• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mẫu hậu, tại sao lần nào người cũng nhắc lại chuyện này với nhi thần vậy?" Hắn không muốn nhắc đến, thế nhưng mẫu hậu luôn có biện pháp để nhắc lại cho hắn nhớ.

Hắn luôn mơ ước có một cuộc sống giống như người bình thường, yên yên ổn ổn, muốn được yêu thương hết mình, dù là một tình yêu đau khổ nhưng hắn vẫn mong muốn.

Nhưng là hắn không có được điều đó, hắn sinh ra trong gia đình đế vương, hắn phải gánh vác thiên hạ trên vai, sinh ra đã có bổn phận của một đế vương, cho nên hôn nhân của hắn luôn là đặt lợi ích lên trên , là một cuộc hôn nhân giúp hắn củng cố địa vị thật vững chắc.

Trên mặt Tả Dận Hạo lộ ra thống khổ cùng với không cam lòng.

"Ta thật hâm mộ ngươi." Nhìn thần thái tiêu dao tự tại của Mộc Thanh Phong hắn thật hâm mộ.

"Hoàng nhi ngươi không nên hâm mộ Thanh Phong." Mỗi người đều có vận mệnh của riêng mình.

Tựa như Thanh Phong, bề ngoài nhìn tưởng như hắn không có chuyện gì phải lo nghĩ, nhưng là từ nhỏ đã bị bệnh nặng, làm cho thân thể hắn luôn yếu đuối hơn người bình thường, Thái hậu vô hạn đau lòng nhìn người cháu mà mình yêu thương nhất này.

"Biểu ca, ta thật hâm mộ ngươi, ta hâm mộ ngươi có thể đi mọi nơi, mặc dù là cuộc sống ở núi Tử Linh" Mà hắn, giống như là bị vây ở trong hoàng cung vậy.

"Biểu đệ, ngươi không nên hâm mộ ta, ngươi có trách nhiệm của ngươi, ngươi có hạnh phúc của ngươi." Mộc Thanh Phong trong lòng hiện lên chút khổ sở, biểu đệ khổ, hắn đều biết, ghi ở trong lòng, tuy nhiên hắn cũng không có cách để giúp.

Thân thể hắn gầy yếu, không thể thay thế biểu đệ ra chiến trường giết địch, không thể thay thế biểu đệ đi thám thính tình hình trong nước, chỉ có thể sống ở viện thái y, bắt mạch kê đơn thuốc.

"Hạnh phúc? Hạnh phúc ở nơi đâu?" Hắn không biết ở đâu, hắn cũng không biết mùi vị của hạnh phúc là như thế nào.

Nhìn biểu huynh phong thái tuấn nhã, hoàn mỹ như trích tiên, hắn cảm giác như không thật nên hắn muốn tìm hiểu.

"Mẫu hậu, chuyện lập hậu sẽ để cho người làm chủ! Nhi thần tuyệt sẽ không nhúng tay." Đúng vậy: nên lập! Đúng vậy: nên lập! Dù sao sớm muộn gì cũng phải lập, nếu để đó hắn sẽ vẫn bị thúc giục thà rằng lập luôn đi, có như vậy hắn sẽ đỡ đi một chuyện phiền não.

"Hoàng nhi, mẫu hậu còn có một việc muốn thương lượng với ngươi, đó là về hôn sự của Nhạn nhi." Thái hậu bỏ qua thái độ chán nản của hắn, trực tiếp đi vào đề tài tiếp theo.

"Hôn sự của Nhạn nhi?" Một hồi chuông báo động lại vang lên trong lòng Tả Dận Hạo, không phải chỉ mình hắn mà Thái phi cùng Mộc Thanh Phong đều nhìn về phía Thái hậu.

"Tỷ tỷ, hôn sự của Nhạn Nhi là sao?" Thái phi khẩn trương hỏi thăm, nàng cũng chưa nghe tin tức gì về việc hôn sự của Nhạn Nhi.

"Ta cảm thấy gả Nhạn nhi cho Vu Vĩ Kỳ là quá sớm, cho nên muốn lùi chuyện hôn sự này lại." Bởi vì trong lòng bà đã có người khác thích hợp hơn, khóe miệng tràn ra một nụ cười không dễ phát hiện.

"Có phải trong lòng mẫu hậu đã chọn được người khác tốt hơn?" Khóe miệng thái hậu hơi mỉm cười, đều bị Tả Dận Hạo nhận ra.

Là hắn biết, mẫu hậu gọi hắn đến nhất định là không có chuyện tốt. Xem ra hết thảy đều bị mẫu hậu nắm trong tay, Tả Dận Hạo trong lòng không khỏi chua xót, buồn bực, khóe miệng hiện lên cười khổ.

"Ta cảm thấy Thanh Phong càng xứng đôi với Nhạn nhi." Một bình tĩnh, một hiếu động, một đôi như vậy đặt chung ở một chỗ, mới nghĩ đến thôi đã cảm thấy xứng đôi rồi.

"Không thể!" Chưa kịp suy nghĩ Tả Dận Hạo đã buột miệng phản đối, lần này, hắn sẽ không dễ dàng đáp ứng nữa, hôn sự của hắn đã qua loa rồi, hôn sự của Nhạn nhi không thể vội vàng như vậy được.Hắn không thể để cho Nhạn Nhi hận hắn thêm một lần nữa, một lần nếm mùi vị đó là quá đủ rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK