Mục lục
[Dịch] Đấu Phá Thương Khung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ra khỏi phách mại tràng, Tiêu Viêm đứng trong dòng người chật chội giữa ngã tư đường, nhìn lại ngôi thành nơi đã ở hơn mười năm, hồi lâu sau có chút cô đơn khẽ thở dài, nắm tay gắt gao nắm lại như muốn tự cấp cho mình dũng khí, nhẹ giọng nói: “Thế giới bên ngoài, nhất định là tinh hoa muôn màu...” Nói xong, Tiêu Viêm cười cười, vứt đi những phiền muộn trong lòng, chân bước vào dòng người, nhanh chóng biến mất.

Sau khi đem tất cả vật tư chuẩn bị đầy đủ, còn lại hai ngày thời gian, Tiêu Viêm cũng không có làm gì, tĩnh tâm mà hưởng thụ cuộc sống yên tĩnh ngắn ngủi, mà dường như cũng minh bạch tâm tình Tiêu Viêm lúc này, cho nên dược lão cũng không có xuất ngôn quấy rầy, tùy ý để hắn an bài thời gian.

Tiêu Viêm này hai ngày an tĩnh này, cũng làm cho Huân Nhi mẫn cảm nhận ra được chút gì đó, vì vậy thiếu nữ lúc không có việc gì thì luôn đi theo bên người, trong nhãn đồng trong suốt nồng đậm ý quyến luyến.

Đối với cô nương này, Tiêu Viêm cũng là có chút bất đắc dĩ, đành phải nhẹ giọng an ủi, lúc này mới làm cho Huân Nhi tâm tình đề cao một chút.

Đi bộ trên con đường nhỏ trong gia tộc, Tiêu Viêm lười nhác xoay giãn thắt lưng, hôm nay chính là lúc rời đi, mới vừa rồi hắn đã đi gặp phụ thân, cũng nói ra quyết định của mình.

Mà nghe được Tiêu Viêm hôm nay muốn động thân rời khỏi, Tiêu Chiến mặc dù trong lòng cực kì không muốn, nhưng hắn cũng minh bạch, tầm mắt Tiêu Viêm sẽ không bị bao phủ trong cái Ô Thản Thành nho nhỏ này, bằng vào thiên phú của hắn, chỉ có bầu trời rộng lớn vô biên kia mới có thể cho hắn tuỳ tâm sở dục mà thể hiện bản thân.

Hùng ưng đã lớn, hướng trời cao bay lượn!

“Viêm nhi, ngày sau nếu có cơ hội, có thể đi Thạch Mạc Thành nơi biên cảnh Gia Mã đế quốc xem một chút, đại ca cùng nhị ca ngươi đều ở nơi đó phát triển, nghe nói mấy năm gần đây bọn họ thành lập một cái gọi là “Mạc Thiết” dong binh đoàn, tại đó cũng có thể tính là thế lực không kém.”

Hồi tưởng lại lời nói của phụ thân ở thư phòng lúc trước, Tiêu Viêm mỉm cười, sau khi kinh nghiệm qua thành nhân nghi thức, hai vị huynh trưởng liền xông xáo ra ngoài lịch lãm, mà ngay lúc đó phụ thân vẫn chưa là tộc trưởng. Trong mấy năm gần đây, có lẽ là bởi vì đường xá xa xôi hoặc là công việc trong dong binh đoàn quá bận rộn, bọn họ rất ít quay về Ô Thản Thành, bất quá Tiêm Viêm đối với bọn họ huynh đệ cũng có không ít cảm tình.

“Tiêu Viêm.” Vừa chuyển qua ngã rẽ, một giọng nói nhẹ nhàng ôn nhu làm cho Tiêu Viêm ngừng bước,ngẩng đầu nữ nhân xinh đẹp bên đường, không khỏi cười nói:“Nhược Lâm đạo sư, sao không đi chiêu sinh a?”

“Ta trở về lấy một số thứ, hiện tại gọi Huân Nhi thay thế .” Mỉm cười, Nhược Lâm đạo sư chậm rãi đi lên, ánh mắt quét trên người Tiêu Viêm, ôn nhu nói:“Chuẩn bị đi?”

“Ân.” Vuốt cái mũi, Tiêu Viêm gật gật đầu.

“Không báo cho Ngọc nhi cùng Huân Nhi các nàng một tiếng sao?”

“Quên đi, miễn cho đến lúc đó phân ly lại thương cảm, lặng lẽ rời đi cũng tốt.” Nhún vai, Tiêu Viêm cười nói.

“Ngươi thì thoải mái rồi, nhưng lại làm cho người khác thương tâm.” Oán trách nhìn chằm chằm Tiêu Viêm, Nhược Lâm đạo sư thoáng trầm mặc, chợt ôn nhu nói:“Hy vọng một năm sau, ta có thể nghe được tin tức một người nào đó xông lên Vân Lam Tông.”

Tiêu Viêm nao nao, chợt cười gật gật đầu. Ở trong gia tộc mấy ngày, hiển nhiên có một ít kẻ lớn miệng đem chuyện của mình và Nạp Lan Yên Nhiên mà nói ra, cho nên Tiêu Viêm cũng không có hỏi nàng như thế nào mà biết được.

“Kì thật, ta rất muốn biết nếu nàng biết thực lực bây giờ của ngươi sẽ có vẻ mặt như thế nào?” Nhược Lâm đạo sư đột nhiên dí dỏm cười nói.

Nhún nhún vai, Tiêu Viêm lại cùng Nhược Lâm đạo sư cười nói một hồi, sau đó thân ảnh trong ánh nhìn chăm chú chậm rãi biến mất tại cuối đường nhỏ.

Theo đường nhỏ tiến vào phòng của mình, Tiêu Viêm dưới gối lấy ra ba cái giới chỉ, đeo cái màu đỏ sậm vào ngón tay, còn lại hai cái cẩn thận cất vào trong ngực. Ba cái giới chỉ mặc dù là hạ cấp, bất quá cũng có thể tính là vật trân quý, hành tẩu bên ngoài tài bất lộ bạch, điểm đạo lý ấy, Tiêu Viêm vẫn là minh bạch rõ ràng.

Tiêu Viêm mang theo đồ vật rất đơn giản, đem tất cả thu vào bên trong ba cái hạ cấp giới chỉ đó. Đứng ở cửa phòng, Tiêu Viêm nhìn căn phòng trở nên có chút vắng vẻ, nhàn nhạt cười, theo tiếng đóng cửa nhè nhẹ, chùm ánh dương cuối cùng giữa khe cửa từ từ biến mất...

Tiêu Viêm rời đi, không kinh động bất cứ kẻ nào, thiếu niên một thân quần áo bình thường, hai tay trống trơn từ đại môn đi ra, sau đó trong ánh mắt cung kính cửa gia tộc hộ vệ chậm rãi biến mất cuối ngã tư đường. Có lẽ tên hộ vệ này cũng không biết, Tiêu Viêm đi lần này, không chừng cũng phải vài năm mới trở về nhà.

Huân Nhi hôm nay tâm thần có chút không yên, trên đôi mày thanh mảnh nhàn nhạt nét u buồn, ánh mắt mơ hồ, cho dù là ai cũng có thể biết được lúc này nàng đang rất không yên lòng.

“Huân Nhi học muội, uống nước đi.”

Thanh nam tử âm nhu hòa đột nhiên vang lên bên cạnh Huân Nhi, một vị thanh niên bộ dáng tuấn tú chính là đang mỉm cười bưng một chén thanh thủy.

Bị cắt đứt suy nghĩ, Huân Nhi ngước đầu, nhìn thanh niên tuấn tú bên cạnh. Vị thanh niên này là nam đệ tử có thực lực cực mạnh trong chiêu sinh đội ngũ lần này, cho dù La Bố cùng so sánh cũng là yếu hơn rất nhiều, hơn nữa người này cũng không có giống La Bố liếc mắt là có thể nhìn ra vẻ tươi cười giả dối. Huân Nhi lúc ngẫu nhiên cùng một ít nữ đệ tử nói chuyện phiếm, có thể phát hiện tựa hồ không ít nữ sinh trong đội đối với vị học trưởng thực lực vừa cường, người lại anh tuấn ôn hòa này ôm lòng hảo cảm.

Song cho dù thanh niên tươi cười ôn hòa mà không nịnh người, cũng không thể làm Huân Nhi chú ý nhiều hơn, ánh mắt tùy ý phiêu phiêu, thản nhiên lắc đầu: “Không cần, cám ơn.”

Huân Nhi thái độ lãnh đạm vẫn chưa làm cho thanh niên sắc mặt có biến hóa gì, nhún vai không chút để ý thu hồi chén nước, mỉm cười nói: “Hôm nay chiêu sinh trắc nghiệm, nếu không phải được Huân Nhi học muội hỗ trợ, sợ rằng chúng ta chắc là luống cuống chân tay, thật sự là phiền toái .”

“Nhược Lâm đạo sư mời ta đến giúp hỗ trợ mà thôi.” Lắc đầu, Huân Nhi nhẹ nghiêng đầu, nhìn thanh niên đang định mở miệng, nhẹ giọng nói: “Học trưởng, có thể cho ta yên tĩnh một chút được không?”

“Aa, xin lỗi, ta nói có chút nhiều, đã quấy rầy rồi.” Thanh niên khuôn mặt tươi cười hơi trệ, chợt gật gật đầu, xoay người hướng lều vải bước đi.

“Hắc hắc, Lâm Nam, như thế nào? Đối với nàng động tâm à?” Đi đến gần lều vải, một tiếng cười hì hì đột nhiên truyền ra.

Cước bộ dừng lại, thanh niên gọi là Lâm Nam liếc nhìn La Bố vẻ mặt đang tươi cười, thân thể nghiêng tựa vào lều vải, bưng chén nước trong tay nhấp một ngụm. Ánh mắt híp lại, nhìn nắng chiều chiếu lên dáng người thon dài thiếu nữ của, trong ánh mắt nhảy qua tia nóng cháy: “Rất ít nhìn thấy thiếu nữ cực phẩm như thế này, trong học viện cũng không có mấy người có thể so với nàng.”

“Người ngươi động lòng tựa hồ đối với ngươi không có hứng thú a.” La Bố trêu tức cười nói.

“Hứng thú là từ từ bồi dưỡng ra , sau này còn có nhiều thời gian, gấp cái gì?” Lâm Nam mỉm cười nói.

“Nàng... cùng tên gọi là Tiêu Viêm kia quan hệ không tồi a.” Liếc thiếu nữ nơi không xa, La Bố dường như vô tình nói.

Chén nước đang đưa lên có chút ngừng trệ, Lâm Nam chau mày:“Tên kia thật sự đã chống đỡ Nhược Lâm đạo sư hai mươi hiệp?”

“Đích thật là thế, ngày đó các ngươi mấy người đang ở bên ngoài trắc nghiệm, cho nên vẫn chưa nhìn thấy, đối với chúng ta những người liên quan chính là tận mắt thấy, Nhược Lâm đạo sư cuối cùng sử dụng “Thủy mạn đà la”, nhưng vẫn như cũ bị tên kia đỡ được.” Hồi tưởng lại tràng chiến đấu ngày ấy, La Bố khuôn mặt không nhịn được hiện lên một nét kinh hãi, trầm giọng nói.

Bàn tay nắm chặt, Lâm Nam đem chén thanh thủy uống một hơi cạn sạch, bĩu môi nói: “Coi như là thế, ta đây cũng không bởi vậy mà buông tha cho nàng. Tên kia dù tu luyện thiên phú đích xác rất mạnh, bất quá so đến việc lấy lòng nữ nhân, vẫn là còn kém xa lắm, hắc, hơn nữa hắn còn muốn rời Huân Nhi một năm, một năm này, ta đã có một khoảng lớn thời gian làm cho Huân Nhi đối với hắn lạnh nhạt dần...”

Nói đến chỗ này, Lâm Nam thoáng có chút đắc ý. Là một gã tình trường lão luyện, hắn rất tin tưởng làm thế nào để chiếm được tình cảm của một cô gái.

“Huân Nhi.” Lúc này bên ngoài sân, Nhược Lâm đạo sư đột nhiên chạy vào, cuối cùng đứng ở trước mặt thiếu nữ, thở hổn hển mấy hơi, nhẹ giọng nói:“Hắn đi rồi.”

Tay nhỏ bé khẽ run lên, Huân Nhi trầm mặc chốc lát rồi gật gật đầu.

“Huân Nhi, đừng thương tâm, chỉ là rời xa một thời gian mà thôi.” Nhìn Huân Nhi bộ dáng yên tĩnh, Nhược Lâm đạo sư thở dài một hơi, an ủi nói.

“Ân.” Nhẹ gật gật đầu, Huân Nhi đột nhiên động thân, trong ánh mắt nghi hoặc của Nhược Lâm đạo sư hướng tới chỗ Lâm Nam hai người bước đi.

Thiếu nữ chậm rãi đi tới, cuối cùng dừng lại trước mặt hai người, khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn nhìn không ra một điểm tình cảm, nhãn đồng linh động nhìn chằm chằm Lâm Nam, nhẹ giọng nói: “Học trưởng, có thể bồi Huân Nhi luận bàn một chút chứ?”

“Ách...” Nghe yêu cầu của Huân Nhi, Lâm Nam sửng sốt, sau một lúc lâu mới cười nói: “Huân Nhi học muội đã yêu cầu, ta tự nhiên sẽ không từ chối, lúc luận bàn, ta sẽ đem thực lực áp chế xuống cùng cấp.” Huân Nhi chớp chớp lông mi thon dài, không có mở mồm, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh nhạt trực tiếp đi vào trong lều vải.

“Hắc, ngươi cẩn thận một chút, nàng thực lực đã là lục tinh đấu giả.” Nhìn thiếu nữ tiến vào lều vải, La Bố cười nhắc nhở nói.

“Ta hai tháng trước cũng đã tiến vào thất tinh .” Mỉm cười, Lâm Nam nhìn lều vải, lại cười nói:“Xem ra tựa hồ là một cái mở màn không tồi, bình thường thiếu nữ đều là tại lúc này nội tâm yếu ớt nhất.”

Khóe miệng nhếch nhẹ, Lâm Nam sửa sang lại quần áo, sau đó trước ánh mắt cực kì hâm mộ của La Bố mà tiến vào lều vải.

Đứng ở ngoài lều vải, La Bố chờ đợi hơn vài phút, liền thấy màn cửa bị xốc lên, thiếu nữ khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh nhạt chậm rãi bước ra.

“Ách...” Nhìn thấy Huân Nhi đi ra trước, La Bố không khỏi sửng sốt, bất quá nhìn sắc mặt thiếu nữ, cũng không dám mở miệng hỏi.

Cô gái đứng ở ngoài lều vải ở, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xao ngẩng lên, nhìn mặt trời đã sắp hạ xuống. Lúc này, thiếu niên có lẽ đã sớm ra khỏi thành rồi chăng?

Bàn tay nhỏ bé khẽ hất tóc xanh trên trán, sau một lát, Huân Nhi quay đầu, nhìn La Bố nhẹ giọng nói:“Ngày sau nếu ta lại nghe từ trong miệng ai đối với Tiêu Viêm ca ca không phải, ta sẽ giết người đó...”

Bị đôi nhãn đồng trong suốt nhìn chằm chằm, La Bố khuôn mặt rặn không nổi một ý cười, hàn khí từ trong lòng thấm ra.

Thu hồi ánh mắt, Huân Nhi chậm rãi bước ra ngoài sân.

Đợi đến khi Huân Nhi rời khỏi, Nhược Lâm đạo sư cùng La Bố vội vã xốc lều vải lên, thân hình đột nhiên chấn động.

Trong lều vải, Lâm Nam co quắp trên mặt đất, nguyên bổn khuôn mặt tuấn tú lúc này đã đầy vết bầm tím, có vẻ xấu xí cực kì. Trên mặt đất bên cạnh, hơn mười cái răng đầy máu chính là văng tứ tung, nhìn qua, cực kì chói mắt......

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Sơn Ca
02 Tháng mười một, 2019 10:09
vì sao người người đạo văn đấu phá, nhưng không ai đạo văn già thiên? https://vidian.me/chi-tiet/vi-sao-nguoi-nguoi-dao-van-dau-pha-lai-khong-ai-chep-gia-thien-tai-sao
Hieu Le
29 Tháng mười, 2019 18:53
bb. b nghìn . nuhhhbbuhnuunhuuhb yhnn unumjknnnnnttbnuujkmjmommmmkkmmjmkmjjkjkmmmmmmmmmmhnbnn
Long Bùi
17 Tháng mười, 2019 01:50
Đại chúa tể bạn nhé.nhưng k nói nhiều đến hoả đế đâu mà làm phụ cho thằng khác cơ
jamesng
13 Tháng mười, 2019 13:02
rat hay
Nhật Minh Trường
10 Tháng mười, 2019 11:58
Cho mình hỏi có bộ nào khả dĩ nối tiếp ko ạ, mình đọc bộ hậu đấu phá mà cứ sai sai sao ấy, cảm giác hình như ko cùng một tác giả
xuanbau
16 Tháng chín, 2019 14:49
dịch như cc. trả bộ cv lại cho tao
Hieu Le
14 Tháng chín, 2019 12:10
đấu tổ, đấu thần nữa nhé :)).
Hieu Le
22 Tháng tám, 2019 15:43
chào mn mk đọc đến chương 1218 thấy tử nghiên vận dụng bí thuật đa bội hóa trưởng thành mà chương này nói tử nghiên trc đã dùng 1 lần r đây là lần thứ 2 vậy lần 1 là lúc nào ạ ai gthich dùm mk cái. cảm ơn
Hieu Le
05 Tháng tám, 2019 12:54
chuyen chữ chap may z
Hieu Le
05 Tháng tám, 2019 12:53
chap truyện 260.)@ chap chữ bao nhei vay cac pro
Anh Tuấn Nguyen
13 Tháng sáu, 2019 19:12
Hmm
nh0xz0ne
29 Tháng năm, 2019 15:07
*** 1589 dịch kiểu qq j thế kia....bik là cho vui nhưng làm ơn thêm dấu ( ) dùm cái... tôn trọng t.giả vs tôn trọng ng đọc dùm cái với...
namtuoc0202
28 Tháng năm, 2019 23:57
đoạn kết như lìn
Bđ Skenzi
18 Tháng năm, 2019 18:20
Bạn nào pro cho mình hỏi thứ tự của tập truyện này là bất đầu từ phần nào không.
Bđ Skenzi
18 Tháng năm, 2019 18:19
Ai cho mình hỏi phần sau của Đấu Phá Thương Khung là phần nào . Cảm ơn các bác
Hieu Le
18 Tháng năm, 2019 15:12
Thiếu đấu linh ông ơi :)))
Ròi Cũng Kết Thúc
08 Tháng năm, 2019 07:20
toàn dg thằng dịch làm ức chế vc
Sonnd103
28 Tháng tư, 2019 10:34
Hay
Nguyễn Văn Tuấn
18 Tháng tư, 2019 00:00
Đấu giả, đấu sư, đại đấu sư, đấu vương, đấu hoàng, đấu tông, đấu tôn, đấu thánh, đấu đế. Mỗi một bậc trong đó lại có mười tinh... bạn đọc đến giờ chắc hết truyện rồi ...
Võ Thiện Thanh
24 Tháng ba, 2019 03:33
Ông còn lưu bản cv hồi đó k v cho tui xin với
Võ Thiện Thanh
24 Tháng ba, 2019 03:32
Haiz kiếm sao ra dc bản convert, hòi đó đọc hay vc mà dịch ra cái thảo mai vãi
Hieu Le
22 Tháng ba, 2019 15:08
mn cho mình hỏi truyện này có những cấp bậc gì vậy
Nguyễn Thanh Nhàn
22 Tháng ba, 2019 12:47
hở tý cái là DG DG.. Chả cần chú thích làm mẹ gì nhá
Nguyễn Thanh Nhàn
22 Tháng ba, 2019 12:46
Khổ nỗi.. đang đọc làm như người ta cứ ngu lắm cứ mỗi một tý lại cứ.. DC rồi Dịch. Đm DC DC..
lucthanca
25 Tháng một, 2019 18:41
dịch chán quá :(
BÌNH LUẬN FACEBOOK