• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Môi hơi gấp, mang theo nụ cười lạnh nhạt, nhưng tản ra thâm trầm đáng sợ quyết đoán, bị đè nén bởi thâm trầm đáng sợ, Tả Phỉ Nhạn không chịu được nuốt nước miếng, bắt buộc mình thần sắc tự nhiên đối mặt với hắn.

"Nhạn nhi, hiện tại chính tay ta sẽ giúp muội bỏ mớ trang phục mát mẻ này xuông nhé?" Ngón tay lỗ mãng chạm qua xương quai xanh, làm cho Tả Phỉ Nhạn cảm thấy ngưa ngứa.

"Không thể, tuyệt đối không thể, ngươi là hoàng huynh của ta, không thể." Mặt lộ vẻ sợ hãi, muốn chạy trốn.

"Nhưng là." Tả Dận Hạo lộ ra vẻ làm khó , dừng một chút, "Ngươi mới vừa rồi còn nói muốn ta tự mình giúp ngươi cởi bộ đồ này xuống, hiện tại vi huynh rất rãnh rỗi . Làm sao Nhạn nhi lại thay đổi chủ ý? Ta vẫn nên giúp muội cởi xuống thôi?" Tự tiếu phi tiếu nhìn nàng vì sợ hãi mà hai má hồng lên, nhìn giống như quả táo, làm hắn chỉ muốn cắn xuống một ngụm, lông mi thật dài càng không ngừng run rẩy, giống như con thỏ nhỏ bị kinh sợ.

Ai nói nàng lớn lên thanh tú, dung mạo trung đẳng? Hiện tại rõ ràng nhìn giống như tiên tử hạ pham, hơi thở không nhiễm bụi trần.

"Hoàng huynh, huynh có thể lui ra một chút hay không." Hoàng huynh áp sát nửa thân người vào người nàng, làm cho nàng cảm thấy nhiệt độ tăng vọt, hơi thở như muốn nổ tung.

"Ta cảm thấy khó thở. Có lẽ ta không thở được mà chết ." Ai tới cứu nàng, ai tới cứu nàng? Nàng không bao giờ ... dám khiêu chiến làm hoàng huynh tức giận , hoàng huynh tức giận rất đáng sợ, đáng sợ đến trình độ nàng không dám tưởng tượng nữa.

"Cái bộ dạng gì thế này? Nghiêm chỉnh một chút cho ta?" Tả Dận Hạo cúi đầu ghé sát vào tai nàng nói.

"Hoàng huynh, Nhạn nhi van cầu huynh, van cầu huynh… muội biết sai rồi, lần sau không dám ăn mặc mát mẻ nữa ." Tả Phỉ Nhạn cắn môi, đè xuống âm thanh muốn tràn ra từ khóe môi/.

Cái loại cảm giác này tựa như có ngàn vạn con kiến ở gặm cắn nàng, làm cho nàng tâm ngứa khó nhịn.

"Van xin ta? Không biết lúc Nhạn nhi ăn mặc mát mẻ như thế này xuất cung có nghĩ đến sẽ làm cho hoàng huynh tức giận hay không?" Tả Dận Hạo thanh âm trầm thấp từ tính,nhẹ nhàng chất vấn, nhắm hai mắt lại, để cho hơi thở của mình dao động ở tai và xương quai xanh của nàng.

"Nghĩ tới, nhạn nhi nghĩ tới." Nàng chịu không được , nàng chỉ muốn chạy trốn khỏi tình cảnh mập mờ hiện tại.

"Nói như vậy, Nhạn nhi cố ý làm như vậy?" Tả Dận Hạo tâm tình thoáng cái bay bổng lên, tâm trạng buồn bực vừa rồi bay biến hết.

"Nhạn nhi, ta muốn hôn nàng." Nhìn chằm chằm gương mặt đang né tránh của nàng, đầu kề sát cái trán của nàng, nhìn vào cặp mắt đang vui mừng của nàng.

Hắn muốn xác định xem Nhạn Nhi có thích hắn hay không.

"Tại sao? Chúng ta là huynh muội." Không thể để lời nói của hoàng huynh làm cho mê muội, Nhạn Nhi tỉnh táo hỏi.

"Cho tới bây giờ Nhạn Nhi cũng không có coi ta là hoàng huynh mà, nhất là một năm trở lại đây lại càng không kiêng kỵ mà bò lên long sàng của ta, còn luôn thừa dịp ta không chú ý hôn trộm ta, lại còn giả vờ bị mộng du để lừa gạt ta." Tả Dận Hạo rất vô tội nói, đang trong lúc nàng sững sờ trộm hôn mấy cái, cảm giác thật mềm ngọt giống như trong trí nhớ.

"Không được... Chúng ta không được." Tả Phỉ Nhạn dùng sức đẩy hắn ra, cước bộ lảo đảo chạy trốn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK