mà ba tông môn kia đang tranh dành. Vừa ra khỏi thành, hắn lập tức cởi bỏ áo chế tu vi, dừng ở mức Phá Hư. Rồi tức tốc bay đến nơi bị ba tông môn kia tranh dành, không lâu sau hắn đã đến nơi. Quang cảnh lúc này huyết vụ ngập trời, khung cảnh đầy bi tang. Đấy là người khác sẽ thấy, còn Dương Tử thì không, hắn lập tức dùng Ảnh Bộ xác nhập vào Ảnh Giới. Rồi để khí tức của Ảnh Giới bao trùm lấy cơ thể hắn, khiến hắn tàng hình và không để lộ được sát khí. Hắn từ từ lẻn vào trại tập trung của những tông môn ấy, hắn bắt đầu xem xét tình hình và tính toán kế hoạch. Lúc này hắn đã dùng Bách Động Minh Thân, tạo ra phân thân đi gây náo động và cho ba tông môn kia gây chiến. Ba tông môn liền rơi vào vở kịch hắn bày ra, chúng lập tức lao vào tấn công nhau. Dương Tử lúc này liền truyền âm cho mọi người :
- Mọi người nghe kĩ đây, nếu ai không có việc bận. Lập tức bay đến sau thành 12 dặm, nơi đây đang có đất được tranh giành để lập tông. Lập tức đến nhanh nhất có thể !
Nhẫn Dạ và Chí Dũng đang bày trò lừa tiền người qua đường. Nghe hắn truyền âm như vậy xong, liền thở dài mà đồng thanh nói :
- Hẹn chư vị ở đây vào mấy ngày nữa !
Hằng Thiên từ trong tiệm sách bay ra, hắn cũng thở dài rồi nói :
- Lại có việc rồi !
Bấy giờ đệ tử của Sát Phạt Chi Tông đều đã tụ họp, họ cùng bay về phía Dương Tử đã chỉ. Còn hắn lúc này đã gia nhập vào một mỡ hỗn độn ấy mà chém giết. Lúc thì chém người của Khắc Lạc Tông, lúc thì giết kẻ của Mịch Ngục Tông. Lúc lại đâm sau lưng kẻ của Mị Tình Tông, hắn cứ liên tục như vậy. Càng khiến ba tông hiểu nhầm mà càng lún sâu vào vở kịch của Dương Tử. Nửa canh giờ sau, thương thế ba bên cũng không thể nói thành lời. Chắc cũng chỉ có hai từ Thảm Kịch để miêu tả hết vở kịch do Dương Tử tạo ra. Ba bên lúc này cũng đã lưỡng bại câu thương, lúc này chỉ cần có một tông môn nào đến cũng sẽ thành ngư ông đắc lợi. Bấy nhiêu cũng đã quá đủ thời gian cho toàn bộ người của Sát Phạt Chi Tông đến nơi. Giữa trạng thái im lăng và dè chừng của ba bên, thì có một tiếng vỗ tay thu hút sự chú ý của mọi người. Dương Tử cúi chào rồi nói :
- Cảm ơn các vị đã hoàn thành vở kịch của ta ! Giờ thì yên nghỉ được rồi đây !
Người của ba bên liền gào lên :
- Tên khốn !
Vậy là Dương Tử và mọi người đã chính thức có nơi để gây dựng lại môn phái của mình.
- Mọi người cũng chú ý giữ mình chút, ta vẫn cần tìm nơi để lập lại tông môn đã !
Hằng Thiên cũng đi đến mà nói :
- Tiểu tử ! Con không nghĩ giờ sẽ là hớm sớm để khai tông lập phái à ?
Nhẫn Dạ cũng nói :
- Sư phụ nói cũng đúng đấy ! Nếu con định khai tông lập phái sớm, thì chắc sẽ gặp rất nhiều khó khắn.
Dương Tử cũng vui vẻ đáp lời hai người họ :
- Không sao đâu ! Nếu muốn có danh tiếng thì kẻ nào đến gây rối, cứ diệt nhà của chúng là ta có danh tiếng ngay !
Chí Dũng cũng gật đầu mà nói :
- Ta ủng hộ ngươi, nếu cứ sợ hãi như thế thì mặt mũi chúng ta để đâu được chứ ?
Thiên Hà Đế liền lên tiếng :
- Được rồi ! Ta vẫn còn rất nhiều việc, nên ta sẽ rời đi. Vẫn mong các vị sớm đề thăng cảnh giới.
Dương Tử lúc này dẫn họ vào nơi gọi là Hư Không Thành, đây là điểm khởi đầu của Hư Không Giới. Để mọi người đi khám phá xung quanh, Dương Tử liền cải trang. Hắn đi vào một quán nước bên cạnh đó, ngồi xuống nghe ngóng. Một vị khách nói :
- Này này ! Các ngươi biết gì không ?
Một kẻ đang uống nước thì đập bộp một cái xuống bàn mà nói :
- Ngươi không kể thì sao bọn ta biết được ?
Vị khách kia lại nói :
- Vậy thì để ta kể cho ! Mịch Ngục Tông đã chiếm được đất để khai tông lập phái rồi ! Nhưng vẫn bị Khắc Lạc Tông với Mị Tình Tông gây rối, hộ sắp đánh nhau lớn rồi đấy. Kẻ nào mà ngư ông đắc lợi được lần này chắc chắn sẽ có danh tiếng đấy !
Nghe xong cả bàn đấy nháo nhào lên :
- Thật à
- Cái quái ! Ta nghe rằng Mị Tình Tông ở trung lập mà ?
- Khỉ gió, Khắc Lạc Tông mới ở trung lập.
Một hồi sau đã trở thành một cuộc khẩu chiến, Dương Tử cũng thanh toán trà rồi rời đi. Hắn vừa đi vừa nghĩ :
- Nếu như vậy, chẳng phải có chỗ để gây dựng lại tông môn rồi sao.
Hắn đang đi đã vô tình bị một cô gái va vào, hắn tuy không sao nhưng cô gái thì đã ngã xuống đất. Cô nàng liền kêu lên :
- Ui da !
Dương Tử thấy vậy cũng đưa tay ra rồi nói :
- Ta không làm cô nương bị thương chứ ?
Cô nàng liền đứng phắt dậy, rồi chạy đi và nói :
- Ta không sao ! Tiên sinh cứ đi thong thả N
Hắn cũng vẫy tay chào cô nàng, rồi tiếp tục đi đến nơi mà ba tông môn kia đang tranh dành. Vừa ra khỏi thành, hắn lập tức cởi bỏ áo chế tu vi, dừng ở mức Phá Hư. Rồi tức tốc bay đến nơi bị ba tông môn kia tranh dành, không lâu sau hắn đã đến nơi. Quang cảnh lúc này huyết vụ ngập trời, khung cảnh đầy bi tang. Đấy là người khác sẽ thấy, còn Dương Tử thì không, hắn lập tức dùng Ảnh Bộ xác nhập vào Ảnh Giới. Rồi để khí tức của Ảnh Giới bao trùm lấy cơ thể hắn, khiến hắn tàng hình và không để lộ được sát khí. Hắn từ từ lẻn vào trại tập trung của những tông môn ấy, hắn bắt đầu xem xét tình hình và tính toán kế hoạch. Lúc này hắn đã dùng Bách Động Minh Thân, tạo ra phân thân đi gây náo động và cho ba tông môn kia gây chiến. Ba tông môn liền rơi vào vở kịch hắn bày ra, chúng lập tức lao vào tấn công nhau. Dương Tử lúc này liền truyền âm cho mọi người :
- Mọi người nghe kĩ đây, nếu ai không có việc bận. Lập tức bay đến sau thành 12 dặm, nơi đây đang có đất được tranh giành để lập tông. Lập tức đến nhanh nhất có thể !
Nhẫn Dạ và Chí Dũng đang bày trò lừa tiền người qua đường. Nghe hắn truyền âm như vậy xong, liền thở dài mà đồng thanh nói :
- Hẹn chư vị ở đây vào mấy ngày nữa !
Hằng Thiên từ trong tiệm sách bay ra, hắn cũng thở dài rồi nói :
- Lại có việc rồi !
Bấy giờ đệ tử của Sát Phạt Chi Tông đều đã tụ họp, họ cùng bay về phía Dương Tử đã chỉ. Còn hắn lúc này đã gia nhập vào một mỡ hỗn độn ấy mà chém giết. Lúc thì chém người của Khắc Lạc Tông, lúc thì giết kẻ của Mịch Ngục Tông. Lúc lại đâm sau lưng kẻ của Mị Tình Tông, hắn cứ liên tục như vậy. Càng khiến ba tông hiểu nhầm mà càng lún sâu vào vở kịch của Dương Tử. Nửa canh giờ sau, thương thế ba bên cũng không thể nói thành lời. Chắc cũng chỉ có hai từ Thảm Kịch để miêu tả hết vở kịch do Dương Tử tạo ra. Ba bên lúc này cũng đã lưỡng bại câu thương, lúc này chỉ cần có một tông môn nào đến cũng sẽ thành ngư ông đắc lợi. Bấy nhiêu cũng đã quá đủ thời gian cho toàn bộ người của Sát Phạt Chi Tông đến nơi. Giữa trạng thái im lăng và dè chừng của ba bên, thì có một tiếng vỗ tay thu hút sự chú ý của mọi người. Dương Tử cúi chào rồi nói :
- Cảm ơn các vị đã hoàn thành vở kịch của ta ! Giờ thì yên nghỉ được rồi đây !
Người của ba bên liền gào lên :
- Tên khốn !
Vậy là Dương Tử và mọi người đã chính thức có nơi để gây dựng lại môn phái của mình.