Mục lục
[Dịch] Phàm Nhân Tu Tiên Truyện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Theo truyền thuyết, loại ma nhận này phải dùng Ma Tuỷ Toản mới có thể luyện chế được, hung danh của nó ai nghe thấy cũng phải cả kinh.

Nghe nói pháp bảo này có thể đem huyết nhục, tinh hồn của các tu sĩ mà nó chém giết hấp thu vào trong, lại thêm quá trình gia trì và luyện hoá tạo thành một loại thần thông có uy năng cực kỳ bá đạo. Nói đúng ra là chém giết càng nhiều tu sĩ thì uy lực của ma nhận càng cường đại. Theo truyền thuyết, lúc trước một gã ma tu cầm trong tay Ma Long Nhận thậm chí có thể tiêu diệt được cả một tu sĩ Hoá thần Kỳ.

Cho nên không ít tu sĩ đều cho rằng, chỉ cần cấp cho bảo vật này một thời gian nhất định, liên tục giết chóc không ngừng để bồi luyện, thậm chí cũng có khả năng đối kháng với Thông Thiên Linh Bảo.

Đương nhiên vô luận là Thông Thiên Linh Bảo hay là Ma Long Nhận, ở nhân giới cũng không biết đã tuyệt tích bao nhiêu năm rồi, tự nhiên không thể thực hiện được sự so sánh đó.

Nhưng bây giờ, vị trưởng lão Âm La Tông bỗng nhiên lại đề cập tới loại bảo vật này, khiến cho sắc mặt Hàn Lập có chút khó coi.

“Nếu chỉ là bảy tám phần tương tự, hơn nữa lấy tu vi của hắn mà còn có cơ hội để cho Nguyên Anh có thể chạy thoát, vậy thì kiện bảo vật kia hẳn không phải là Ma Long Nhận mới đúng. Cũng có khả năng là một loại ma đạo bảo vật hiếm thấy khác.” Khuê Linh vốn vẫn ở bên cạnh, lẳng lặng đứng nghe hai người đối thoại, ánh mắt chợt loé nói.

“Cứ coi là như vậy đi.” Hàn Lập vê cằm nói, rồi sau đó ngẩng đầu nhìn về phía ma tháp, hai mắt nheo lại. Ở xa xa, ngọn núi đích xác đã thiếu mất một phần bộ phận .

“Côn Ngô Sơn này được xưng là nhân gian tiên giới, có Thông Thiên Linh Bảo cũng không phải là việc quá ngạc nhiên”. Hắn liên tưởng tới Hư Thiên Đỉnh trong tay, có chút động tâm, lẩm bẩm nói.

Có sự tương trợ của Khuê Linh mới thu phục, hơn nữa còn có nhân hình khôi lỗi, cũng không phải là không có cơ hội đoạt được bảo vật này. Hơn nữa lúc trước lấy được trữ vật túi của Càn lão ma trong đó chiếm được bảy tám khối cao giai linh thạch. Điều này làm cho nỗi buồn phiền của hắn về việc làm sao sử dụng nhân hình khôi lỗi đã giảm đi rất nhiều.

“Chủ nhân! Chúng ta đến đó xem đi! Không biết tại sao, vừa rồi từ lúc đi ra khỏi nội điện, ta có cảm giác điều gì đó, giống như có cái gì đó trong Trấn Ma Tháp đang kêu gọi ta. Thứ này dường như đối với ta rất quen thuộc, tựa hồ đối với phần trí nhớ bị mất trước đây của ta có quan hệ nào đó.” Ngân Nguyệt ở trong đầu Hàn Lập đột nhiên chần chờ nói .

“Có cái gì kêu gọi ngươi?” Hàn Lập nghe xong lời này hỏi.

“Cũng không rõ lắm! Ta cũng chỉ mơ hồ cảm thấy được. Nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, có thể ta sẽ mất đi cơ hội phục hồi toàn bộ trí nhớ” Trong thanh âm của Ngân Nguyệt có vài phần mang ý cầu khẩn.

Hàn Lập trầm mặc không nói gì. Qua một lúc lâu sau, hắn bỗng nhiên khẽ cười một tiếng, thoải mái mới mở miệng nói

“Ngươi đã nói như vậy thì đi xem sao. Dù sao ta đối với Thông Thiên Linh Bảo này cũng thực cảm thấy hứng thú.”

“Đa tạ chủ nhân thành toàn!” Ngân Nguyệt nghe được Hàn Lập hồi đáp như thế, vui mừng trả lời.

“Khuê đạo hữu, nếu bên kia đã có Thông Thiên Linh Bảo hiện thế, xem ra tràng náo nhiệt này không tham gia cũng không được.” Hàn Lập xoay người, hướng Khuê Linh chậm rãi nói.

“Thiếp thân hết thảy đều lấy đạo hữu làm chủ. Không biết người này xử lý như thế nào?” Khuê Linh hơi khom người xuống, thần sắc như thường trả lời.

Có chí bảo bực này xuất hiện, chỉ cần là tu sĩ thì không có khả năng vờ như không thấy. Đối với việc Hàn Lập đột nhiên thay đổi chủ ý, Khuê Linh sớm đã có thể đoán trước, nên cũng không cảm thấy quá bất ngờ.

“Đạo hữu chính là đáp ứng sẽ không ra tay đối với ta. Mà ta đây cũng đã trung thực nói hết những gì ta biết.” Vừa nghe Khuê Linh nói vậy, Nguyên Anh đang bị khống chế nằm trong đại thủ vội vàng kêu to.

“Ta vừa rồi đích xác có nói chưa ra tay với ngươi, nhưng cũng chưa từng nói là sẽ không ra tay đối với ngươi. Hơn nữa ngươi cũng rất rõ ràng, nếu vừa rồi không nói ra chính là sẽ chịu một phen thống khổ do luyện hồn mà thôi. Muốn trách thì trách ai bảo ngươi là trưởng lão của Âm La Tông, lại còn rơi vào trong tay của ta.” Hàn Lập nhẹ nhàng bâng quơ nói, miệng hé ra, một đạo kim hình cung (cánh cung màu vàng?)thô to bổ ra, đánh lên người Nguyên Anh.

Sau một tiếng hét thảm, Nguyên Anh cùng đại thủ đều biến mất trong kim quang. nhưng liền sau đó lại rơi xuống một cây phiên kỳ màu xanh nhạt (đạm lục sắc).

Hàn Lập trong mắt sáng ngời, tay áo phất lên, đem cái phiên kỳ này cuốn vào trong tay, rồi chăm chú nhìn kỹ.

Đúng là một cây Âm La Phiên khác!

Thông qua sưu hồn thuật Hàn Lập tự nhiên biết không phải là ít về cây phiên này. Nếu mà có thể tập hợp được đủ mười tám cây phiên kỳ này thì uy lực của nó lớn đến mức khó có thể tưởng tượng được.

Nếu đã cùng Âm La Tông kết hạ đại cừu, hắn tự nhiên sẽ không khách khí, đem tấm phiên này nhét vào trong túi trữ vật.

Cho dù bảo vật này đối với hắn mà nói không có gì trọng yếu, cũng không thể để cho Âm La Tông dễ dàng tập hợp đủ bộ bảo vật này.

Các đời trước của Âm La Tông cũng không phải chưa từng phát sinh qua việc phiên kỳ bị mất hoặc bị huỷ, nhưng lấy thế lực của tông môn này thì nếu không phải là rất nhanh tìm về được thì chính là vẫn có thể luyện chế ra một cây phiên mới thay thế.

Chẳng qua chuyện như vậy, Âm La Tông cũng chỉ trải qua có vài lần thôi. Hiện giờ bị mất một vài cây, cho dù Âm La Tông tài lực có hùng hậu đi nữa, nếu muốn luyện chế ra cái mới cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Hơn nữa cho dù có thể luyện chế ra, nếu muốn bồi luyện đến khi có uy năng nhất định, cũng không phải trong một thời gian ngắn có thể làm được.

“Đi thôi! Không biết trong số những người này đã có ai cướp được bảo vật chưa?” Hàn Lập ngẩng nhìn về phía Trấn Ma Tháp, thấp giọng nói thầm một câu, rồi dọc theo thềm đá bay xuống. Khuê Linh bay theo sát phía sau.

Hai bên thềm đá đều tồn tại các cấm chế do cổ tu sĩ thiết lập, nếu không nếu là có lối đi tắt thì đã có thể chạy tới Trấn Ma Tháp sớm một bước.

Lúc này đây, Hàn Lập đối với các dấu vết đánh nhau ở trên đường đều coi như không thấy, không bao lâu đã trở lại bạch ngọc quảng trường lúc trước, tiếp đó liền bước lên thềm đá thông tới Trấn Ma Tháp đi tiếp.

Lúc này đây, sau khi đã đi được một đoạn đường dài, phía trước lại xuất hiện một khu vực lộn xộn, khắp nơi đều là đá vụn và hố to.

Hàn Lập cũng không thèm để ý tới, đang muốn tiếp tục đi tiếp. Đột nhiên, Khuê Linh ở bên canh lại hô nhỏ một tiếng, rồi hướng mắt nhìn về một nơi nào đó.

Hàn Lập kinh ngạc dừng lại. Hắn vẫn chưa cảm ứng được điều gì; ánh mắt đồng thời cũng nhìn theo. Nhưng ngay sau đó hắn phát hiện có chút dị thường.

Trong một đống hỗn độn che khuất, lại lộ ra một đoạn xương trắng nhàn nhạt. Tuy rằng chỉ lộ ra một phần nhỏ, nhưng rõ ràng có thể nhận thấy đó là một đoạn xương cánh tay lẫn trong đống đá lởm chởm

Tuỳ tiện phất tay áo một cái, một cỗ kình phong theo đó bay ra, đem đá vụn thổi bay đi, lộ ra một bộ xương trắng đang nằm sấp trên mặt đất.

Hàn Lập thần sắc biến đổi!

Trang phục trên bộ xương, còn búi tóc lại làm hắn cảm thấy quen thuộc dị thường. Rõ ràng là vị lão giả họ Phú của Cửu U Tông. Trong tay bộ xương còn cầm một khoả tử u châu nhưng đã bị vỡ rơi mất hơn phân nửa, bộ dáng dường như đã bị phá huỷ hoàn toàn.

Hàn Lập không nói gì, chỉ là đôi mắt chớp động lẳng lặng nhìn

“Không thể tưởng được mới khổ tâm luyện chế ra Bồi Anh Đan, nhưng hắn lại mất mạng ở nơi này! Con đường tu tiên, thật đúng là tiền đồ khó lường!” Qua một lúc lâu, hắn mới khẽ thở dài một tiếng, tựa hồ trong lòng phi thường phức tạp.

Tuy rằng hắn cùng lão giả họ Phú chưa có giao tình gì, nhưng trước đó không lâu vẫn còn cùng một nhóm đi chung đường, hiện tại không hiểu tại sao lại chết ở chỗ này, thật sự làm cho trong lòng hắn có một loại cảm khái khác thường.

“Sao, Hàn đạo hữu nhận biết được người này sao? Người này chết tựa hồ có chút cổ quái. Rõ ràng mới chết không có lâu, nhưng cả người huyết nhục lại quỉ dị mất đi; trên đỉnh đầu cũng không có dấu vết của Nguyên Anh xuất khiếu, xem ra ngay cả Nguyên Anh cũng không kịp thoát. Mà trên lưng còn có dấu vết do bảo vật thuộc loại đao, kiếm lưu lại. Bộ dáng này của hắn có chút giống…” Khuê Linh nhìn chằm chặp một cái vết thương trông rất quỉ dị phía sau lưng bộ xương, chần chờ nói.

“Bộ dáng có chút giống tình trạng những cái chết do bị thanh bảo nhận kia diệt sát mà Âm La Tông trưởng lão đã nói, ý ngươi muốn nói như thế phải không?” Hàn Lập thở dài một hơi nói.

“Đúng vậy, nếu không tuy cũng có một số loại ma công đồng dạng cũng có khả năng tróc hêt huyết nhục của tu sĩ, nhưng quyêt không thể tạo thành dấu vết giống như vậy. Hơn nữa lúc trước tên Âm La Tông trưởng lão kia còn có thể để Nguyên Anh xuất khiếu chạy thoát, còn người này lại hoàn toàn bị tiêu diệt. Chẳng lẽ tên kia đích thực cầm trong tay Ma Long Nhận? Nếu không, uy lực trước sau sao lại có sự chênh lệch rõ ràng như thế.” Khuê Linh ngưng trọng nói.

“Không đúng, Ma Long Nhận tuy rằng có thể thông qua việc hấp thu huyết nhục, nguyên thần của các tu sĩ mà gia tăng uy lực, nhưng quá trình luyện hoá này phải tốn một thời gian rất dài. Trong thời gian ngắn nó không thể nào đề tăng uy lực lớn đến như vậy.” Hàn Lập cân nhắc một chút, lắc đầu nói.

“Điều này cũng đúng!” Khuê Linh hơi ngẩn ra, có chút giật mình nói.

“Bản thân ta lại nghĩ, vị này Tứ Tán chân nhân tựa hồ xuất thủ không có bất kỳ kiêng kỵ nào. Chẳng những Âm La Tông mà ngay cả người Cửu U tông cũng đều dám ra tay hạ thủ. Đây không phải là việc mà một gã tán tu có thể làm. Hơn nữa lại ra tay giết các trưởng lão của Ma đạo, mà ngay cả thi thể cũng không thèm phá huỷ. Chẳng lẽ hắn không sợ sau này hai đại Ma môn liên thủ tìm hắn trả thù sao?” Hàn Lập ánh mắt nhìn thoáng qua bộ xương, trong mắt hiện lên vẻ khó hiểu. Trên người bộ xương cũng không còn trữ vật túi, hiển nhiên viên Bồi Anh Đan trong đó cũng đã rơi vào trong tay của Tứ Tán chân nhân.

Khuê Linh cũng vừa mới thoát khốn mà ra, đối với tu tiên giới hiện giờ một chút cũng không biết, tự nhiên đối với câu hỏi này cũng không biết trả lời như thế nào.

Hàn Lập suy nghĩ trong chốc lát, cũng không thu được kết quả gì, cuối cùng vẫn là đưa tay thả ra một đoàn hoả cầu, đem bộ xương biến thành tro tàn. Nói cho cùng cũng không nên để cho thi thể của lão giả họ Phú phải phơi thây nơi dã ngoại.

“Chúng ta cũng nên cẩn thận một chút! Khẩu ma nhận kia sau khi cắn nuốt thêm một gã Nguyên Anh tu sĩ, không biết lợi hại tới cái trình độ gì rồi. Đừng sơ ý, lại gặp phải đồng dạng độc thủ” Hàn Lập nhàn nhạt nói một câu, liền dẫn đầu hướng lên núi mà đi, nhưng thần sắc so với lúc trước âm trầm hơn rất nhiều.

Khuê Linh nghe vậy trong lòng cảm thấy rùng mình, bộ mặt xấu xí vặn vẹo một chút, liền cười lạnh một tiếng rồi đi theo sau.

Tiếp tục hướng phía trên đi lên, Hàn Lập cùng Khuê Linh cũng chưa có gặp thêm cái gì dị thương, rốt cuộc đi tới bậc đá cuối cùng.

Nói là cuối, kỳ thật cũng không đúng. Bởi vì các bậc đá tiếp theo lại hư không tiêu thất không thấy đâu nữa.

Trước mặt bọn họ lộ ra một nửa vách đá, đỉnh núi ở phía sau toàn bộ dường như bị một bàn tay sắc sảo điêu luyện (quỷ phủ thần công) gọt bay đi mất.

Ngước nhìn vách núi phía xa xa, lại nhìn xuống dưới thấy một đáy vực sâu không thể lường được, Hàn Lập sờ sờ cằm, trên mặt lộ ra vẻ trầm ngâm.

“Xem ra những người khác đều đã đi xuống. Không ngờ Trấn Ma Tháp lại thực sự lún xuống dưới. Cũng không biết phía dưới rốt cuộc xảy ra chuyện gì!” Khuê Linh mặc dù đã nghe nói qua, nhưng nhìn dị tượng trước mắt, trên mặt vẫn lộ ra thần sắc kinh ngạc

“Khuê đạo hữu, ngươi có biết trong Trấn Ma Tháp này trước kia dùng để trấn áp loại ma vật nào không?” Hàn Lập bỗng nhiên hướng Khuê Linh hỏi một câu.

“Cái này thiếp thân cũng không rõ lắm. Năm đó ta cũng chỉ là yêu thú thủ hộ Côn Ngô Sơn mà thôi, cổ tu sĩ như thế nào lại nói cho chúng ta. Chẳng qua, lúc trước khi ta vẫn còn chưa bị chuyển dời ra ngoài, đích xác cảm ứng được một cỗ ma khí cực kì cường đại từ trong Côn Ngô Sơn xuất hiện ra nhưng sau đó lập tức lại biến mất không thấy, hẳn là bị phong ấn trong tháp. Đáng tiếc lúc đó tu vi của ta còn quá thấp, chỉ có thể cảm thấy ma khí kia phi thường cường đại, căn bản không thể đoán được chủ nhân của ma khí cụ thể tu vi cỡ nào.” Khuê Linh hơi một chút do dự rồi thành thật trả lời.

Nhờ các bạn báo lỗi PNTT tại đây: http://4vn/forum/showthread.php?p=452981#post452981

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
VH Nguyễn
01 Tháng ba, 2018 17:43
Đế bá là do main bá sẵn rồi
Don Nguyen
31 Tháng mười hai, 2017 10:17
Rat hay
Đặng Thành Nhân
20 Tháng mười hai, 2017 18:44
đế bá là gì bá bằng thượng tôn. cân cả quá khứ tương lai.
Đặng Thành Nhân
20 Tháng mười hai, 2017 18:43
lão vong viết. nhưng thấy không hay như phần đầu
Thanh Phong
08 Tháng mười hai, 2017 04:02
Phần tiên giới là do tác giả viết hay là fan viết vậy mn? Sao mình tìm trên mạng thấy có 2 phần tiên giới khác nhau vậy?
Hạnh Lộc
07 Tháng mười hai, 2017 17:07
hay. vì main biết ng biết ta chứ k phait kiểu bố cân tất thế giới như đế bá
Hieu Le
10 Tháng chín, 2017 15:05
sao ko viết tiếp vậy
Hieu Le
06 Tháng chín, 2017 20:33
đọc tời 1k7 là hết nẫu r
Đức Khoa
22 Tháng tám, 2017 20:24
có phần 2 k các đh
Trân Nữ Tôn
18 Tháng bảy, 2017 18:55
Sau ko Viet tiep
Truong Nguyen
17 Tháng tư, 2017 20:46
Dag hay lai het.haizz
Khanh Lam Vũ
22 Tháng một, 2017 21:02
Đọc được giữa chừng đọc k nổi nữa, mấy đoạn tình tiết cứ cùng một kiểu lặp đi lặp lại ...
Bản Tình Ca
08 Tháng một, 2017 09:57
Nhưng bao giờ mới ra phần tiên giới nhỉ
Bản Tình Ca
08 Tháng một, 2017 09:56
Hay ma
Hoàng Linh
07 Tháng tám, 2016 21:37
...
BÌNH LUẬN FACEBOOK