• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 33:

"Đem công chúa đuổi về cung Lục Điệp cho trẫm." Tả Dận Hạo xoay người một cái, vạt long bào vẽ một đường cong lớn trong không trung biểu thị sự tức giận.

"Ngươi tại sao phải?" Mỗi lần cũng là như vậy, không nghe nàng giải thích thì thôi! Luôn sai bọn hạ nhân ném nàng, coi nàng là bao bố sao?

"Buồn cười..." Có thân phận cao quý lúc này, quả thực là buồn cười đến cực điểm.

Lúc nàng ủy khuất ai lắng nghe nàng nói? Lúc nàng té xỉu ở phụ cận lãnh cung là ai phát hiện? Nàng tìm được tình cảm ấm áp, là hắn cho sao?

Không, hắn không cho được.

Hắn là một đế vương, tim của hắn làm bằng sắt, hoặc phải nói là hắn không có tim, hắn sống ở trong những âm mưu, đố kỵ.

Hai mắt bị mỡ heo bịt kín, nên mình mới không hiểu rõ ngọn nguồn như vậy.

Nàng còn có thể cãi cọ cái gì? Nàng giải thích có ai nghe?

"Ném sao! Ném sao! Ném càng xa càng tốt!" Mất mát trong lòng, làm cho nàng chán chường oa oa khóc trên mặt đất.

"Liên lụy ngươi." Hai tay bị Thủy Liên và Thủy Điệp lôi kéo đi, làm cho nàng không thể dễ dàng thoát khỏi, sợ nàng đột nhiên biến mất, mơ hồ để lộ ra run rẩy.

Thật ra hắn không phải là không có tim phổi, không phải lạnh lùng như vậy, nhưng hắn chỉ là một thần tử, thần tử không thể công khai chống đối đương kim thiên tử, coi như là bị oan uổng ! Cũng có thể!

"Tả Dận Hạo, người nào gây ra tội người đó chịu, ngươi không nên trách tội người khác." Bước ra cánh cửa, hướng về phía bóng lưng Tả Dận Hạo rời đi hô to.

Nàng nhìn thấy bóng lưng hắn bỗng nhiên dừng lại một chút, nàng biết mình thắng, ít nhất với câu nói kia, nàng sẽ không làm cho Vu Vĩ Kì bị liên lụy.

"Công chúa, ngài không thể nói chuyện với bệ hạ như vậy, ngài biết không? Ngài biến mất trong nửa ngày, bệ hạ rất lo lắng, người đã huy động toàn bộ người ở trong cung đi tìm ngài." Thủy Liên vừa nói vừa khóc lên.

"Công chúa, ngài không sao chứ? Tên Đô thống kia có làm gì ngài không?" Thủy Điệp khẩn trương hu hu hỏi thăm, còn xem xét toàn thân công chúa xem có bị làm sao không.

"Các ngươi đừng lo lắng, ta không sao, Vu Vĩ Kỳ đối với ta rất tốt!" Vỗ vỗ tay của các nàng để cho bọn họ đừng lo lắng.

"Thật không có chuyện gì sao?" Từ trước đến nay, công chúa rất ghét đô thống làm sao hôm nay lại giúp đô thống nói chuyện thế này? Thủy Điệp nghĩ mãi không ra, không hiểu công chúa thật sự không bị làm sao đấy chứ?

"Không có chuyện gì, Điệp nhi ngươi sắp trở thành mấy bà mấy mẹ rồi đấy? Sao lầm bầm nhiểu như vậy?" Dùng tay gõ xuống đầu Thủy Điệp, để cho nàng không suy nghĩ vớ vẩn nữa.

"Công chúa, công chúa về cung Lục Điệp rồi ." Thị vệ được phái tới giám sát nàng mặt không chút thay đổi nói

"Ừ." Tả Phỉ Nhạn tức giận trợn mắt nhìn thị vệ, tức giận bừng bừng đi về phía cung Lục Điệp.

Hiện tại, chỉ cần nàng nhìn thấy người của Tả Dận Hạo là lại phát hỏa.

"Ơ, rốt cuộc tìm được công chúa Lục Điệp rồi sao? Nhìn một thân y phục xốc xếch kìa." Thanh âm chanh chua từ phía chính điện cung Lục Điệp vọng ra.

"Ngươi là ai? Tại sao lại ở trong cung Lục Điệp của ta làm càn." Ngay cả cái liếc mắt Tả Phỉ Nhạn cũng lười nhìn xem người ngồi trên ghế là ai, nàng chỉ tức giận vì có khách không mời mà tới.

"Nô tỳ thỉnh an tây Thái phi, tây Thái phi vạn phúc!" Cùng tiến vào sau đó, Thủy Điệp và Thủy Liên vội vàng hành lễ với người ngồi trên ghế, trong giọng nói có sự sợ hãi.

"Lục điệp công chúa bớt giận, ai gia biết ngươi mới vừa bị ủy khuất, cho nên cơn giận còn sót lại không tiêu. Ai gia không được mời mà đến quả thật có sai, nhưng thấy ai gia mà không hành lễ là không được." Tây Thái phi xinh đẹp ngồi ở trên ghế, giọng nói hòa hoãn đã bớt chanh chua, vừa nói vừa được ma ma bên người đỡ đứng dậy, tiến về phía Tả Phỉ Nhạn.

Được thanks

Xem thông tin cá nhân

Có bài mới 25 phút trước

Hình đại diện của thành viên

saly85

Tổ trưởng

Tổ trưởng

Ngày tham gia: 11.09.2015, 02:01

Bài viết: 33

Được thanks: 186 lần

Điểm: 9.85

Có bài mới Re: [Xuyên không] Hoàng muội của trẫm không cho phép đụng - Thiểu Thương Hồ - Điểm: 10

Chương 34: Chống lại tây Thái phi

"Mẫu phi, ngài nghe ai nói nhi thần bị ủy khuất?" Tả Phỉ Nhạn gạt gạt lông mày thanh tú, có giọng điệu chất vấn hỏi.

"Biến mất đã hơn nửa ngày, chẳng lẽ không đúng bị ủy khuất sao?" Khuôn mặt xinh đẹp của tây Thái phi không biến sắc, giọng nói đầy châm chọc.

Bà vẫn còn rất xinh đẹp, một thân phục trang đỏ rực càng làm tăng thêm vẻ mị hoặc.

Nói vậy công chúa Hồng Điệp chính là được di truyền vẻ đẹp của tây Thái phi, hơn nữa ánh mắt câu hồn người phải nói là hơn hẳn tây Thái phi mấy phần, một người là mang vẻ đẹp của hoa hồng, một người là mang độc hoa anh túc.

À còn có một người như đóa hoa bách hợp thâm tàng bất lộ!

Sao nàng có thể tính sót một đóa cơ chứ , Hoàng quý phi, Hoàng quý phi Ý Vận ...

"Lục điệp công chúa nói rất đúng." Tây Thái phi nghiến răng nói, xinh đẹp trên mặt hơi có vẻ vặn vẹo , nếp nhăn ở khóe mắt hơi dúm lại.

"Tạ mẫu phi quan tâm, nhi thần khuyên mẫu phi vẫn là nên về bảo dưỡng tốt nhan sắc đi, vừa rồi nhi thần trộm nhìn thấy ở khóe mắt của người có mấy cái nếp nhăn đấy." Mới vừa rồi còn châm chọc, Tả Phỉ Nhạn hơi nhún người kính cẩn hành lễ với tây Thái phi.

"Gì, nếp nhăn... Ngươi nói gì, ngươi nói gì." Giống như bị sét đánh, tây Thái phi nhảy dựng lên.

"Gương, cho ta gương... Ta muốn gương, tại sao có thể có nếp nhăn, ta bảo dưỡng tốt như vậy!" Vội vã sai ma ma bên cạnh đưa tới gương đồng.

"Mẫu phi..." Vẫn trầm mặc không nói công chúa Hồng Điệp mở miệng kêu to, thuận tiện âm thầm nhắc nhở mẫu phi đã luống cuống.

"Hoàng muội, mẫu phi hôm nay tới là vì quan tâm ngươi, không phải tới để nghe ngươi châm chọc mẫu phi." Cao ngạo thanh âm khiển trách Tả Phỉ Nhạn không đúng.

"Nếu công chúa Hồng Điệp đã gọi ta một tiếng hoàng muội, ta đây cũng không thể không phân biệt được lớn nhỏ, hoàng tỷ nói rất đúng. Nhưng ta thật sự không biết lời nào ta nói ra là cãi mẫu phi, mẫu phi khóe mắt có nếp nhăn đó là sự thật, thân là nhi thần, chẳng qua ta chỉ thuật lại sự thật thôi, chẳng lẽ nói như vậy cũng sai sao?" Tả Phỉ Nhạn ngẩng đầu, nhìn thẳng hoàng tỷ thoạt nhìn yêu mị này.

"Mất dạy không thể giáo dục được, ngươi hết thuốc chữa rồi !" tây Thái phi tức giận ngón tay run rẩy chỉ Tả Phỉ Nhạn, vòng tay kêu lên đinh đinh đang đang.

"Chúng ta đi." Nhướng lông mày ánh mắt độc ác liếc Tả Phỉ Nhạn.

"Nhi thần cung tiễn mẫu phi." Tả Phỉ Nhạn ngoan ngoãn đứng ở một bên cung tiễn.

"Xùy... Lão yêu bà, lại đến địa bàn của ta dương oai." Tức chết nàng, mới vừa chịu một bụng tức, trở về tẩm cung lại phải đối mặt với lão yêu bà ngàn năm này.

"Công chúa, ngài đắc tội tây Thái phi, nói vậy tây Thái phi sẽ không từ bỏ ý đồ." Ở trong cung, tây Thái phi thế lực không thể khinh thường, tiên vương còn sống , tây Thái phi là thụ...nhất sủng quý phi, hôm nay tiên vương không có ở đây, ngược lại thế lực của tây Thái phi không bị sứt mẻ gì, mà là thế lực có thể nói ngang bằng với Thái hậu, Thủy Liên trong đầu thầm tính toán .

"Liên Nhi, ngươi sợ?" Nàng biết Liên Nhi cố kỵ, nhưng nàng không thể chịu được tức giận này.

Tại sao lại có thể vừa gây thương tổn cho nàng xong lại có thể chạy tới tẩm cung của nàng lớn tiếng quát nạt?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK