Kiếm triều lao đến người tên Ma Thần, nhưng dường như chúng vẫn chẳng có quá nhiều tác dụng với hắn. Dùng một chưởng lực đánh đến kiếm triều, lập tức đòn chưởng lức ấy của Ma Thần đã đánh ta đi kiếm triều. Không dừng lại ở đó dư âm của của chưởng lực còn tiếp tục lao đến phía Dương Tử. Hắn lập tức dùng bộ pháp né đi, ngay sau đó hắn lao tới cầm Tru Đế trên tay hắn hô lớn:
- Kiếm Mộ! Toả Kiếm Trận!
Tên Ma Thần lập tức đã có mặt sau lưng Dương Tử, hắn cũng nói:
- Vạn Ma Quyền!
Một đấm ấy chứa một lượng ma khí như vô cùng vô tận tràn ra. Không để tên Ma Thần cứ thế mà đắc ý, bất ngờ thay, khi lúc hắn đang định lao tới đấm thêm vào người Dương Tử. Thì đột nhiên có sáu thanh kiếm ghim thẳng vào người hắn, chúng lập tức khoá chặt tên Ma Thần lại. Dương Tử lập tức biến mất trong không trung, hắn lại hợp nhất Sát Thần và Tru Đế thành một thể. Lần này hắn đã hiểu được sức mạnh của Cổ Luân, nên ngay khi tụ lực để đánh ra Phá Diệt Mâu. Hắn cũng đã hô lên:
- Vạn Đạo Chi Luân!
Luồng sức mạnh kì lạ kia lúc này đã trở thành linh khí, như thác chảy không dứt mà hợp nhất với Phá Diệt Mâu. Dương Tử gào lên:
- Hôm nay ta không chết thì ngươi chết! Phá Diệt Mâu!
Nó lao đến và phá hủy mấy ngọn núi xung quanh, tên Ma Thần cũng gào lên:
- Vạn Ma Chi Luân! Vô Tận Ma Khí!
Một luồng ma khí khổng lồ tràn ra, nó đủ nhiều để có thể lập kín một nửa Vực Địa của Tru Đế. Phải biết Vực Địa của Tru Đế to gấp 4 lần Vực Địa của Sát Thần. Vậy mà hắn vẫn có thể toả ra ma khí nhiều như vậy, nhưng chúng không phải là vô dụng. Lần này hắn không còn hấp thụ ma khí nữa, hắn lại gào lên:
- Ma Thuẫn!
Vô tận ma khí ấy đang dần biến thành hình một cái cái khiên vô cùng to lớn. Hắn vui vẻ cười phá lên mà mỉa mai Dương Tử:
- Ma khí của ta là vô tận đấy! Xem ngươi lấy gì đấu lại ta! Hahahaha!
Thời khắc hai thứ kia va chạm, lập tức khiến cả Vực Địa bao trùm trong ánh sáng. Tên Ma Thần bất đi lớp khói cười lớn hắn nói:
- Ta mới là kẻ có thể sống sót tới cuối cùng!
Sau đó hắn lập tức gào lên:
- Vạn Ma Tiễn!
Hàng ngàn mũi tên ngưng đọng từ ma khí xuất hiện, theo một cái phất tay của Ma Thần mà lao thằng bào người của Dương Tử. Hắn lập tức dùng ảnh bộ để tránh né, nhưng không để hắn trốn thoát, Ma Thần lại gào lên:
- Thiên Ma Nhãn! Toả!
Thức giới của Dương Tử bị một luồng sức mạnh tấn công vào, khiến hắn bị khựng lại trong giây lát. Chỉ nhiêu đấy thời gian là đủ để những mũi tên kia găm vào người của Dương Tử. Cứ thế tên này nối đuôi tên trước, lao vào đám khói bụi kia. Tên Ma Thần vẫn chưa có ý định dừng lại, hắn đứng giữa không trung mà nói:
- Thôn Thiên Chưởng!
Một luồng sáng mang theo vô tận ma khí lao đến, từ trong đám khói bụi ấy có hai vật bay ra. Ngay trong chớp mắt Dương Tử lập tức có mặt kế bên tên Ma Thần mà gào lên:
- Ta không dễ chết thế đâu!
Rồi tung ra một cú đấm bay thẳng mặt tên Ma Thần, Dương Tử lúc này cũng người đầy vết thương. Hắn không khỏi suy nghĩ:
- Mẹ kiếp! Xương sườn đã gãy 5 cái, kinh mạch cũng sắp không chịu nổi cái cường độ chiến đấu cao như thế này nữa rồi. Ta phải đánh nhanh thắng nhanh thôi!
Lập tức Dương Tử biến mất, hắn lúc này di chuyện nhanh đến mức có thể để lại vô vàn tàn ảnh. Chúng bao vây lại ở chỗ Ma Thần bị đánh bay đến, tất cả đề cầm lên Phá Diệt Mâu. Dương Tử hô lớn:
- Oanh Thiên Tạc Địa!
Vô vàn mũi mâu ấy lao xuống, Vực Địa của Tru Đế cũng đã tổn hại đến bảy phần. Gần như cũng chẳng thể chịu nổi cường độ chiêu thức có tầm hủy diệt như vậy mà cũng dần vỡ vụn. Lúc này từ dưới hố tên Ma Thần gào lên:
- Chỉ có vậy thôi sao!
Dương Tử cay cú nói:
- Mẹ kiếp! Đúng là con gián đánh mãi không chết!
Chớp mắt Dương Tử đã có mặt dưới hố vung kiếm chém cổ tên Ma Thần. Nhưng hắn cũng rất nhanh chóng mà phản ứng lại và đã đỡ được. Sau đó là tiếng va chạm của hai thanh kiếm với nhau, tia lửa lúc này làm sáng cả một màng trời đêm trong Vực Địa. Dương Tử lúc này đã bị tên Ma Thần đẩy lùi, hắn đứng lại rồi thở dốc. Lúc này Long Tổ liền gào lên:
- Ngươi đã có thân thể mạnh như kia vậy sao không di chuyện sức mạnh và sức chịu đựng của long thân vào trong kinh mạch chứ?
Dương Tử a lên một tiếng rồi ngay tắp lự ngồi xông, tên Ma Thần thì lại bị Dương Tử ghim vào vách núi. Hắn đang cố rút Sát Thần ra, với ngần đấy thời gian cũng đã quá đủ để Dương Tử chuyển dịch long thân thành long mạch. Dưới sự gia trì của Cổ Luân và Hỗn Độn Thần Thể, Dương Tử đã hồi phục được kha khá. Hắn đứng dậy mà nói:
- Đánh tiếp thôi! Ngươi buộc phải chết!
Ở một động phủ nào đấy ở Địa Giới, Tần Lãnh mở mắt ra mà tự nói:
- Cũng đã đến lúc trở về rồi!
- Kiếm Mộ! Toả Kiếm Trận!
Tên Ma Thần lập tức đã có mặt sau lưng Dương Tử, hắn cũng nói:
- Vạn Ma Quyền!
Một đấm ấy chứa một lượng ma khí như vô cùng vô tận tràn ra. Không để tên Ma Thần cứ thế mà đắc ý, bất ngờ thay, khi lúc hắn đang định lao tới đấm thêm vào người Dương Tử. Thì đột nhiên có sáu thanh kiếm ghim thẳng vào người hắn, chúng lập tức khoá chặt tên Ma Thần lại. Dương Tử lập tức biến mất trong không trung, hắn lại hợp nhất Sát Thần và Tru Đế thành một thể. Lần này hắn đã hiểu được sức mạnh của Cổ Luân, nên ngay khi tụ lực để đánh ra Phá Diệt Mâu. Hắn cũng đã hô lên:
- Vạn Đạo Chi Luân!
Luồng sức mạnh kì lạ kia lúc này đã trở thành linh khí, như thác chảy không dứt mà hợp nhất với Phá Diệt Mâu. Dương Tử gào lên:
- Hôm nay ta không chết thì ngươi chết! Phá Diệt Mâu!
Nó lao đến và phá hủy mấy ngọn núi xung quanh, tên Ma Thần cũng gào lên:
- Vạn Ma Chi Luân! Vô Tận Ma Khí!
Một luồng ma khí khổng lồ tràn ra, nó đủ nhiều để có thể lập kín một nửa Vực Địa của Tru Đế. Phải biết Vực Địa của Tru Đế to gấp 4 lần Vực Địa của Sát Thần. Vậy mà hắn vẫn có thể toả ra ma khí nhiều như vậy, nhưng chúng không phải là vô dụng. Lần này hắn không còn hấp thụ ma khí nữa, hắn lại gào lên:
- Ma Thuẫn!
Vô tận ma khí ấy đang dần biến thành hình một cái cái khiên vô cùng to lớn. Hắn vui vẻ cười phá lên mà mỉa mai Dương Tử:
- Ma khí của ta là vô tận đấy! Xem ngươi lấy gì đấu lại ta! Hahahaha!
Thời khắc hai thứ kia va chạm, lập tức khiến cả Vực Địa bao trùm trong ánh sáng. Tên Ma Thần bất đi lớp khói cười lớn hắn nói:
- Ta mới là kẻ có thể sống sót tới cuối cùng!
Sau đó hắn lập tức gào lên:
- Vạn Ma Tiễn!
Hàng ngàn mũi tên ngưng đọng từ ma khí xuất hiện, theo một cái phất tay của Ma Thần mà lao thằng bào người của Dương Tử. Hắn lập tức dùng ảnh bộ để tránh né, nhưng không để hắn trốn thoát, Ma Thần lại gào lên:
- Thiên Ma Nhãn! Toả!
Thức giới của Dương Tử bị một luồng sức mạnh tấn công vào, khiến hắn bị khựng lại trong giây lát. Chỉ nhiêu đấy thời gian là đủ để những mũi tên kia găm vào người của Dương Tử. Cứ thế tên này nối đuôi tên trước, lao vào đám khói bụi kia. Tên Ma Thần vẫn chưa có ý định dừng lại, hắn đứng giữa không trung mà nói:
- Thôn Thiên Chưởng!
Một luồng sáng mang theo vô tận ma khí lao đến, từ trong đám khói bụi ấy có hai vật bay ra. Ngay trong chớp mắt Dương Tử lập tức có mặt kế bên tên Ma Thần mà gào lên:
- Ta không dễ chết thế đâu!
Rồi tung ra một cú đấm bay thẳng mặt tên Ma Thần, Dương Tử lúc này cũng người đầy vết thương. Hắn không khỏi suy nghĩ:
- Mẹ kiếp! Xương sườn đã gãy 5 cái, kinh mạch cũng sắp không chịu nổi cái cường độ chiến đấu cao như thế này nữa rồi. Ta phải đánh nhanh thắng nhanh thôi!
Lập tức Dương Tử biến mất, hắn lúc này di chuyện nhanh đến mức có thể để lại vô vàn tàn ảnh. Chúng bao vây lại ở chỗ Ma Thần bị đánh bay đến, tất cả đề cầm lên Phá Diệt Mâu. Dương Tử hô lớn:
- Oanh Thiên Tạc Địa!
Vô vàn mũi mâu ấy lao xuống, Vực Địa của Tru Đế cũng đã tổn hại đến bảy phần. Gần như cũng chẳng thể chịu nổi cường độ chiêu thức có tầm hủy diệt như vậy mà cũng dần vỡ vụn. Lúc này từ dưới hố tên Ma Thần gào lên:
- Chỉ có vậy thôi sao!
Dương Tử cay cú nói:
- Mẹ kiếp! Đúng là con gián đánh mãi không chết!
Chớp mắt Dương Tử đã có mặt dưới hố vung kiếm chém cổ tên Ma Thần. Nhưng hắn cũng rất nhanh chóng mà phản ứng lại và đã đỡ được. Sau đó là tiếng va chạm của hai thanh kiếm với nhau, tia lửa lúc này làm sáng cả một màng trời đêm trong Vực Địa. Dương Tử lúc này đã bị tên Ma Thần đẩy lùi, hắn đứng lại rồi thở dốc. Lúc này Long Tổ liền gào lên:
- Ngươi đã có thân thể mạnh như kia vậy sao không di chuyện sức mạnh và sức chịu đựng của long thân vào trong kinh mạch chứ?
Dương Tử a lên một tiếng rồi ngay tắp lự ngồi xông, tên Ma Thần thì lại bị Dương Tử ghim vào vách núi. Hắn đang cố rút Sát Thần ra, với ngần đấy thời gian cũng đã quá đủ để Dương Tử chuyển dịch long thân thành long mạch. Dưới sự gia trì của Cổ Luân và Hỗn Độn Thần Thể, Dương Tử đã hồi phục được kha khá. Hắn đứng dậy mà nói:
- Đánh tiếp thôi! Ngươi buộc phải chết!
Ở một động phủ nào đấy ở Địa Giới, Tần Lãnh mở mắt ra mà tự nói:
- Cũng đã đến lúc trở về rồi!