Trên hành lang thoáng có chút rộng rãi,Tiêu Viêm cơ hồ trong nháy mắt xuất hiện trước mặt người thanh niên kia, nắm tay bỗng nhiên nắm chặt ,mang theo cỗ kình khí hung hăng đánh mạnh vào người của thanh niên kia .
Thân thể người thanh niên tái nhợt tuy không bưu hãn , bất quá thực lực cũng không kém, trong khi Tiêu Viêm phát động tấn công, hắn đã kịp phát hiện , khuôn mặt hiện lên một cỗ âm hàn , hai tay giao nhau , đấu khí trong cơ thể hung mãnh bạo phát ra, trong nháy mắt hình thành đấu khí sa y.
Mặc dù không kịp phòng ngự , nhưng thanh niên kia đối với thực lực của mình rất là tin, hơn nữa khuôn mặt Tiêu Viêm nhìn còn rất trẻ, hắn tin tưởng rằng lực công kích của đối phương không thể phá vỡ phòng ngự của mình.
" Tiểu tạp chủng , hôm nay cho dù có Nhã Phi che chở ngươi , thì cũng đừng mong ra khỏi phòng đấu giá này."
Trong chốc lát đánh giá, trong lòng thanh niên hiện lên một tia sát ý, song ý niệm còn chưa hạ xuống thì nắm tay chứa kình khí áp bức chân thật đánh thẳng vào người. Nhất thời vang lên một tiếng " Rắc" rất nhỏ, người thanh niên sắc mặt cuồng biến, một ngụm máu tươi trong yết hầu không kìm hãm đượcphun ra, thân hình cũng bị kình khí mạnh mẽ đánh văng vào góc tường, lập tức một ngụm máu nữa lại phun ra, thân thể không ngừng co quắp lại.
Tại một khắc thanh niên hộc máu, Nhã Phi vừa xoay người, tiếng kêu cẩn thận vừa thốt lên thì chứng kiếnmột cảnh tượng kinh hãi, gương mặt nhất thời bị một mảng kinh ngạc bao trùm.
Tới lúc này, mấy tên thủ hạ ở bên cạnh kia thanh niên mới phục hồi lại tinh thần, nhìn chủ tử bộ dáng thê thảm, khuôn mặt cả kinh chợt giận dữ quây quanh Tiêu Viêm lại.
“Lui ra cho ta !” Nhã Phi đang ở trên thang lầu nhìn cử chỉ của mấy tên hộ vệ rốt cuộc không thể nhịn được nữa bộc phát ra. Mắt hạnh trừng lên quát.
Nghe được tiếng quát của Nhã Phi, vài tên hộ vệ nhất thời lộ vẻ chần chừ. Chủ tử bọn họ dám đắc tội Nhã Phi nhưng bọn họ không có cái can đảm này.
“Các người còn dám đi tới một bước, từ nay về sau đừng nghĩ còn xuất hiện tại phòng đấu giá, mặc dù các ngươi không phải thuộc hạ của ta, bất quá ta nghĩ bằng vào thân phận giám sát trưởng lão, loại bỏ vài người cặn bã không phải quá mức khó khăn ?” Nhã Phi lạnh như băng đảo một cái lộ ra phong thái uy nghiêm.
Nhìn Nhã Phi mặt cười hàm chứa sát ý, khuôn mặt mấy tên hộ vệ hiện lên vẻ sợ hãi, bốn mắt nhìn nhau không cam lòng lui xuống.
“Mang theo chủ tử các ngươi lăn trở về !” Ngón tay chỉ hướng cửa cầu thang, Nhã Phi lạnh lùng nói.
“Tốt ! Nhã Phi, ngươi dĩ nhiên giúp đỡ ngoại nhân, ngươi đợi đấy !” Được kẻ dưới nâng dậy, thanh niên bước chân có chút lảo đảo, chùi đi vết máu trên mép, giận dữ nhìn Nhã Phi. Chợt ánh mắt âm lãnh gắt gao chuyển hướng sang Tiêu Viêm, hô hấp dồn dập nói:
“Được, được lắm ! tiểu tạp chủng có gan chờ ta xem”
Sau khi ngoan độc đe dọa, thanh niên hung hăng tát một phát tên bên cạnh, cả giận nói “ Ngu xuẩn, đi !”
Đứng tại thang lầu, Tiêu Viêm con mắt híp lại quan sát mấy tên hộ vệ nâng đỡ thanh niên ở dưới chậm rãi đi ra, nắm tay trong ống tay áo buông xuống có chút mở ra, ngọn lửa màu xanh tại đầu ngón tay bốc lên.
“Đối với người như thế ngươi còn có thể nương tay? Làm thịt luôn không phải tốt hơn sao? Miễn cho từ nay về sau khỏi bị đau đầu” Nghiêng người dựa vào thang lầu, Hải Ba Đông lãnh đạm cười nói.
“Nơi này dù sao cũng là địa bàn của người khác” Tiêu Viêm cười cười . Ngẩng đầu nhìn Nhã Phi, nhún vai nói:
“Thật có lỗi, có chút xúc động, bất quá tâm địa tên kia quả thật rất xấu !”
Lắc lắc đầu, Nhã Phi khẽ thở dài một hơi, cười khổ nói:
“Ta nghĩ hôm nào đó chúng ta bàn lại sự tình này, tên kia sau khi trở về khẳng định sẽ hướng ông nội hắn khóc lóc tố cáo. Đến lúc đó lão già cực kỳ bao che con cháu kia nhất định sẽ tìm đến ngươi mà gây phiền hà đó !”
“Không quan hệ.” Tiêu Viêm lắc đầu mỉm cười nói:
“Chúng ta cần một ít đồ vật, bây giờ nói đi. Còn cái phiền toái kia để chúng ta tự mình xử lý.”
“Ôi trời, cái tên quật cường… quên đi, đến lúc đó ta tận lực bảo hộ ngươi, nhưng mà lão gia hỏa kia luôn luôn mục hạ vô nhân có lẽ ngay cả ta còn bị hắn quát lại không chừng.
Nói xong, khẽ gật gật đầu Nhã Phi xoay người bước lên trên lầu, tại chỗ rẽ để lại cho áng bóng lưng động lòng người. Cùng Hải Ba Đông hai mắt nhìn nhau, một mạch đi theo Nhã Phi phía trên.
Một đường đi theo Nhã Phi lên trên mấy lầu, cuối cùng ngừng lại trước một cánh cửa lớn, xem bộ dáng của nàng hiển nhiên đây là nơi thường lui tới.
Bên cạnh cánh cửa đứng vài tên thủ vệ, mặc dù ánh mắt bọn họ nhìn hai người Tiêu Viêm đầy nghi hoặc, nhưng vẫn chưa mở miệng ngăn trở, y như cọc gỗ đứng đó.
Đẩy cửa phòng, lộ ra căn phòng rộng lớn, bên trong dựng đứng từng hàng giá sách chỉnh tề, trên đó để dày đặc đủ loại sách. Nhã Phi xuyên qua giá sách cuối cùng đi tới trước bàn làm việc, xoay người lại, mỉm cười nhìn Tiêu Viêm hai người, chỉ vào một bên ghế dựa, nói:
“Ngồi đi, bây giờ có thể nói rồi, đến tột cùng là có chuyện gì chứ?”
Cười gật gật đầu, Tiêu Viêm thuận tay lấy một cái ghế ngồi xuống, thoáng trầm ngâm một chút, bỗng nhìn chằm chằm Nhã Phi nói:
“Lúc nãy có phải hay không ta gây cho tỷ phiền toái ? Xin lỗi …”
“Ta biết ngươi là vì ta mới ra tay, không cần xin lỗi.” Khoát tay áo, Nhã Phi khẽ giật giật ngồi xuống, đôi môi đỏ mọng mỉm cười nói:
“Tên kia là Lôi Lặc, cũng là thành viên trong Đặc Thước gia tộc chúng ta, hơi có chút cường ngạnh, bình thường ta cũng không muốn đắc tội hắn, bởi vậy chỉ có thể lựa chọn không nhìn khống thấy mà thôi.”
“Bất quá tên kia tựa hồ đối với ta có một ít ý niệm ác tâm trong đầu, ta không nhìn hắn ngược lại làm cho hắn thẹn quá hóa giận suốt ngày gây cho ta phiền phức, ông nội hắn trong gia tộc là một trong các nguyên lão, lời nói có chút trọng lượng, cho nên đối với tên da mặt dày đến cực điểm này ta thật là bất đắc dĩ.” Nhã Phi vuốt qua mái tóc xanh trên trán có chút mệt mỏi nói. Xem ra tên thanh niên Lôi Lặc kia đúng là cấp cho nàng rất lớn phiền toái.
“Tỷ biết đối với người như thế, Tỷ càng như vậy hắn càng được thế làm tới.” Tiêu Viêm lắc lắc đầu nói.
“Haha, ta tự nhiên là biết, nhưng mà ngươi chẳng qua xem trọng lòng dạ ta quá, ta là một nữ nhân, thế nào lại có được lòng dạ cái loại này…thánh nhân. Ta bây giờ thật ra không muốn đụng tới hắn, nhưng có một ngày ta có cơ hội cầm quyền, người này sẽ là nhóm đầu tiên bị ta đạp ra, cái loại rác rưởi này đến lúc đó ta trả thù sẽ cho hắn cảm giác được không nên sinh ra trên đời… Ngươi cần phải biết, đàn bà vĩnh viễn là sinh vật mang đầy thù hận, nếu không làm sao có câu “tối độc phụ nhân tâm”. Nhã Phi thản nhiên cười nói, bây giờ chính nàng mới hiển lộ ra dã tâm cùng cường thế.
Nghe được lời này của Nhã Phi, Tiêu Viêm cùng Hải Ba Đông trên khuôn mặt nhất thời hiện ra vẻ vô cùng kinh ngạc, bọn họ không nghĩ tới một nữ nhân cực kỳ nhu hòa thế nhưng tồn tại như vậy khả năng ẩn nhẫn.
“Được rồi, đừng nói hắn nữa, rất mất hứng.” Lắc lắc đầu, Nhã Phi gương mặt xinh đẹp lại lộ ra vẻ dịu dàng như nước. Mỉm cười nhìn chằm chằm Tiêu Viêm nói:
“Các ngươi cần vật gì? Nói ta nghe một chút, ta giúp các ngươi tra.”
Tiêu Viêm cười gật đầu, từ trong nhẫn hé ra tờ giấy trắng mặt trên viết dược liệu để luyện chế phục linh đan, sau đó Hải Ba Đông, đưa cho Nhã Phi cười nói :
“Giúp ta nhìn xem, Tỷ thu thập được bao nhiêu dược tài ở mặt trên?”
Nhìn cử động của Tiêu Viêm, khuôn mặt già nua Hải Ba Đông ý cười càng lúc càng đậm, lúc Tiêu Viêm phía xuất ra tờ giấy trắng, hắn bằng vào ánh mắt sắc xảo nhìn quét qua một lần, đây là cùng với dược liệu Tiêu Viêm hứa với hắn đồng dạng, cho hắn thấy Tiêu Viêm vì sự tình của hắn mà ghi tạc trong lòng.”
“Ta chỉ biết, không có việc gì, ngươi tuyệt đối không đến phòng đấu giá loại địa phương này…” Tiếp nhận tờ giấy trắng, Nhã Phi lắc lắc đầu, chợt cúi đầu nhìn sơ qua dược liệu trên tờ giấy, trên gương mặt đang cười không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc. Ngẩng đầu nhìn Tiêu Viêm nói:
“Mấy cái dược liệu này, hình như không phải vật bình thường nha. Trong đó có một ít ngay cả ta cũng chỉ nghe qua tên mà thôi.”
“Ừ !” Tiêu Viêm gật nhẹ đầu nói:
“Nơi này có khả năng thu thập mấy cái dược tài này chứ?”
Nghe vậy, Hải Ba Đông đôi mắt cũng chờ mong nhìn chằm chằm Nhã Phi đang trầm tư, đây chính là sự tình trọng đại có quan hệ đến hắn có hay không hồi phục được đỉnh thực lực.
Tay nần cằm, trầm tư một lát, Nhã Phi lắc đầu, áy náy nói:
“Thật có lỗi, muốn lấy về có lẽ cực kỳ khó khăn, dù sao mấy cái dược liệu này thật sự quá mức quý trọng, cơ hồ mỗi một loại đặt ở trong thành thị chí ít đấu giá ra hơn hai mươi vạn. Thậm chí là vô giá.”
Nhã Phi lời này nói ra, Hải Ba Đông nhất thời trầm mặc, mà Tiêu Viêm ở một bên khẽ thở dài một hơi, trong lòng cũng biết đây là điều tất yếu, chưa hẳn là buồn bã.
“Đem về quả thật có chút khó khăn, nhưng ta nghĩ một nửa dược tài ở trên hẳn là không có vấn đề.” Nhã Phi trầm ngâm nói.
“Một nửa cũng tốt, dù sao cũng đỡ hơn cái gì cũng không có.” Tiêu Viêm gật đầu, than thở.
Nghe vậy, Nhã Phi khuôn mặt bỗng nhiên lộ ra nét cười nhu hòa nói:
“Dựa theo ta nhớ, chúng ta Đặc Thước phòng đấu giá có thể xuất ra bốn loại dược liệu mà trong đó mỗi một phần giá cả đều từ hai mươi lăm vạn trở lên. Bốn loại dược liệu này sợ rằng tổng số phải trên một trăm vạn kim tệ, Tiêu Viêm đệ đệ…nhiêu đó tiền ngươi có thể xuất ra?”
“Ách…” con ngươi trừng lên, phe phẩy đầu: “Tựa hồ không thể.”
Tiêu Viêm vừa nói ra lời này khuôn mặt Nhã Phi ý cười càng đậm thêm vài phần, các ngón tay thon dài đan chéo nhau, làm như có chút tiếc hận nói:
“Tiêu Viêm đệ đệ, bây giờ cũng không phải ở Ô Thản thành, ở chỗ này tỷ tỷ cho dù có tâm giúp ngươi khả dĩ cũng không đủ lực, đã vượt qua quyền hạn quản lý của ta.”
Tiêu Viêm khuôn mặt xám xịt đầy biểu cảm, nói:
“Vậy phải làm sao bây giờ ?”
“Aa, một trăm vạn kim tệ mặc dù không phải số lượng nhỏ, nhưng mà tỷ tỷ thấy ngươi có một chỗ tự tin nha. Vừa lúc phòng đấu giá Đặc Thước gia tộc chúng ta đang cần thu lãm luyện dược sư, nếu Tiêu Viêm đệ đệ có hứng thú thì có khả năng trả nợ. Một viên nhị phẩm đan dược là có thể bán ra với giá cả trên trời rồi. Ta nghĩ với bổn sự của Tiêu Viêm đệ đệ chỉ cần xuất ra vài viên là vấn đề này xong rồi.”
Nhã Phi đôi mắt hoa đào cong lên mang ý cười, y như hồ ly tinh mê người.
Hãy tham gia cuộc thi »Tứ Phương Đệ Nhất Bút« (http://4vn/forum/showthread.php?t=52464) để thể hiện chính mình và nhận những giải thưởng cực lớn!!!