Tiếng cười sang sảng đột nhiên xuất hiện khiến cho đại điện như ngưng lại. Ngay sau đó, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía cửa đại điện. Ở đó, ánh mặt trời tà tà chiếu xuống, một bóng người cao gầy dần dần hiện ra trước mắt mọi người.
“Tiêu Viêm.”
Bóng người kia vừa hiện rõ, nhóm người Phong tôn giả, Hỏa Vân lão tổ đều run lên, khuôn mặt tràn đầy vẻ không thể tin được, trong giọng nói không giấu được vẻ vui mừng, kinh ngạc.
“Tiêu Viêm? Hắn là đệ tử thân truyền của Minh chủ?”
Bởi vì Thiên Phủ lớn mạnh nên một số cao tầng ngồi trong đại điện này cũng không biết rõ Tiêu Viêm. Nhưng mỗi người trong bọn họ đều biết rõ địa vị của Tiêu Viêm ở trong Thiên Phủ Liên Minh quan trọng như thế nào. Nếu nói Dược Lão là Minh Chủ của Thiên Phủ Liên Minh vậy thì Tiêu Viêm chính là lãnh tụ tinh thần của Thiên Phủ.
“Ầm.”
Dược lão há miệng, hai mắt nhìn chằm chằm vào bóng người chậm rãi bước tới kia, đấu khí mênh mông trong cơ thể vì tâm cảnh dao động mà bùng nổ, Tay cầm của chiếc ghế đang ngồi cũng hóa thành phấn vụn. Dược Lão không hề để ý tới, run rẩy dứng dậy, ánh mắt trở nên ươn ướt. Trong hai năm qua, không có lúc nào ông không nhớ tới Tiêu Viêm. Cả đời Dược Lão không vợ không con, chỉ có Tiêu Viêm là người gần gũi nhất. Nếu được việc rời khỏi không gian Yêu Hỏa lại mang đến sự lo lắng đợi chờ thế này thì ông sẽ không do dự mà lựa chọn ở lại.
Những người khác thấy bộ dáng kích động của Dược Lão liền cảm thấy kinh ngạc. Những năm gần đây, ở trước mặt bọn họ, Dược Lão luôn luôn bình tĩnh, không bận tâm tới chuyện gì, cho dù đối mặt với một quái vật lớn như Hồn Điện ông cũng không bộc lộ cảm xúc quá nhiều. Nhưng lúc này đây, lần đầu tiên trong mấy năm qua bọn họ thấy Dược lão biểu lộ cảm xúc như vậy.
Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, thân ảnh của Tiêu Viêm hơi nhoáng lên một cái, liền xuất hiện trước mặt Dược Lão. Nhìn lão nhân kích động tới mức rơi lệ, trong lòng Tiêu Viêm cảm thấy áy náy vô cùng. Bản thân mất tích hai năm khiến cho không ít người phải lo lắng.
“Lão sư, ta đã trở về.”
Thầy trò đối mặt nhau, trong lòng đều có muôn vàn cảm xúc dâng trào, nhưng cuối cùng chỉ có thể thốt lên mấy lời nói khẽ làm người khác cảm khái không thôi.
“Ha ha, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi.”
Dược Lão lau lau nước mắt, trên khuôn mặt già nua hầu như căng thẳng trong suốt hai năm qua cuối cùng cũng nở nụ cười. Bàn tay gầy guộc không ngừng vỗ lên bả vai Tiêu Viêm, trong miệng lặp đi lặp lại câu nói kia.
“Ha ha, Dược Lão đầu, ta đã nói tiểu tử này sẽ không đoản mệnh như vậy. Giờ thì ông tin rồi chứ.” Hỏa Vân lão tổ cười to nói. Thấy Tiêu Viêm thuận lợi trở về, trong lòng hắn cũng thở ra một hơi. Trên người tên tiểu tử này giống như có ma lực trấn an tâm tình của người khác vậy. Vừa nhìn thấy hắn, trong lòng vốn đang bị chuyện của Hồn điện đè nén cũng trở nên nhẹ nhõm hơn nhiều.
“Ha ha, thiếu minh chủ xuất hiện thật đúng lúc, lần này xuất quan, cũng là có thể giảm bớt áp lực bên trong liên minh, đến lúc đó ta và ngươi hai người liên thủ, hẳn là có thể chế trụ được điện chủ của Hồn Điện.” Đan Tháp Đại trưởng lão cũng mang theo ý mừng, cười nói.
“Lấy thực lực hiện giờ của hắn, một mình đối phó với điện chủ của Hồn Điện, cũng không thành vấn đề.” Đại trưởng lão vừa dứt lời, Tiêu Thần ngồi góc đại điện lãnh đạm cười, mở miệng nói.
Nghe vậy, mấy người Đại trưởng lão cùng Dược Lão đều ngẩn ra, ánh mắt có chút chấn động nhìn về phía Tiêu Viêm. Tiêu Thần là người có thực lực mạnh nhất ở đây. Hắn đã nói như vậy, mọi người đương nhiên là tin tưởng.
“Ngươi luyện hóa được Tịnh Liên Yêu Hỏa rồi?” Dược Lão phản ứng nhanh nhất, sau khi sửng sốt một chút liền thất thanh nói.
“May mắn.” Tiêu Viêm mỉm cười.
“Tiểu … Tiểu tử này.”
Thấy Tiêu Viêm không hề phủ nhận, mấy người Hỏa Vân lão tổ ở bên cạnh đều hít một hơi dài, hai mắt nhìn nhau đầy khiếp sợ. Bọn họ đều đã từng đi vào không gian Yêu Hỏa đương nhiên biết rõ trình độ đáng sợ của Tịnh Liên Yêu Hỏa. Ngay cả cường giả như Đan Tháp lão tổ đích thân ra tay cũng không thể chiếm được chút thượng phong nào. Bọn họ vốn cho rằng Tiêu Viêm có thể thuận lợi thoát khỏi không gian Yêu Hỏa đã rất may mắn rồi. Chứ lúc Tiêu Viêm xuất hiện cho đến giờ, bọn họ không hề nghĩ tới chuyện thu phục Tịnh Liên Yêu Hỏa.
Bởi vì Tịnh Liên Yêu Hỏa quá mức đáng sợ, trong mấy ngàn năm nay, cũng có một ít cường giả có thực lực hơn xa Tiêu Viêm có ý muốn thu phục nó, nhưng cuối cùng đều thất bại quay về, chưa từng có ngoại lệ.
“Tốt! Ha ha! Rất tốt!”
Sau khi khiếp sợ, Dược Lão phục hồi lại tinh thần, trên khuôn mặt già nua tràn đầy vẻ vui mừng khó có thể che dấu được. Đối với Luyện Dược Sư mà nói, Dị hỏa cỡ Tịnh Liên Yêu Hỏa chính là thần vật không ai không mong ngóng. Năm đó, ngoài Tịnh Liên Yêu Thánh thu phục nó một lần thì không còn bất cứ ai có thể hàng phục nó được nữa. Lúc này đây, Tiêu Viêm lại lần nữa sáng tạo ra kỳ tích. Có được Tịnh Liên Yêu Hỏa, Dược Lão không còn nghi ngờ nào về việc hắn có thể đơn phương độc mã giao thủ cùng Hồn Điện điện chủ mà không bại.
“Có thêm Thiếu Minh chủ thì chúng ta đã có cách đối phó với việc Hồn Điện tấn công rồi. Đúng là một chuyện vui mừng.” Đại trưởng lão cười nói. Tiêu Viêm có thể một mình đối phó với điện chủ Hồn Điện kia, đó là một chuyện rất tốt. Như vậy, bản thân ông cũng rảnh tay, có thể giúp Liên Minh giảm bớt áp lực.
“Ha ha, Thiếu minh chủ thật sự là phó tướng của liên minh a.”
Bên trong đại điện, những người khác vội vàng cung kính chúc mừng. Tuy rằng bọn họ ở trong liên minh có một chút phân lượng nhưng cũng tự hiểu rõ rằng không thể so được với địa vị của Tiêu Viêm. Thiên Phủ Liên Minh là do một tay Tiêu Viêm mượn sức sáng lập, trong đó chứa tâm huyết của hắn. Tuy nói rằng vị trí Minh Chủ nằm trong tay Dược Lão nhưng một số người lãnh đạo chân chính như mấy người Hỏa Vân lão tổ đều biết rõ. Dược Lão chỉ là người trợ giúp Tiêu Viêm quản lý thế lực này, còn đâu toàn bộ trung tâm của liên mình thật ra đều thuộc về một mình Tiêu Viêm.
Đối với sự nhiệt tình và kính sợ của nhóm người xa lạ này, Tiêu Viêm cũng không hề quá lạnh nhạt mà mỉm cười nói chuyện cùng bọn họ, ngược lại còn khiến cho đám người bình thường khá cao ngạo này có chút thụ sủng nhược kinh. (Được ưu ái mà cảm thấy kinh sợ)
“Ha ha, chuyện hôm nay liền dừng ở đây đi, các vị hãy trở về trước, chỉnh đốn thuộc hạ, giám thị nhất cử nhất động của Hồn Điện. Nếu lúc này bọn chúng muốn quyết chiến cùng Thiên Phủ Liên Minh chúng ta, chúng ta liền cho bọn chúng biết, hiện tại Liên Minh không hề sợ Hồn Điện bọn chúng đâu.”
“Vâng.”
Nghe Dược Lão tuyên bố hào hùng như thế, nhiệt huyết trong lòng mọi người cũng tăng lên. Hai năm qua, hai thế lực lớn đã đụng độ nhau rất nhiều lần, xung đột cũng càng ngày càng lớn. Hiện giờ cuối cùng cũng có thể chính thức ra tay một lần, vừa vặn hợp với ý của một số người. Hơn nữa, lần quyết chiến này sẽ là lần quyết định xem ai là thế lực bá chủ của Trung Châu.
Thế lực lâu đời Hồn Điện và Liên Minh mới thành lập tranh đấu… Khi đó, toàn bộ Trung Châu sẽ vì thế mà sôi trào!
Hội nghị ở đại điện kết thúc, Tiêu Viêm bị đám người Dược Lão kích động vây quanh, nói về một số chuyện lớn nhỏ của Thiên Phủ Liên Minh mấy năm nay, cuối cùng mới trở lại bên trong U Tĩnh Viện sau hai năm xa cách.
“Phụ thân.”
Tiêu Viêm vừa tiến vào sân, một thanh âm quen thuộc đầy vui mừng vang lên. Một bóng người nhỏ bé từ không trung bay vọt vào lòng hắn.
“Ha ha, tiểu nha đầu, đã lớn rồi a.”
Tiêu Viêm cười tủm tỉm, vươn cánh tay ra ôm chặt thân ảnh nhỏ xinh kia vào ngực, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của Tiêu Tiêu lộ ra sự vui mừng, những lo lắng trong lòng liền tiêu tan. Nơi này là nhà của hắn, bất luận ở bên ngoài trải qua hung hiểm như thế nào, nhưng khi tiến vào đây, mọi sự mệt mỏi trong lòng hắn đều nhanh chóng biến mất.
“Nghe nói ngươi đã trở lại, nàng vẫn chờ tới bây giờ.” Khi Tiêu Viêm đang ôm Tiêu Tiêu vui đùa, một thanh âm dịu dàng mềm mại vang lên. Tiêu Viêm ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Tiểu Y Tiên đang nhìn hắn mà cười. Hai năm không gặp, nàng bây giờ càng trở nên dịu dàng như nước, loại dịu dàng nhu hòa này thấm vào ruột gan, khiến người ta phải trầm mê trong đó.
“Đấu Thánh.” Tiêu Viêm ôm Tiêu Tiêu, nhìn Tiểu Y Tiên cười nói. Lấy thực lực của hắn đương nhiên có thể nhìn ra được thực lực của nàng, Nhất Tinh Đấu Thánh. Hai năm này nàng cũng đột phá được chướng ngại kia, hơn nữa vượt qua trình độ bán thánh, đạt tới Nhất Tinh Đấu Thánh, loại tốc độ này đã rất khá rồi.
“Là do giọt máu huyết của Yêu Thánh kia.” Tiểu Y Tiên nhìn Tiêu Viêm, không khỏi cười nói: “Năm đó, từ sau khi tiến vào Cửu U Hoàng Tuyền đến giờ, Thải Lân vẫn chưa đi ra. Nhưng mà ngươi không cần lo lắng, ta và Thanh Lân cách một thời gian lại đi gặp Cửu U Địa Minh Mãng. Chắc là nàng gặp được kỳ ngộ gì đó ở dưới đáy hoàng tuyền. Chúng ta có thể cảm nhận được khí tức của nàng, nhưng không cách nào tiến vào đáy hoàng tuyền.”
Nghe vậy, sắc mặt Tiêu Viêm khẽ biến, tính thời gian, Thải Lân chẳng phải đã ở Cửu U Hoàng Tuyền được ba năm rồi sao? Đáy hoàng tuyền kia, hắn cũng từng đi qua, nhưng vẫn chưa cảm giác được ở đó có chỗ nào khác thường a.
“Chẳng lẽ là ở tận sâu bên trong?”
Tiêu Viêm nhíu mày, ở sâu trong Cửu U Hoàng Tuyền tràn ngập âm hàn lực, cho dù là hắn cũng không dám tiến vào. Nếu thật sự có kỳ ngộ gì thì cũng chỉ ở nơi này. Thải Lân bản thể là Thất Thải Thôn Thiên Mãng, tiếp xúc với loại Cực âm lực này có lẽ cũng là một kỳ ngộ.
“Xem ra, sau khi giải quyết chuyện của liên minh, hẳn là phải đi tới Cửu U Địa Minh Mãng tộc một chuyến.”
Tiêu Viêm lắc lắc đầu, áp chế sự lo lắng trong lòng, hiện giờ chuyện khẩn cấp trước mắt là giải quyết lũ Hồn Điện rách việc kia.