Mục lục
[Dịch] Phàm Nhân Tu Tiên Truyện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm ngày hôm sau, hai vị trưởng lão cùng với Bạch Bích, Lôi Lan lẳng lặng đứng ở dưới lầu một, dáng vẻ chờ đợi.

Kim Duyệt và Thạch trưởng lão ẩn chứa vài tia chờ mong, còn hai vị thánh tử thì có chút khó hiểu, ánh mắt kinh nghi nhìn về phía thang lầu.

Qua thời gian một bữa cơm, từ trên truyền tới tiếng bước chân, tiếp theo đó là bóng người Hàn Lập hiện ra, mặt hiện rõ vẻ tươi cười.

“Thế nào, ngươi đã thành công rồi chứ?” Thạch trưởng lão hai mắt sáng ngời hỏi.

“Đa tạ tiền bối truyền thụ. Vãn bối hiện đã có chút thành quả, hẳn cũng có thể tạm dùng đối địch.” Hàn Lập mỉm cười nói.

“Tốt lắm, lần thí luyện này tính là nguy hiểm nhưng so với thành quả có thể đạt được thì rất xứng đáng. Mặc dù Hàn đạo hữu tu vi đã đạt tới cao giai, nhưng trên đường có lẽ vẫn xảy ra những chuyện khó lường. Cho nên, tối hôm qua ta cùng Thạch trưởng lão đã thương lượng, quyết định sẽ đem toàn thể trấn tộc chi bảo để cho các ngươi dùng. Cũng nhờ đó tăng thêm khả năng bảo vệ bản thân.” Nữ tử Kim Duyệt cẩn thận đánh giá thần sắc của Hàn Lập rồi đột nhiên nói.

“Trấn tộc chi bảo?” Hàn Lập cảm thấy ngoài ý muốn.

“Không sai, đây là Lôi giao tiễn, ngươi cầm lấy đi.” Vừa nói Kim Duyệt vừa vung tay áo lên, bỗng nhiên một đoàn thanh quang bay ra, thoáng một cái hiện hình thành một thanh tiễn đao (Chẳng biết nó là tiễn hay là đao nữa, thấy tác giả gọi là tiễn đao thì để tiễn đao vậy- nhưng tên của nó vẫn là Lôi giao tiễn) màu xanh. Tiềm thức Hàn Lập vừa động, đưa tay ra cầm lấy tiễn đao, ngưng thần xem xét. Chỉ thấy tiễn đao dài chừng nửa thước, kiểu dáng khá cổ, mặt ngoài xanh thẫm nhưng lại có một dải hoa văn màu bạc huyền ảo.

“Nhị vị tiền bối thực sự định đưa vật này cho vãn bối sao?” Hàn Lập lấy tay sờ sờ lên tiễn đao, cảm thấy một cỗ hàn khí lành lạnh, trong lòng vui vẻ.

“Kỳ thật bổn tộc còn có một vài món bảo vật khác, thích hợp hơn cho ngươi, nhưng đáng tiếc mấy bảo vật đó muốn dùng được thì phải hao tổn không ít thời gian tế luyện.

Mà thời gian thì chúng ta không có nhiều. Kiện bảo vật Lôi giao tiễn này không phiền toái như vậy, chỉ cần hơi gia tăng linh lực tự thân quán chú vào là có thể sử dụng được, uy lực lại vô cùng lớn. Nhưng là bởi vậy bảo vật này cũng dễ bị cường địch cướp lấy, Hàn đạo hữu phải vô cùng cẩn thận.” Kim Duyệt ngưng trọng nhắc nhở Hàn Lập.

“Đa tạ tiền bối ban thưởng trọng bảo, vãn bối nhất định sử dụng cẩn thận.” Trong lòng biết rằng hai người này cũng chỉ vì thánh tử của tộc mình mà xuất ra bảo trọng bực này, Hàn Lập không tỏ ra khách khí, tươi cười thu lấy bảo vật.

Kim Duyệt gật đầu, vừa vặn lại dặn dò Bạch Bích và Lôi Lan hai người, nhưng không có xuất ra bảo vật nào khác nữa.

Hàn Lập thấy màn này thì lơ đễnh như không biết gì.

Những gì đáng cấp cho hai người này, phỏng chừng đã sớm đưa từ lúc rời thánh thành. Lần trước khi Lôi Lan cùng Hồng Sa của Xích Dung tộc tranh đấu tại giác kỹ tràng đã sử dụng cái tiểu hồ lô màu vàng kia, xem chừng chính là một trọng bảo của bộ tộc.

Sau một hồi dặn dò, năm người nhất loạt ra khỏi lầu các, bay lên không trung. Đến nơi đã thấy tụ tập rất nhiều người. Giờ phút này không ai trong bọn họ cưỡi phi cầm nữa, tất cả đều hiển lộ đôi cánh sau lưng, trôi nổi giữa không trung. Hơn nữa các trưởng lão đều tách riêng ra một nhóm, các thánh tử phi linh tộc đứng thành một nhóm, sắc mặt ai cũng trầm trọng, không ai nói chuyện với ai.

Ánh mắt Hàn Lập chợt lóe, lẳng lặng cùng hai nữ tử bay đến nơi tụ tập của thánh tử, không nói một lời.

Nhưng không bao lâu sau, Hàn Lập đột nhiên cảm thấy có người đang nhìn mình, trong lòng vừa động, xoay người lại liếc mắt một cái. Ở phía ngoài, cách hơn trăm trượng có một thân hình khô gầy, thấp bé, phảng phất như một nữ tử. Nhìn kỹ một chút thì thấy người này da tay ngăm đen nhưng trên cổ lại có một vài hình xăm màu đen quỷ dị. Nàng ta vừa thấy Hàn Lập nhìn lại thì mỉm cười, lộ hàm răng trắng bóc lạ thường. Hàn Lập ngược lại cảm giác khẽ rùng mình trong lòng.

Bởi vì khi thần niệm hắn đảo qua, hắc nữ kia rõ ràng là một cao giai linh tương, hơn nữa hơi thở trên người có chút quái dị, khiến cho hắn cũng cảm thấy uy hiếp, tựa hồ tu luyện một thần công đặc thù. Trên mặt Hàn Lập không lộ vẻ gì nhưng môi khẽ nhúc nhích. Đứng ở bên cạnh, Bạch Bích và Lôi Lan đang khép hờ mắt đột nhiên nghe thấy tiếng Hàn Lập truyền âm vào tai.

Bốn con mắt chợt mở ra, theo hướng Hàn Lập nhìn, khẽ liếc nữ tử gầy đen kia một cái, nhưng ngay lập tức sắc mặt đại biến, vội vàng cúi đầu xuống.

“Hàn huynh, đó là Ngao Thanh Chước của Thất Việt tộc, uy danh còn trên cả Chúc Âm Tử, có thể coi là đệ nhất nhân trong đám hậu bối chúng ta. Thế nhưng nữ tử này lòng dạ độc ác, tính tình cổ quái dị thường, động một cái là có thể lấy tánh mạng người khác. Hàn huynh tốt nhất là nên cẩn thận.” Trong tai Hàn Lập vang lên âm thanh hoảng hốt của Bạch Bích.

Hắn nhíu mày không khỏi tự đánh giá nữ tử kia. Thế nhưng đúng lúc này hắn lại cảm thấy có một ánh mắt âm trầm quét về phía mình, rõ ràng là không có hảo ý. Sắc mặt Hàn Lập trầm xuống, đưa mắt về phía đó.

Kết quả tại một chỗ không xa, Chúc Âm Tử đang đứng cùng các đồng tộc của hắn, đưa ánh mắt bất thiện nhìn Hàn Lập. Hàn Lập lạnh lùng nhìn lại một cái rồi thu hồi ánh mắt, sắc mặt không thay đổi.

Xích Dung tộc đối với Thiên Bằng tộc có chút chuyện tình, khẳng định tại thí luyện sẽ giở trò, biết vậy thế nhưng trong lòng Hàn Lập lại không hề có một gợn sóng.

Bởi vì đám Hàn Lập cũng tới khá muộn, nên hắn không phải đợi lâu, sau nửa canh giờ, tam đại trưởng lão cùng với thanh giáp nhân lúc trước lẳng lặng không nói, bay lên trước dẫn đường cho cả đoàn người đi về phía tường thành ngược phía với lúc trước bọn họ đã đến.

Không biết vì sao, trên các bức tường lớn đều trống trơn, thế nhưng đội ngũ lại không trực tiếp bay qua mà trực tiếp hạ xuống trước tường thành. Chỉ thấy thanh giáp nhân tiến lên phía trước, trong miện lẩm bẩm vài lời, sau đó đưa tay điểm nhẹ vào vách tường.

Một trận ầm ù nổ ra, cự tường trước mặt mọi người xuất hiện một quang mang ngũ sắc, dần dần hiện ra một tòa pháp trận màu bạc. Vừa thấy cảnh này, nam tử mặc thanh giác lập tức há mồm, phu ra một tấm mộc bài màu tím.

Quang mang trên mộc bài đại phóng, một đạo ánh sáng màu tím lập tức phóng ra, sau mấy cái chớp động liền phóng thẳng vào trong pháp trận.

Pháp trận lại thêm một trận biến đổi, quang mang kỳ lạ lưu chuyển với tốc độ kinh người rồi đột nhiên biến mất vô ảnh vô tung, thay vào đó là một cánh cửa cực lớn hiện ra trên bức tường. Cánh cửa cao hơn mười trượng, tản ra quang mang băng hàn, có vẻ trầm trọng vô cùng, phảng phất như được chế tạo bằng bạch ngọc tinh khiết. Thanh giáp nhân không nói lời nào, thu mộc bài lại, lùi ra sau một chút rồi phất tay áo một cái. Nhất thời một mảnh tử quang cuộn ra, đánh tới cánh cửa, theo đó là một tiếng nổ xé gió, cánh cửa bạc chậm rãi mở ra.

Từ bên ngoài lập tức thổi vào một làn gió bụi âm tà, nó đi qua nơi nào thì thánh tử nơi đó bỗng cảm thấy một tia run rẩy, da thịt phảng phất như bị người ta dùng lưỡi dao sắc bén cắt vào khiến cho tóc gáy dựng đứng hết cả lên.

Thực sự là vô cùng quỷ dị!

Hàn Lập hiển nhiên cũng cảm nhận được làn gió cổ quái này, lam quang trong mắt chợt lóe.

Đại môn đã mở, tất cả mọi người lần lượt đi theo mấy người dẫn đầu tiến ra bên ngoài bức tường. Hàn Lập không khỏi hít một ngụm lương khí. Phía sau cánh cửa đó không xa, trên mặt đất không một ngọn cỏ, vô luận là đất hay đá, tất cả chỉ một màu đen u ám, đưa mắt nhìn cảm giác sâu hun hút, vô biên vô hạn.

Mà ở trên trời cao thì lại có một tầng bụi màu trắng, thoạt nhìn tưởng sương mù, dày đặc dị thường, cũng là một cảnh dài vô biên không bến bờ.

Mà khoảng cách không gian giữa tầng bụi và mặt đất bất quá chỉ cao ba bốn mươi trượng, giữa cảnh sâu hun hút và dày đặc của mặt đất và bầu trời thì cái khe hở có vẻ hẹp hòi dị thường. Thế nhưng từ khe hở đó liên tục phát ra tiếng xé gió liên miên không dứt, phảng phất như muốn cắn nuốt bất cứ thứ gì lọt vào. Điều này khiến tất cả mọi người đều cảm thấy bất an. “Đây là cánh cửa vào địa uyên sao? Quả nhiên vô cùng hung hiểm.” Hàn Lập âm thầm nói trong lòng.

“Tốt lắm, vậy là đã sẵn sàng hết rồi. Trừ các thánh tử, tất cả những người khác đều phải dừng bước. Mà sau cánh cửa này, chính là cả vạn dặm sương mù.” Lão phụ nhân trong tam đại trưởng lão nói.

Thanh âm mặc dù không lớn nhưng lại truyền đến rõ mồn một vào tai mỗi người, khiến cho đám người đang xôn xao chợt yên tĩnh trở lại. “Tốt lắm, giờ cũng là lúc thích hợp để công bố nội dung thí luyện lần này, khỏi bắt phải chờ đợi thêm.” Nam tử tóc bạc ở bên cạnh cười nói. Lão phụ nhân liếc nhìn hắn một cái, bất động thanh sắc tiếp tục nói:

“Liên tịch trưởng lão hội của chúng ta đã thương lượng qua, nội dung thí luyện lần này khác so với những lần trước phải đánh chết một số yêu vật hắc ám được chỉ định trước. Chúng ta muốn các ngươi mang từ trong địa uyên về một loại quả tên gọi là Minh Diễm quả. Loại quả này so với các linh vật khác có chút bất đồng, phải là ở những nơi có hắc ám cùng uế khí nặng nhất mới có thể sinh ra. Mỗi quả mất chừng năm trăm năm mới thành thục, mà mỗi cây cũng chỉ sinh ra một quả. Các ngươi mang về phải là Minh Diễm quả thành thục mới được tính là hoàn thành thí luyện. Ta nói trước là ở uyên tầng thứ nhất, hắc ám khí không đủ, khả năng gặp quả này là không có. Đương nhiên kẻ nào không tin thì cứ thử vận may. Tầng thứ hai có thể sẽ có một ít Minh Diễm quả, nhưng chúng ta cũng không chắc. Mà ở tầng thứ ba thì khẳng định sẽ có, hơn nữa số lượng không ít. Cụ thể phải hành động như thế nào, đương nhiên do các ngươi quyết định. Thời gian thí luyện là ba tháng. Sau ba tháng, không cần biết có bao nhiêu người thí luyện thành công, chúng ta cũng sẽ mở cánh cửa này ra để nghênh đón các ngươi trở về. Các ngươi phải thật sự chú ý.” Thanh âm của lão không giận mà có uy. Không riêng gì Hàn Lập, những người khác cũng đều hết sức tập trung lắng nghe.

“Tốt lắm, nếu các ngươi đã nghe và hiểu hết nội dung thí luyện, bây giờ các ngươi có thể xuất phát, ba tháng sau, lão phu hy vọng có thể gặp lại đại bộ phận chư vị ở đây. Những người khác cũng nên trở về đi thôi, Phong Ma môn (cánh cửa Phong Ma) lập tức sẽ đóng lại.” Lão giả có hình xăm cất giọng phân phó. Sau đó khẽ phất tay áo, quay người đi lại vào trong thành.

Nam tử tóc bạc cùng lão phụ nhân khẽ đưa mắt nhìn nhau một cái rồi cũng cất bước đi theo. Các trưởng lão khác cũng lần lượt yên lặng trở về trong thành. Hơn phân nửa chỉ đưa mắt nhìn các tộc nhân của mình, ánh mắt lộ chút lo lắng rồi đi. Chỉ có non nửa cố nhân cơ hội này truyền âm phân phó vài câu rồi mới xoay người rời đi.

Trong nháy mắt, bên ngoài cánh cửa to lớn gọi là Phong Ma môn kia chỉ còn lại hơn trăm tên thánh tử Phi linh tộc đưa mắt nhìn nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Chung Anh
30 Tháng bảy, 2019 15:12
Chuyen da hoan thanh day
kotaro_166
08 Tháng bảy, 2019 11:52
Tìm chương ma kiếp đánh nhau với phân thân huyết quang thánh tổ ở thiên uyên thành ấy
thanhluong666
04 Tháng bảy, 2019 13:16
đọc thấy thằng main thường xuyên hoảng sợ, kinh hoảng, kinh hãi, khiếp sợ, rùng mình các kiểu làm mình cũng sợ nó đứt tim mà chết theo.
Twed
30 Tháng sáu, 2019 23:13
lần 3 luyện lại truyện này. 2 lần trc luyện 1 lần đc 100c, 1 lần 200c thì bỏ. cảm giác truyện khó luyện quá. lần này quyết tâm luyện lại tùe đầu xem sao.
Hieu Le
22 Tháng sáu, 2019 19:17
full rồi.đoạn phi thăng là hết phần 1 đấy.xuống khoảng chục chương là thấy
Hieu Le
21 Tháng sáu, 2019 20:20
móc cua
anacondaaaaa
26 Tháng ba, 2019 17:39
1 thằng kia muốn tu tiên, thế là nó đi tu tiên. rồi đó khỏi cảm ơn.
Phạm Thái Sơn
28 Tháng hai, 2019 14:30
Cu Hàn là sao chổi hay sao đi đâu chỗ đấy đánh nhau to
Hieu Le
17 Tháng hai, 2019 11:53
c v c c. c cc
Hieu Le
17 Tháng hai, 2019 11:53
.c c
Kiumin
15 Tháng hai, 2019 17:08
Sao truyện để tình trạng hoàn thành mà đọc tới chương 2468 thì hết rồi, chưa hoàn mà
MrBigGun
14 Tháng một, 2019 08:10
Sao ko up full nhỉ. Mình tải về để đọc trên máy bay. Trả 100 vàng xong lại ko thấy full
MeoRung1599
25 Tháng mười hai, 2018 10:59
bác lên http://vi.phamnhan.wikia.com/wiki/Ph%C3%A0m_Nh%C3%A2n_Tu_Ti%C3%AAn_Wiki xem cái Hàn Lập tu tiên niên biếu, khỏi cần tóm tắt làm gì
zincarry
20 Tháng mười hai, 2018 11:28
ai đọc xong r tóm tắt truyện giúp mình vs đc k :)) đọc xong mấy năm r quên kha khá :v
Long Ng Thành
17 Tháng mười hai, 2018 10:17
Bạn nói đúng á, nó mới bước vào bán tu tiên thui, chưa được tu tiên mà nó xem thường rùi người phàm rùi, về tới thôn ngõ đâm cưới e nó còn không vô còn nói tiên phàm xa cách *** nó chưa biết cái chó gì là tiên mà thấy ghét rùi.. đọc cở hơn 1k chap có đoạn phong ấn ma , người ta mượn bảo bối để phong ấn lại để không cho thoát mà nó ích kỷ vc lun, đeo cho mượn, lúc chết rùi có chôn theo đk đâu mà cứ giữ bo bo trong người
luotgio
08 Tháng mười hai, 2018 15:57
I mfeq 312057 0_.47 .
Huỳnh Văn Đệ
03 Tháng mười hai, 2018 13:49
chương 1637 hai tay chấp sau lưng sờ sờ cằm là động tác gì?
prince88
04 Tháng mười một, 2018 04:45
1666 nhé
phatproman
20 Tháng mười, 2018 12:19
có phần mới lâu rồi mà
Lequi Anhtuan
06 Tháng mười, 2018 22:42
Truyện có tính ra nữa k vậy
Hoàng Nam
23 Tháng chín, 2018 05:10
thích phàm nhân khó đọc truyện khác
vuongdaitru
12 Tháng chín, 2018 10:39
chưa đọc truyện mà thấy cái thằng chíp hôi đúng là hôi thật, có 1 cái cmt mà spam 4-5 lần, truyện có hay đến mấy cũng ko thể hoàn hảo, còn nếu nhân vật quá hoàn hảo thì còn gì là hay
Tri Mệnh
21 Tháng tám, 2018 23:42
Gét mấy đứa nv nữ phụ toàn về sau thấy hl lên cấp cao rồi tỏ vẻ yêu thương
Chíp Hôi
10 Tháng tám, 2018 13:21
Truyện nội dung hay nhưng ko thích tính cách của nvc, vô tình và ăn cháo đá bát: 1: vô tình là con cái ko giữ đạo hiếu lúc mất rùi mơi bắt đầu tiết thương. Bày đặt tiền phàm xa cách. Hài mới lv thấp mới biết chút ít về tu tiên mà đã thế rùi 2: ăn cháo đá bát, ăn của ng ta cục vàng lại vứt lại cho ng ta cục xương xong phán câu đừng bao giờ làm phiền nó nữa, Chỉ là ý kiến riêng thui
Chíp Hôi
10 Tháng tám, 2018 13:21
Truyện nội dung hay nhưng ko thích tính cách của nvc, vô tình và ăn cháo đá bát: 1: vô tình là con cái ko giữ đạo hiếu lúc mất rùi mơi bắt đầu tiết thương. Bày đặt tiền phàm xa cách. Hài mới lv thấp mới biết chút ít về tu tiên mà đã thế rùi 2: ăn cháo đá bát, ăn của ng ta cục vàng lại vứt lại cho ng ta cục xương xong phán câu đừng bao giờ làm phiền nó nữa, Chỉ là ý kiến riêng thui
BÌNH LUẬN FACEBOOK