• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không xong, bệ hạ không xong, bệ hạ. . . Không xong... Đã xảy ra chuyện... Đã xảy ra chuyện..." Tiếng nói vội vàng hấp tấp ở ngoài điện vang lên.

"Cuống quýt cái gì? Trẫm không sao?" Thanh âm hơi tức giận của Tả Dận Hạo từ bên trong truyền ra.

"A, bệ hạ là nô tài nói sai." Người vừa tới quỳ gối trước mặt Tả Dận Hạo, đầu cúi thấp, mái tóc hoa râm rơi ở sau lưng.

"Dư công công, có phải thân thể của mẫu hậu không thoải mái?" Tả Dận Hạo thấy người tới là thái giám bên mình Thái hậu, cho nên khẩn trương hỏi thăm.

"Thưa bệ hạ, Thái hậu nương nương thân thể vẫn tốt, là công chúa, sau khi công chúa từ cung Triêu Dương trở về sốt cao không giảm." Dư công công vừa thờ gấp vừa nức nở nói.

"Công công xin đứng lên, thân thể già yếu của ngươi không tốt, từ từ nói, hoàng muội làm sao? Làm sao lại sốt cao không giảm?" Tả Dận Hạo từ trên giường ngồi bật dậy.

"Tạ bệ hạ, cung nữ ở cung Lục Điệp hồi báo,công chúa từ cung Triêu Dương trở về người uể oải, sau đó sốt cao không hạ." Dư công công đứng lên dùng khóe mắt liếc thấy thần thái lo lắng trên mặt bệ hạ, xem ra Thái hậu nói không sai, đem tin tức nói cho bệ hạ, bệ hạ nhất định sẽ ngồi không yên.

"Bệ hạ, cẩn thận một chút." Thanh âm mềm mại, kéo ống tay áo của Tả Dận Hạo.

"Vận Nhi, ta muốn đi xem hoàng muội, đến gặp ngươi sau." Tả Dận Hạo tay Ý Vận, hơi xin lỗi nói, tiếp theo vội vàng đi ra ngoài điện.

"Bệ hạ... Bệ hạ, người. . . Người còn chưa ăn cơm trưa đâu?" Trên mặt Ý Vận hiện lên mất mát.

"Vận Nhi, buổi tối trẫm trở lại sau." Thanh âm lo lắng xa xa truyền đến.

"Vâng nô tì chờ ngài..." Ý Vận biết, lời nói này chắc chỉ là hình thức, tối hắn sẽ không quay lại nữa, hắn rất coi trọng Tả Phỉ Nhạn, còn hơn cả nàng, chẳng qua là người khác chưa nhận ra mà thôi.

"Vậy lão nô cũng cáo lui." Dư công công lui đứng thẳng: lập đến một bên rất nhún nhường nói.

Dư công công đem tất cả phản ứng của Hoàng quý phi thu hết vào mắt, trong mắt hiện lên chê cười, hắn đã hầu hạ qua tiên hoàng, từng chiếu cố bệ hạ hiện nay, hiện tại lại là trợ thủ đắc lực bên người Thái hậu, chỉ bằng một Hoàng quý phi, hắn còn không để vào mắt, huống chi gia tộc của Hoàng quý phi này đã xuống dốc, nếu không có bệ hạ cùng tây Thái phi che chở, Thái hậu cùng đông Thái phi còn lưu nàng đến hiện tại?

Nếu như không phải là nàng, thì công chúa được sủng ái lại bị hoàng thượng trách phạt sao? Đau lòng chết hắn, Tiểu công chúa khả ái hoạt bát như vậy, hiện tại chịu lấy ốm đau hành hạ.

Ý Vận rõ ràng cảm nhận được ánh mắt bất mãn cùng hận ý của Dư công công, những thứ nô tài đó nàng ta không thèm để ý, nàng ta để ý chính là việc hoàng thượng bỏ nàng ta lại.

Nàng ta thật hận sự tồn tại của Tả Phỉ Nhạn, rõ ràng nàng không đẹp, không biết điều, không nghe lời, rõ ràng không có nàng hoàng cung mới yên tĩnh, thế nhưng tại sao nàng lại nhận lấy toàn bộ yêu thương của mọi người.

"Nương nương, có phải chúng ta nên đi tìm Tây Thái phi hay không?" Lục Nhi phẫn hận nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của Dư công công.

"Cũng tốt!" Hôm nay, chỉ có bác có thể giúp nàng.

"Mị nhi, ngươi đi chuẩn bị chút ít hoa mai cao, Lục Nhi ngươi hãy đi vào sửa soạn cho ta, đổi lấy một bộ y phục màu sắc ảm đạm, trang điểm lại cho ta sao cho trông nhợt nhạt một chút." Trong lòng tính toán tý nữa gặp bác nên nói như thế nào, cũng không quên phân phó Lục Nhi phải trang điểm như thế nào.

Cùng nàng đấu, không có cửa đâu, trong mắt hiện lên âm tàn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK