Nghe được tiếng cười hùng hồn kia vang vọng tại phía chân trời, vô số ánh mắt phía trên quảng trường trong nháy mắt nhìn lên, thấy được xa xa phía trên bầu trời, rất đông nhân ảnh xé gió mà đến, cuối cùng ùn ùn kéo đến huyền phù phía chân trời.
Đột nhiên xuất hiện một đám người, cũng khiến trên quảng trường có chút xôn xao, bởi vì bọn họ phát hiện, nhân ảnh phía trên bầu trời đều đứng thẳng, phía sau đều có một đôi cánh đấu khí, nói như vậy, những người này, chí ít cũng là cường giả đấu vương giai biệt!
Nghĩ đến đây, không ít người trong lòng âm thầm hút một ngụm lương khí, từng thân ảnh trên bầu trời kia, ít cũng có hơn mười người, mà nhiều cường giả đấu vương như vậy, chỉ sợ lấy Vân Lam Tông thực lực, cũng chống không nổi sao?
Đang vui vẻ, sau khi Vân Sơn nghe được tiếng cười kia, sắc mặt chậm rãi âm trầm, ngẩng đầu lên, ánh mắt giống như nhìn xuyên qua không gian nhìn thẳng tới hắc bào thanh niên trên bầu trời có bích lục Hỏa Dực chấn động kia, thanh âm âm lãnh, vang vọng trên quảng trường.
"Ha hả, năm đó chó nhà có tang, cũng dám huênh hoang như vậy, Tiêu Viêm, ba năm trước, lão phu có thể buộc ngươi chạy trốn giống như chó, ba năm sau, vẫn sẽ là kết cục như cũ!"
Thanh âm Vân Sơn cười nhạt, nhất thời trên quảng trường từng tiếng nói nhỏ khe khẽ vang lên kinh dị.
"Người đó là Tiêu Viêm? Năm đó người ở Tiêu gia bị Vân Lam Tông phát lệnh truy nã truy sát Tiêu Viêm?"
"Hắc hắc, ngoại trừ hắn còn có thể là ai? Hắn cùng với Vân Lam Tông có huyết cừu, năm đó bị truy sát ra đế quốc, ai đều không ngờ tới ba năm sau người đã trở lại, không chỉ có thực lực đại tăng, lại mang về không ít cường giả."
"Có người nói không lâu Vân Lam Tông phái cường giả đi bao vây tiễu trừ Mễ Đặc Nhĩ gia tộc, toàn bộ đều chôn vùi trong tay Tiêu Viêm, việc này nếu thật mà nói, người kia khó tránh khỏi quá kinh khủng đi sao?"
"Xem ra hôm nay Vân Lam Tông phiền phức không nhỏ a." "
"Hắc, kia cũng không nhất định, Vân Lam Tông có có thêm vị Vân Sơn này là cường giả đấu tông, thật muốn đánh, sợ rằng phần thắng của bọn Tiêu Viêm sẽ không cao."
Đối với phía dưới này nói nhỏ khe khẽ, Tiêu Viêm cũng nghe thấy được một ít, cười cười, ánh mắt quét về phía Vân Sơn, nhãn thần lại nhịn không được trở nên quyết liệt lên: "Vân Sơn con chó già, ngươi hủy Tiêu gia ta, huyết cừu như vậy, nếu không lấy đầu chó trên người ngươi xuống, sợ rằng khó thể bỏ qua!"
Vân Sơn với tư cách là tông chủ Vân Lam Tông nhiều năm, dám đảm đương trước mặt vô số người gọi chó này chó nọ, sợ cũng chỉ có một người Tiêu Viêm, bởi vậy, mặc dù là tính cách âm trầm, có thể thấy lúc này sắc mặt lão cũng không loại trừ có chút khó coi.
Sắc mặt khó coi rất nhiều, ánh mắt Vân Sơn cũng chậm rãi đảo qua phía trên đám đông nhân ảnh trên bầu trời kia, một lát sau, chăm chú nhìn vào trên khuôn mặt bọn người Gia Hình Thiên, lập tức cười nhạt một hồi: "Thế nào? Gia Hình Thiên, Pháp Mã, các ngươi cũng đứng bên phía tiểu tử không biết trời cao đất rộng này sao?"
"Vân Sơn, mấy năm gần đây Vân Lam Tông ngươi có dã tâm gì, đừng cho là ta không biết, muốn cho chúng ta ngồi chờ chết, thật dễ dàng như vậy sao?" Nếu đã tới lúc này, Gia Hình Thiên tự nhiên cũng không kiêng kỵ Vân Sơn, bởi vậy - trong giọng nói, ý trào phúng rất đậm.
"Ha ha, tốt, tốt, rất tốt!" Nghe được lời này của Gia Hình Thiên, Vân Sơn nhất thời ngửa mặt lên trời cười to: "Không nghĩ tới bất quá chỉ là một mao đầu tiểu tử năm đó bị ta đuổi ra đế quốc đã trở lại, các ngươi liền có lá gan như vậy, tốt, nếu tới, vậy hôm nay liền không cần rời đi rồi!"
Vân Sơn cười to vừa dướt, Vân Lam Sơn khổng lồ đột nhiên truyền ra từng tiếng huýt gió, chợt quang mang thiểm lược, từng cỗ khí thế trong tông hùng hồn phát ra mãnh liệt, chợt nhân ảnh bay lên trên bầu trời, đông đảo trưởng lão Vân Lam Tông đã đợi mệnh từ lâu, khắc này cũng hiện thân toàn bộ.
Nhìn thấy này trưởng lão Vân Lam Tông thoáng hiện ra, trên quảng trường lại xôn xao một hồi, nhìn bộ dáng này, một hồi đại chiến hôm nay tựa hồ không thể tránh được.
Dưới Hỷ đài, sắc mặt Cổ Hà sau khi bọn người Tiêu Viêm xuất hiện có chút khó coi, đặc biệt là lúc hắn phát hiện thời điểm thanh âm Tiêu Viêm vang lên, nữ tử toàn thân mặc một chiếc váy màu hồng bên cạnh đột nhiên run rẩy, một cổ nộ hỏa không tên lại nhịn không được dâng lên trong lòng, vì sao, vì sao ngươi luôn luôn để ý tên tiểu tử này như thế?
"Tiêu Viêm, hôm nay là ngày đại hỉ của ta, ngươi dẫn người tấn công Vân Lam Tông quấy rối, khó tránh cũng quá kiêu ngạo đi sao?" Hít sâu một hơi, Cổ Hà mạnh mẽ ngẩng đầu, lớn tiếng quát dẹp đường.
Tiêu Viêm nhàn nhạt liếc mắt Cổ Hà, ánh mắt lại không nhịn được dừng ở nữ tử bên cạnh ngay cả gương mặt đều che giấu bởi khăn hồng, nhìn sơ qua dáng người có chút quen thuộc uyển chuyển, khiến trong lòng hắn đang yên lặng nhịn không được run rẩy.
"Vân Lam Tông hủy ta Tiêu gia, vậy không kiêu ngạo? Vân Lam Tông mạnh mẽ tiêu diệt Mễ Đặc Nhĩ gia tộc, vậy không kiêu ngạo? Nếu Vân Lam Tông dám kiêu ngạo, ta đây Tiêu Viêm có gì không dám? Ta cùng với Vân Lam Tông có huyết cừu không chết không ngớt, hôm nay đến đây, chỉ vì chấm dứt ân oán!" Ánh mắt băng lãnh bắn về phía Cổ Hà, trong thanh âm Tiêu Viêm, cũng mang vẻ cười nhạt nhè nhẹ.
"Báo thù là giả, phá hoại hôn lễ, sợ mới là thật đi sao?" Cổ Hà đối chọi gay gắt còn cười nhạt.
"Hôn lễ? Tân nương đều là khôi lỗi bị người thao túng, loại hôn lễ này, còn có ý nghĩa gì?" Tiêu Viêm cười một tiếng, bấm tay mạnh mẽ bắn ra, một lũ bích lục hỏa diễm như thiểm điện bắn xuống, thế nhưng trong nháy mắt xuất hiện trước mặt tân nương toàn thân mặc quần áo hồng sắc, mà ngay thời điểm hỏa diễm gần đánh trúng người, một hắc mang nhàn nhạt đột nhiên từ trong cơ thể người sau này bay ra, cùng va chạm mãnh liệt một chỗ với hỏa diễm.
"Thình thịch!"
Hai người vừa tiếp xúc, một hồi trầm thấp vang lên, một kình phong khuếch tán ra, mà đứng mũi chịu sào là tân nương bị bức lui nhanh hai bước.
"Vân Vận!" Thấy được tân nương lui về phía sau, Cổ Hà nhất thời quýnh quáng lên, vừa muốn duỗi tay, dưới tấm khăn hồng liền truyền ra một giọng nói mơ hồ có chút trong trẻo nhưng ngôn ngữ lại lạnh lùng: "Ta không sao."
Nhìn thấy tân nương này tự mình xuất hiện cất tiếng nói, trên quảng trường mọi người hai mặt nhìn nhau, cũng có chút cảm giác được lúc trước không thích hợp lắm.
Tại dưới vô số ánh mắt nhìn kỹ, một đôi cánh tay nhỏ nhắn như ngọc từ trong tay áo bào lộ ra, tựa như chiếc khăn hồng trên đầu bị xé rách đi, mà theo khăn hồng cởi ra, hé ra gương mặt mỹ lệ trắng nõn như tuyết, xuất hiện trong ánh mắt mọi người, dung mạo quen thuộc đó là Vân Vận.
Vân Vận cởi bỏ khăn hồng, đôi mắt sáng hơi buông xuống, ánh mắt chuyển dời, nhưng lại thủy chung không nhìn về phía bầu trời, mà ở lúc nàng cúi đầu, trên bầu trời thanh âm quen thuộc kia khiến nàng khó có thể quên được, lại lần thứ hai mang theo ý cười nhạt vang lên.
Vân Sơn, vì mượn hơi cường giả, ngươi vậy mà sử dụng thủ đoạn ti tiện như vậy, quả nhiên là một vị "Sư phụ nhân từ" nha!
"Năm đó cho ngươi may mắn chạy trốn, lần này, sau khi bắt được ngươi, đầu tiên sẽ đem hàm răng ngươi nhổ xuống!" Nghe được trong tiếng nói Tiêu Viêm châm chọc, da mặt Vân Sơn run lên run rẩy, trong mắt xẹt qua một hung mang, mà đang nói, lại trở nên bình thản.
"Tông chủ, việc hôm nay cùng ta có quan hệ lớn lao, người này thỉnh giao cho ta!" Nghe được Vân Sơn nổi giận, kia một bên Cổ Hà, sắc mặt chậm rãi tối lại nói.
"Nga?" Nghe vậy, vùng xung quanh lông mày Vân Sơn khẽ động, bàn tay khẽ vuốt chòm râu, làm như trầm ngâm nói:
"Cổ Hà, ngươi am hiểu, không phải là chiến đấu, không cần chấp nhặt cùng hắn, chờ ta bắt tiểu tử này, giao cho ngươi xử lý cũng như nhau."
Cổ Hà lắc đầu, ánh mắt lại liếc mắt về cánh tay nhỏ nhắn đột nhiên nắm chặt lại củaVân Vận một bên, hít sâu một hơi, nói: "Ta nghĩ sẽ làm cho nàng biết, chỉ có ta, mới có thể xứng đôi cùng nàng!"
Nhìn thấy Cổ Hà kiên trì, Vân Sơn thoáng nhíu mày, lúc sau tựa hồ nghĩ ra mới miễn cưỡng gật đầu.
"Tiêu Viêm, hôm nay mặc kệ ngươi là vì ai mà tới, bất quá nhiễu loạn hôn lễ ta lại là sự thực, nếu hiện tại ngươi thối lui, ta có thể xem như không có phát sinh qua, nếu là vẫn như cũ cố ý phá hoại, ta đây phải nói cho ngươi, Cổ Hà ta, không có phải như cây hồng mềm mại mặc cho ai muốn chạm là chạm! Thấy Vân Sơn gật đầu, Cổ Hà lúc này mới ngẩng đầu, nhìn Tiêu Viêm trên bầu trời, lạnh lùng nói.
"Cổ Hà, ngươi.” Nghe được Cổ Hà nói thế, gương mặt Vân Vận một bên nhất thời ngẩng lên, gấp giọng nói.
"Vân Vận, câm miệng!" Nhưng mà thanh âm Vân Vận vừa vang, một bên là khuôn mặt lạnh lẽo của Vân Sơn trầm xuống, quát mắng.
Nhìn Cổ Hà kia quả nhiên không nhịn được đứng ra, bọn người Gia Hình Thiên cũng vậy nhịn không được cau mày, hôm nay trên quảng trường có một ít cường giả cùng Cổ Hà có giao tình thâm hậu, nếu Cổ Hà nhúng tay, bọn họ tự nhiên cũng sẽ không bàng quan đứng nhìn, nói như vậy, thực lực Vân Lam Tông không thể nghi ngờ liền mạnh hơn rất nhiều.
Hướng về bọn người Gia Hình Thiên khoát tay áo, ý bảo không cần lo lắng, ánh mắt Tiêu Viêm liếc mắt nhìn Cổ Hà, trầm giọng nói: "Hôm nay là ân oán giữa Tiêu gia ta cùng Vân Lam Tông, bất luận kẻ nào gây trở ngại, Tiêu Viêm đều xem như là địch nhân, mặc dù ngươi là Cổ Hà, cũng không ngoại lệ chút nào!"
"Ha ha, tốt!" Nghe được lời này Tiêu Viêm, Cổ Hà cười nhạt một hồi, vai run lên, một đôi tử sắc Hỏa Dực hiện ra, Hỏa Dực rung lên, thân hình từ từ bay lên bầu trời, cuối cùng đứng đối lập Tiêu Viêm, cười lạnh nói: "Đã như vậy, liền động thủ đi, đối với ngươi là nhân tài kiệt xuất nhất mới xuất hiện tại Gia Mã đế quốc, ta cũng thật muốn thử xem, ngươi có thể mạnh tới mức nào?"
" Trong vòng mười chiêu, ngươi nếu không bại, Tiêu Viêm ta liền quay đầu ly khai, bất quá, nếu ngươi chống đỡ không được mười chiêu, việc phiền phức hôm nay giữa ta cùng với Vân Lam Tông, ngươi không được nhúng tay!" Liếc Cổ Hà trước mặt, Tiêu Viêm nở một nụ cười, lời nói ra lại kinh người.
Tiếng nói Tiêu Viêm vừa dứt, phía dưới trên quảng trường nhất thời nổi lên từng đợt xôn xao, ba năm thời gian này, Cổ Hà đã tiến vào cảnh giới Đấu Hoàng, toàn bộ Gia Mã đế quốc muốn tại hơn mười hiệp thắng hắn, ngoại trừ Vân Sơn, sợ rằng không có người có tư cách này cùng thực lực, nhưng mà hiện tại, này nhìn thanh niên bất quá trên dưới hai mươi, vậy mà dám phóng cuồng vọng nói như vậy, mặc dù rất nhiều người đều biết thực lực Tiêu Viêm không thấp, có thể vẫn như cũ không nhịn được lắc đầu một hồi, người này, cũng thật quá tự đại."
Vân Vận cũng vậy bị lời nói Tiêu Viêm gây kinh ngạc, lập tức cánh tay nhỏ nhắn nhịn không được nắm chặt, người này, ba năm không thấy, thế nào lại hành động theo cảm tình chính mình?
Trên bầu trời, đối với ngôn ngữ Tiêu Viêm cuồng vọng như vậy, Cổ Hà cũng không giận dữ trái lại cười.
"Tốt, Cổ Hà ta liền cùng ngươi chiến đấu, tiếp ngươi mười chiêu! Ta thật ra muốn nhìn, ngươi có tư cách gì dám kiêu ngạo như thế? !"