• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 43:

"Rất mệt phải không?" Mộc Thanh Phong giúp nàng chỉnh lại áo khoác, sửa lại mái tóc có chút tán loạn của nàng, nhẹ nhàng hỏi.

"Ừm, lâu rồi không được ngủ ngon như vậy ." Trên người hắn có một loại năng lực làm cho người ta cảm thấy an tam.

"Vậy ta dẫn ngươi về đi ngủ?" Trên nóc nhà, gió thổi càng lúc càng lớn.

"Nhưng ta còn muốn ngắm sao." Tả Phỉ Nhạn không quên được bầu trời đầy sao, nhưng nàng rất buồn ngủ, mộng thần không ngừng gọi nàng trở về.

"Không ngắm nữa , sau này còn có cơ hội." Mộc Thanh Phong đau lòng, giúp nàng sưởi ấm tay bị gió thổi lạnh.

"Vậy ngươi ôm ta đi ngủ nha! Ta rất lạnh, tay ngươi lại ấm áp như vậy, giống như ngọc ấm.

"Ngươi muốn ta làm như thế nào cũng được?" Thanh âm hơi có vẻ phiền muộn, nhẹ nhàng vỗ về vẻ mặt buồn ngủ của nàng.

"Nếu như ngươi không muốn ngủ dưới đất, vậy ngủ cùng giường với ta đi. Ta không phân biệt nam hay nữ đâu." Lầu bầu rù rì.

"Ngươi biết ngươi đang nói cái gì không?" Mộc Thanh Phong buồn cười nhìn nàng chằm chằm, rõ ràng đã ngủ , còn đang nói mà sau một câu đã không thấy trả lời rồi, thật là phục sự dễ ngủ của nàng?

"Ai... Nhạn nhi, ta nên làm gì với nàng đây? Nàng luôn làm cho ta không muốn buông tay ra." Môi mỏng khẽ nở nụ cười khổ, nhẹ nhàng nhảy một cái, bóng dáng đã đứng trước của nhà tranh.

Ngoài cửa sổ, Nam Cung Mộ nhìn thấy tất cả, hắn không lý giải được tại sao Thanh Phong phải làm như vậy?

Thân thể rõ ràng không tốt, vậy mà còn đi rước những chuyện phiền phức vào người.

Sáng sớm chim non kêu ríu rít trên cành, trên giường lại có người không ngừng lăn qua lộn lại, cuốn chặt người trong chăn che đi tiếng chim đang quấy nhiễu, mùi thơm của thức ăn từng đợt bay vào trong màn lụa, thỉnh thoảng lại có từng trận tiếng bụng đói truyền ra, làm cho người không tự chủ bật cười.

"Điệp nhi, rời giường thôi, mặt trời lên cao rồi kìa." Mộc Thanh Phong bưng cháo trắng từ ngoài trướng đi tới.

"Không muốn, Liên Nhi ngươi đem cháo bưng đi vào! Ta không muốn rời giường." Thanh âm buồn ngủ kháng cự rời giường, nhưng không kháng cự nổi thức ăn ngon.

"Điệp nhi, mau rời giường, ta là Mộc Thanh Phong, biểu ca của ngươi." Ôn nhu dụ dỗ tiếp tục tại ngoài - trướng bồi hồi.

"Không muốn, Mộc Thanh Phong không phải là ngủ ở trên giường sao?" Tả Phỉ Nhạn mơ hồ nhớ được tối hôm qua để cho Mộc Thanh Phong cùng nhau ngủ ở trên giường, cho nên nàng tin tưởng ngoài - trướng người không phải là Mộc Thanh Phong, nhất định là Thủy Liên giả trang ! Nhất định là như vậy, nàng kiên quyết không rời giường.

"Lục điệp tiểu tỷ tỷ, rời giường đi! Nếu không rời giường, ta sẽ ăn hết cháo đấy!" Mang theo khiêu khích thanh âm rõ ràng truyền vào Tả Phỉ Nhạn trong tai, làm cho nàng lập tức tỉnh táo lại.

"Chết tiệt! Mộ đệ đệ, ngươi lại dám đoạt cháo của ta!" Tả Phỉ Nhạn tung chăn, bật dậy, chạy ra.

"Cẩn thận..." Mộc Thanh Phong nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy người vội vàng thiếu chút nữa trật chân té ngã.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK