• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ngươi nha đầu này..." Thái hậu thương yêu vuốt vuốt đầu tóc hơi có vẻ rối bời của Tả Phỉ Nhạn.

"Mẫu hậu..." Tả Phỉ Nhạn thừa dịp làm nũng ở trên người thái hậu.

"Làm sao ngươi lại ăn mặc như vậy? Để cho hoàng huynh ngươi nhìn thấy lại ca cẩm, sẽ bị phạt." Thái hậu hơi cau mày nhìn y phục kỳ quái Tả Phỉ Nhạn đang mặc trên người.

"Mẫu hậu..."

"Tốt lắm, tốt lắm, ngươi nha đầu này, chính là ta không có cách ép buộc ngươi." Ai, đây là nha đầu bà yêu thương nhất.

"Mẫu hậu, nữ nhi biểu diễn xiếc xe đạp cho người xem nhé?" Trong mắt hiện lên nghịch ngợm, Tả Phỉ Nhạn nóng lòng muốn thử một lần.

"Tùy ngươi." Thái hậu biết muốn ngăn nha đầu này lại cũng không được, đành bảo người mang ghế ra ngồi xuống một bên, một mặt chờ xem nàng có trò chơi gì muốn trình diễn.

"Nữ nhi xin tuân lệnh mẫu hậu." Nhận được sự cho phép của thái hậu, Tả Phỉ Nhạn sôi nổi dạng chân trên xe đạp.

"Hô..." Hít sâu, làm mấy động tác chuẩn bị.

"Công chúa, không thể..." Cung nữ đứng bên cạnh Hoàng quý phi mặt hiện nét kinh hoảng vội hô lên.

"Có gì không thể? Công chúa muốn chơi, chẳng lẽ những thứ nô tài như các ngươi muốn ngăn trở?" Ma ma bên người thái hậu nghiêm giọng lên tiếng.

"Không, tụi nô tỳ không dám, chẳng qua là bệ hạ." Vừa quỳ trên mặt đất vừa ấp úng nói.

"Càn rỡ, chẳng lẽ bệ hạ còn muốn trị tội thái hậu ta đây? Chẳng lẽ hắn không nhận mẫu hậu là ta đây nữa rồi?" Thái hậu giận dữ, vỗ ghế một cái.

"Thái hậu bớt giận, đều là lỗi của nô tì, xin Thái hậu bớt giận." Ý Vận lập tức quỳ xuống thỉnh cầu Thái hậu tha thứ.

"Hoàng quý phi, đây chính là điều mà ngươi dạy tỳ nữ sao? Ngay cả ai gia cũng không để vào mắt, ta thấy ngươi sớm hay muộn cũng sẽ làm cho ai gia phải vào lãnh cung có phải không?" Đôi mắt đẹp của thái hậu liếc nhìn Ý Vận đang quỳ trên mặt đất, trong giọng nói không có gì là thiện ý.

"Không, không, nô tì không dám có loại suy nghĩ này, xin Thái hậu nương nương thứ tội." Thanh âm của Ý Vận đã như muốn khóc.

"Thái hậu thứ tội, đều là lỗi của bọn nô tỳ, xin Thái hậu trách phạt bọn nô tỳ." Từng tiếng cầu xin tha thứ vang lên phía sau Ý Vận.

"Khá lắm đúng là các nô tài trung thành! Hôm nay, ai gia coi như là được mở rộng tầm mắt”.

"Thái hậu, ngài nhìn, ngài mau nhìn, công chúa lướt qua hàng rào này, thật là lợi hại." Ma ma phía sau kéo tầm mắt Thái hậu.

"Trời ơi! Nhạn nhi, ngươi cẩn thận một chút, ai gia bị ngươi làm cho hoảng sợ thiếu chút nữa là tim nhảy ra rồi." Thái hậu vừa nhìn, liền giật mình, lá gan cái nha đầu kia cũng quá lớn .

Cái xe đạp kỳ quái kia nhẹ nhàng xoay vòng một cái rồi nhẹ nhàng đáp xuống trông thật đẹp.

"Mẫu hậu, người yên tâm, nữ nhi không sao, người chuyên tâm nhìn biểu diễn." Tả Phỉ Nhạn nghe âm thanh lo lắng của mẫu hậu, lập tức đưa cho bà một ánh mắt an tâm, hơn nữa lại làm ngay mấy động tác có độ khó cao, làm cho không khí hồi hộp trong cung Triêu Dương càng lên cao.

"Trời ạ, Nhạn nhi, ngươi làm sao lại cưỡi trên xe như thế? Ngươi muốn dọa ta ngất sao?" Bên ngoài cửa cung truyền đến một trận tiếng hô.

"Mẫu phi, nữ nhi không sao, người đừng lo lắng, nhanh đi vào nhìn cao thủ biểu diễn." Tả Phỉ Nhạn rất nhanh đã nghe ra tiếng hô kia là ai, lập tức an ủi, hơn nữa còn mời tham dự xem xét.

"Muội tử, ngươi tới rồi, ngươi mau đến xem nha đầu nghịch ngợm này, trái tim của ta cũng bị nàng hù dọa thiếu chút nhảy ra rồi." Thái hậu vỗ vỗ nhịp tim đập loạn cào cào, hướng về phía thái phi mới tiến vào vẫy vẫy tay.

"Tỷ tỷ cũng ở đây, muội muội thỉnh an tỷ tỷ." Thái phi nhẹ hành lễ với Thái hậu, ngồi xuống vị trí bên người Thái hậu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK