• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Saly85

"Không có chuyện gì, ngươi làm rất đúng." Tả Phỉ Nhạn xoa xoa mồ hôi trên chán, cầm tay Thủy Điệp an ủi.

"Công chúa ngài không trách phạt Điệp nhi?" Thủy Điệp kinh ngạc nhìn công chúa, nàng cho là mình vừa mạo phạm công chúa nhất định sẽ bị trách phạt.

"Không có gì đáng ngại, nếu như không phải ngươi làm như vậy, sợ rằng ta vẫn chưa tỉnh lại." Nhớ tới bị nam tử tóc bạc, mang mặt nạ, mặc áo tím lôi kéo, Tả Phỉ Nhạn có cảm giác hít thở không nổi, còn có những lời nói kia nàng vĩnh viễn không dám tưởng tượng ra.

"Công chúa, ngài gặp ác mộng gì vậy? Có thể kể cho chúng nô tỳ biết không?" Thủy Liên lo lắng hỏi.

"Công chúa, có chuyện gì khó khăn sao?" Nhìn dáng vẻ công chúa định nói nhưng lại thôi, chắc chắn là đã có chuyện xảy ra, Thủy Điệp suy đoán.

"Các ngươi đừng nghĩ , thật không có gì." Bất kể trong mộng là thật hay giả, nàng nhất định sẽ không kể cho ai biết, bởi vì nếu nàng tiết lộ những chuyện đó ra thì kết quả sẽ không thể tưởng tượng được.

"Này, công chúa, sao trong áo ngủ của ngài lại có một phong thư vậy? Bề mặt thật đẹp nha! Ôi, lại có hình một con hồ ly nằm ngủ giữa đám lá cây nữa này." Thủy Liên nhìn thấy một phong thư lộ ra bên ngoài áo ngủ của công chúa, bên trên là hình vẽ nàng chưa nhìn thấy bao giờ.

"Cái gì phong thư?" Nhất thời Tả Phỉ Nhạn không kịp phản ứng, run run hỏi, mặt trắng bệch.

Hồ ly, không thể nào! Vừa nghe Thủy Liên nói đến hồ ly, phản ứng đầu tiên của nàng chính là nghĩ đến nam tử thần bí trong mơ kia, mặt nạ hắn mang trên mặt chính là một mặt nạ tinh sảo hình hồ ly, còn có hơi thở của hắn mang ưu thương như hơi thở của hồ ly vậy.

"Đưa ta, ở đâu?" Bối rối lôi kéo ống tay áo Thủy Liên.

"Không phải là đang ở trên tay ngài sao công chúa?" Thủy Liên ôn nhu nói.

"Các ngươi đi ra ngoài đi!" Đem phong thư để ở dưới gối, hiện tại nàng không có tâm tư đọc thư, nàng nghĩ nếu bây giờ mình đọc thư có lẽ những chữ viết trong thư làm nàng càng thêm sợ hãi.

"Công chúa, ngài không có chuyện gì thật chứ?"

"Không có chuyện gì, ta nói không có chuyện gì... Các ngươi cũng đi ra ngoài cho ta." Hết cách , Tả Phỉ Nhạn hướng Thủy Liên Thủy Điệp quát.

"Vâng.. Nô tỳ cáo lui." Công chúa tức giận, công chúa chưa bao giờ tức giận với các nàng, công chúa thật sự có chuyện xảy ra.

Sau khi đợi các nàng đi ra ngoài, Tả Phỉ Nhạn rút phong thư màu tím ở dưới gối ra, cầm thật chặt chăm chú nhìn hồi lâu, cho đến khi có một luồng hơi lạnh đánh thẳng về phía nàng, len lỏi vào trong da thịt nàng.

"Đến cùng ngươi muốn gì ở ta?" Hướng về phía phong thư lẩm bẩm tự nói .

Phong thư màu tím này được làm thủ công rất tinh sảo, độc nhất vô nhị, có thể nói tìm khắp đất nước cũng không thấy được cái thứ hai như vậy.

Sẽ là ai chứ? Nam tử thần bí trong mộng không biết tên gì?

Tả Phỉ Nhạn nghĩ nát óc cũng không tìm ra một chút manh mối nào, liền nhất quyết mở phong thư ra xem trên đó viết gì.

Gặp nhau vào buổi trưa ngày mai, tại sườn núi cách hoàng thành mười dặm.---Phiên!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK