Mục lục
Võ Đế Vô Cực (Võ Đạo Chi Lộ) - Lục Thế Điển
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Tử đứng dậy, bấy giờ đội hình cũng chỉ còn thiếu hai đạo thân của hắn. Số 3 và số 4 vẫn đang đi tìm Yên Nhi và Hằng Thiên, nhưng tuyệt nhiên không có một tung tích gì về họ. Dương Tử lau đi vết máu, hắn từ từ đứng dậy mà nói :

- Tưởng lão tổ của thế gia như thế nào cơ chứ ! Cũng chẳng giết được một tiểu bối như ta à ?

Nói xong thân ảnh hắn lập tức biến mất, lão già Dương Hàn liền nói với Vân Kiều :

- Cẩn thận chút đi ! Tên đó bỏ cây kiếm xuống mà vận chuyển thân pháp, thì đến ta tập chung cũng chưa chắc theo kịp hắn đâu.

Vân Kiều cũng liền nói thêm :

- Thanh kiếm đây hình như vẫn có vài tầng sức mạnh bị phong bế. Chẳng nhẽ hắn vẫn chưa dùng hết sức đánh với chứng ta à.

Dương Hàn tiếp lời :

- Ta cũng có cảm nhận chút chút là thế nhưn...

Không để hắn nói hết câu thì hắn đã lạnh sống lưng mà khởi lên bị bảo phòng ngự. Quả nhiên từ trên trời Dương Tử đẩy theo một Tru Đế rất to lao xuống chỗ hai tên lão tổ kia. Hắn gào lớn :

- Hai ngươi là kẻ đầu tiên nếm thử chiêu này của ta đấy ! Vô Cực Kiếm Pháp ! Nhất Kiếm Ngoại Phá Vi Thiên !

Rồi cứ thế Tru Đế lao thẳng vào người của hai người kia, tuy chúng đã vận lên lớp chắn phòng hộ rồi cả bí bảo nhưng cũng chẳng chống đỡ được bao nhiêu. Lúc này Dương Tử cũng đáp xuống đất, Tiểu Nhu đang chạy tới thì bỗng dưng thấy Dương Tử ho ra máu. Cô bé liền chạy tới hỏi hang Dương Tử :

- Cha ! Người có bị sao không đấy ?

Dương Tử lại gắng gượng đứng dậy, hắn lắc đầu mà nói :

- Ta vẫn ổn con đi tìm mẹ đi !

Tiểu Nhu vẫn muốn ở lại cô bé liền lên tiếng :

- Con ở lại đánh nhau với chúng cùng cha cơ !



Dương Tử quay lại liền quát lớn :

- Đi mau lên ! Chúng không chỉ có thực lực như vậy đâu.

Tiểu Nhu nghe vậy cũng đành lủi thủi đi tìm Yên Nhi, khi thấy con bé đã đi xa Dương Tử mới lên tiếng :

- Hai ngươi bớt giả vờ đi ! Đòn đó chưa đủ giết hai ngươi đâu !

Dương Hàn và Vân Kiều cũng chật vật bay lên, Dương Hàn bẻ lại cánh tay mà quát lớn :

- Nhãi ranh chết tiệt ! Vậy mà ép bọn ta phải uống đan dược do Diệp Huyền Đại Nhân đưa cho bọn ta.

Vân Kiều cũng liền nói thêm :

- Ta đã để dành chúng rất lâu rồi vậy mà ngươi ép ta phải dùng đến chúng.

Dương Tử liền cười khẩy đáp lại lời chúng nói :

- Bớt tưởng bở đi ! Đan các ngươi uống cũng là máu người với máu yêu thú luyện thành thôi, hắn cũng chỉ coi hai ngươi là nô bộc thôi.

Lão già Dương Hàn nghe vậy liền lao tới tấn công về phía Dương Tử mà quát lớn :

- Vậy mà dám súc phạm Diệp Đại Nhân ! Tội đáng chết !

Hắn cũng tung nhiều đòn về phía Dương Tử, nhưng đều bị Dương Tử né tránh hết. Lúc này hắn lại lao tới khoá chặt người Dương Tử mà cười lớn rồi hét lên :

- Lão bà ! Mau đánh đi, hắn cũng không yếu đâu ! Hôm nay ngươi cũng chôn xác ở đây đi là vừa hahaha.

Bà già Vân Kiều cũng bắn đến phía Dương Tử một quả Liêm Hà Cầu rất lớn. Dương Tử thấy thế đang cố chống lại lão già Dương Hàn kia. Đột nhiên như nhớ đến cánh tay phải của mình, hắn uy động chút lực lượng của nó. Rồi bóp chặt tay Dương Hàn khiến hắn đau đớn bỏ người Dương Tử ra. Sẵn thế hắn cầm lấy chân Dương Hàn ném thẳng vào quả Liêm Hà Cầu kia. Khiến lão ăn chọn một đòn lớn mà nằm bất tỉnh ra đấy, Dương Tử tận dụng cơ hội. Thân ảnh hắn lại lập tức biến mất trong nháy mắt, rồi đột nhiên xuất hiện trước mặt bà già kia. Từ lúc nào trên tay hắn đã cầm được Tru Đế mà chém một đòn về phía Vân Kiều. Bà ta cũng dùng hết sức đỡ lại rồi cầm lấy mấy cây trâm mà phi về phía Dương Tử. Hắn đáng lẽ ra có thể né tránh được nhưng đột nhiên phản phệ của cánh tay phải bất ngờ đến. Khiến hắn bất động liền ăn phải ba cây trâm cắm lại trên người. Lúc này số 3 và số 4 đang bị lũ lính chặn lại vì không cho xuống ngục thăm người. Số 4 liền vung tay trói chúng lại rồi cùng số 3 đi xuống dưới ngục. Số 3 đang đi xuống trước đột nhiên bị đánh bay lên, may thay hắn đã kịp đỡ lại bằng cây thương nhưng cũng khiến nó tan nát. Lúc này đã có một con yêu thú đang đuổi theo Yên Nhi, cô nàng tuy đã tìm được Hằng Thiên nhưng lão vẫn chưa tỉnh. Buộc cô phải cõng hắn , nhưng đột nhiên từ trong một phòng giam khác có con yêu thú phá lồng mà đuổi theo tấn công họ. May mắn là họ vẫn tránh được nhưng số 3 thì không, số 4 liền đi xuống mà trói con yêu thú lại rồi nói :



- Số 3 đưa cho muội ấy Hoá Độc Đan đi. Chủ thể vẫn cần sự giúp đỡ của lão tổ đấy. Rồi họ lập tức cho Hằng Thiên uống đan, hắn cũng đã dần tỉnh dậy mà ngồi xuống đào thải độc ra ngoài cơ thể. Số 4 lúc này cũng bị yêu thú đánh bật lại, số 3 lập tức thế chỗ số 4. Hắn cùng lúc ném ra ba cây thương về phía con yêu thú khiến nó phải đỡ một trong ba. Rồi hắn lao tới cầm hai cây thương còn lại tấn công vào người con yêu thú. Một lúc sau số 3 cũng chấn áp được nó, rồi cả bọn lập tức chạy về phía phủ thành chủ. Chỉ mới vài phút trôi qua Dương Tử đã trực tiếp rơi xuống thế hạ phong. Liên tục nhận phải những đòn tấn công rất hiểm, hắn liền gọi lại bốn cái đạo thân đến. Tất cả đều có đủ, từng đạo thân biến mất đi, thương thế của Dương Tử cũng dần hồi phục. Tru Đế cũng về dạng hoàn chỉnh, hắn cầm Tru Đế lên mà nói :

- Chơi nhiêu đấy là quá đủ rồi, giờ thì đánh nghiêm túc một chút vậy !

Chỉ trong nháy mắt hắn đã bay đến đạp lão già bay đi, nhưng cũng không quên vung tay đấm liên tục đến bà già. Từ đằng sau Dương Hàn đang thổ huyết cũng cố lao đến đánh lén Dương Tử. Hắn kịp thời quay lại đỡ nhưng cũng bị bà già kia chém hai phát vào lưng. Rồi hắn lập tức phải lùi lại, hai kẻ kia đột nhiên tiến đến gần rồi hôn nhau. Dương Tử thấy vậy đơ mặt ra mà hỏi :

- Này ! Hai ngươi có vấn đề gì không vậy sao tự nhiên lại hôn nhau vậy ? Mà chẳng phải người hai gia tộc không được yêu nhau sao ?

Chúng vẫn tiếp tục hôn nhau, nhưng lại có một âm thanh nửa nam nửa nữ trả lời lại hắn :

- Nhãi con đây là công pháp đại nhân truyền lại cho bọn ta, đừng có nghĩ lung tung. Giờ thì đón chờ cái chết đi nào !

Đột nhiên bọn chúng phát sáng rồi biến mất, nhưng lại có một cơ thể to lớn dần hiện ra. Chúng liền hô lớn :

- Ta là bầy tôi của đại nhân. Ta là Hắc Nhân.

Dứt câu nó liền biến mất, bỗng nhiên nó xuất hiện đấm thẳng đến chỗ Dương Tử. Hắn cũng dốc sức đỡ lại đòn đánh, nhưng cũng đã bị đẩy lùi đi rất xa. Rồi hai bên lại lao vào tấn công về phía đối phương, nhưng có vẻ Dương Tử đang dần yếu thế. Tình cảnh này buộc hắn phải sử dụng sức lực của cánh tay phải. Hắn đang đứng yên để biến đổi cánh tay, chúng thấy Dương Tử đứng yên liền cười lớn mà nói :

- Hahaha sợ rồi à ! Sợ trước uy nghiêm của bọn ta rồi à ?

Bất ngờ Dương Tử lao tới đấm một cú thẳng mặt nó rồi đáp xuống mà nói :

- Một thứ tởm lợm !

Nghe vậy chúng liền gào lên :

- Ngươi dám nó bí thuật của đại nhân là thứ tởm lợm sao ? Tội đáng chết ! Tội đáng chết !

Nói xong nó cũng lao tới đánh tay đôi với Dương Tử, dù đã được cánh tay phụ giúp nhưng sức lực của hai kẻ có cấp bậc Phản Hư thì một Hoàng Thiên như hắn cũng không thể đỡ nổi. Từ xa có một đạo ý chí bắn đế khiến con Hắc Nhân bay đi mà phá nát cả dãy nhà. Hằng Thiên liền xoay khớp vai rồi nói :

- Tiểu tử ! Con chờ ta hơi lâu rồi nhỉ ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK