Mục lục
Võ Đế Vô Cực (Võ Đạo Chi Lộ) - Lục Thế Điển
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Tử sau khi gào lên một hồi, hắn cũng bình tĩnh lại mà mặc đồ cho hai đứa nhóc vừa rớt xuống tay mình. Hăn vừa mặc đồ vô cho hai đứa nhóc vừa hỏi :

- Này ! Hai nhóc con các ngươi từ đâu rơi xuống vây ?

Chúng vẫn cố giả vờ ngất đi, nhưng cả người vẫn run lên vì sợ hãi Dương Tử. Hắn đen mặt tự hỏi :

- Nhìn ta giống người xấu lắm sao ?

Hắn liền lên tiếng :

- Hai ngươi còn giá vờ nữa ta mặc kệ hai ngươi đấy nhé !

Thấy vậy hai đứa nhóc mới mở mắt ra ngồi dậy, đứa nhóc nam lên tiếng mà hỏi :

- Đại nhân đừng ăn thịt bọn ta có được không ?

Dương Tử liền đơ mặt ra mà nói :

- Nhìn ta giống kẻ hay ăn thịt người lắm không ?

Vừa nói hết câu hai đứa nhóc đã lấy hết thứ quý báu của chúng ra đưa cho Dương Tử. Hắn thở dài mà nói :

- Thôi được rồi ! Ta không cần mấy thứ này đâu, hai đứa cất đi.

Đứa nhóc nữ liền nói :

- Cảm ơn đại nhân, ta là Tiểu Linh, cậu ấy là Tiểu Lam, trước giờ ngài vẫn là người đầu tiên không bắt chúng ta giao nộp boa vật.

Dương Tử nghe vậy liền nhìn lại đống đồ vật họ đưa ra, hắn ngay lập tức nhìn thấy Hư Không Thạch. Hư không thạch là một loại vật liệu vô cùng quý hiếm, nó rất khó để khai thác. Dương Tử liền nghĩ :

- Vậy mà lại là nó, đây là vật chỉ có thể sinh ra từ sự tích lũy của hư không, rất ít kẻ có thể tìm thấy mỏ, không ! Một cục như này đã là vô cùng chân quý rồi !

Với đôi mắt sáng rực Dương Tử liền nói :

- Ta đổi ý giờ còn kịp không ?

Tiểu Lam liền nói :

- Vậy là ngài cũng không khác chúng !

Dương Tử liền lắc đầu nói :

- Ta có bảo ta cướp đồ của hai ngươi đâu, ta sẽ lấy ra một số thứ xem các ngươi vừa lòng không để đổi lấy hư không thạch thôi.

Tiểu Linh è dè đáp :

- Vậy, vậy cũng được ạ ?

Dương Tử thản nhiên đáp :

- Chứ chả lẽ lại đi cướp đồ của hai ngươi ? Cũng không sai, nhưng ta chỉ cướp những kẻ tấn công ta trước thôi. Trước giờ bình thường vật phải đổi vật chứ, đứng nói hai ngươi không biết nhé !

Tiểu Linh và Tiểu Lam cùng lắc đầu mà đáp :

- Không ạ ! Chúng tôi chỉ toàn vị cướp chứ chưa có ai đổi đồ với chúng tôi bao giờ.

Dương Tử lục lọi trong nhẫn trữ vật ra mấy bộ đồ cho họ mặc rồi cũng lấy ra Lệ Giới của Phản Hoan Giới. Tiểu Linh liền hỏi Dương Tử :



- Ngài là chủ nhân của một thế giới nào đấy ạ ?

Dương Tử liền cười rồi nói :

- Chắc cũng có thể coi như là thế.

Tiêu Lam cầm cái lọ chứa hai giọt Lệ Giới trên tay mà cảm thán :

- Thứ này còn trân quý hơn cả Hư Không Thạch nữa, nó được tích tụ qua cả vạn năm. Mỗi một phương thế giới cũng không có quá 5 giọt. Vậy mà ở đây ngài lại đưa cho chúng tôi hai giọt rồi, thứ này quá trân quý chúng tôi không thể nhận được.

Dương Tử đang lục lọi đồ cũng nói :

- Không sao, Thiên Không Linh Tộc mấy người rất thích thu thập vật quý còn gì. Cứ đổi cho ta thêm Hư Không Thạch là được rồi, thứ này với ta bây giờ chưa có quá nhiều tác dụng nên các ngươi cứ nhận đi.

Tiểu Linh nhìn Tiểu Lam, hai người gật đầu, cùng cúi xuống mà đồng thanh nói :

- Cảm ơn ngài đã tôn trọng chúng ta.

Vừa lấy xong Hư Không Thạch, Dương Tử liền quay sang hỏi Tiểu Linh :

- Hai nhóc có định đi đâu không vậy ?

Thì đột nhiên có kẻ xuất hiện sau lưng hai người họ, hắn tóm lấy hai ngươi rồi nói :

- Có chứ ! Chúng sẽ đi với ta, mong tiểu huynh đệ này biết điều chút ! Cha ta là...

Chưa kịp nói hết câu Dương Tử đã đấm thẳng vào mặt hắn, rồi tóm lấy hai người Tiểu Linh và Tiểu Lam. Dương Tử liền nói :

- Mẹ nó ! Lão tử đang nói chuyện ngươi bị mù à ! Dám xen ngang việc của ta, cha ngươi có là Đế ta cũng giết ngươi đấy !

Tên kia từ từ đứng dậy khỏi cái hố, hắn gào lên :

- Mẹ kiếp ! Lăng Tôn ta đây chứ từng bị kẻ nào sỉ nhục như nhà ngươi ! Hôm nay ngươi phải chết !

Dương Tử thở dài, hắn lập tức dịch chuyển đến sau lưng của Lăng Tôn mà nói :

- Ngươi có thể nào ngậm miệng lại được không ?

Rồi vung đến một đấm vào người hắn, nhưng lúc này hắn đã khỏi lên Tiên Thiên Thần Thể. Dương Tử thấy vậy liền khoái chí cười lên, hắn nói :

- Ra là cái thần thể này sao, vậy thì so thử với Hỗn Độn Thần Thể của ta xem sao ?

Hỗn Độn Thần Thể cũng đã được khởi lên, Dương Tử lúc này đã thành thạo đến mức có thể nâng ảnh bộ nên một tầng cao mới. Lúc này dư ảnh của Dương Tử không chỉ nhiều mà còn liên tục xuất hiện các bóng đen chạy cùng hắn. Khiến Lăng Tôn tức giận, tụ chưởng lực mà gào lên :

- Lôi Diệt ! Chết hết đi cho ta !

Nhưng hắn cũng chỉ bắn bừa, Dương Tử thì đang ở sau lưng hắn. Dương Tử thở dài mà nói :

- Nhớ không nhầm cha ngươi là Lôi Minh Đế mà nhỉ, sao ngươi có thể yếu như vậy được chứ ?

Lăng Tôn liền giật mình quay lại, nhưng lập tức bị Dương Tử tóm lấy đầy, hắn hỏi :

- Ngươi sẵn sàng để chết chưa nhỉ ?

Từ không gian Thiên Hà Đế xé rách mà đi ra, hắn gào lên nói :



- Vô Cực ! Ngươi đừng có nghịch dại ! Lão Lăng Lịch điên lắm đấy !

Lăng Tôn thấy vậy liền cưới lớn mà nói :

- Hahahaha ! Thiên Hà tiền bối mong ngài sẽ giết tiểu súc sinh này giúp ta ! Ta sẽ có hậu ta !

Thiên Hà liền gào lên :

- Mẹ nó ! Không muốn hết thì ngậm mồm vào chứ !

Dương Tử liền sôi máu lên mà nói :

- Mẹ nó ! Vẫn có ý định giết ta !

Hắn vung đấm đén trực tiếp khiên Lăng Tôn ngất đi, Thiên Hà thở ra một hơi mà nói :

- Cũng may là ngươi không giết nó, nếu không tên điên đấy lại đuổi theo ngươi cả mấy trăm năm thì mắc mệt.

Dương Tử cười mỉa mai mà hỏi Thiên Hà :

- Nghe nói Thiên Hà Đế từng đi hăn trộm nhỉ !

Thiên Hà liền gào lên :

- Kẻ nào kể cho ngươi biết ! Nói cho ta mau lên !

Lúc này Hoa Tỷ nhà hắn từ sau lưng hắn đi ra, cô nàng mỉm cười nhưng đã khiến Thiên Hà dựng tóc gáy, hắn quỳ xuống gào lên :

- Nương tử ! Từ đã, ta lập tức bay về đóng cửa không ra ngoài một năm !

Hoa Lan liền gào lên :

- Đi về !

Thiên Hà cũng chỉ cặm cụi bay theo sau, Dương Tử khoái chí cười lên, hắn nói lớn :

- Vẫn mong Thiên Hà huynh chỉ giáo thêm ở Lầu nhé !

Thiên Hà xanh mặt quay lại gào lên :

- Mẹ nó ! Vô Cực ! Ngươi hại chết lão tử rồi !

Hoa Lan lúc này cũng đen mặt, giọng điệu âm trầm, cô nàng mỉm cười mà nói với Thiên Hà :

- Lầu nào ấy nhỉ "phu quân" của ta ! Ta nhớ nhà chúng ta đâu có tầng lầu đâu nhỉ !

Dương Tử thở dài mà nói :

- Một cái kết buồn cho một vị anh hùng ! Khà khà phải đòi thêm mấy món đồ từ lão mới được.

Lúc sau Tiểu Lam liền lên tiếng :

- Giờ chúng ta hết nơi để đi rồi ! Ngài đưa chúng ta theo được không ?

Dương Tử liền vui vẻ nói :

- Được chứ ! Rất chào mừng các ngươi gia nhập Hỗn Độn Thần Tông !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK