Vì Rome Nicol có ý thức phản kháng, thôi miên cường độ cao trực tiếp biến ý thức hải của Rome Nicol thành trạng thái vô ý thức. Khi hắn ở trạng thái vô ý thức, coi như linh hồn hắn đã tử vong.
Rút tinh thần lực của mình ra khỏi ý thức hải Rome Nicol, Đoạn Vân vung tay thu thân thể Rome Nicol vào Thái Cực đồ.
- Thiếu gia, ngươi không thể không giết hắn sao?
Diệp Cô Thành có vẻ rất tôn kính đối thủ này.
Đoạn Vân lắc đầu nói:
- Hắn đã chết. Tinh thần lực của hắn đã băng hoại, ta mặc dù có thể cứu hắn sống lại, nhưng sau khi hắn sống lại, tương lai cũng sẽ mất phần lớn ký ức kiếp trước. Hơn nữa, sau khi hắn sống lại, hắn cũng không thể có thực lực như lúc trước, và rất có thể sẽ là một người ngu ngốc. Diệp Cô Thành, nếu ngươi thật sự kính trọng hắn vậy hãy cất giữ kiếm của hắn.
Đoạn Vân đưa tay cầm lấy kiếm của tên Ma Thần Vệ rồi rất trịnh trọng đặt vào tay Diệp Cô Thành.
Diệp Cô Thành nắm cây long cốt đại kiếm lúc này đã sứt mẻ, vẻ mặt vô cùng hoài niệm.
- Diệp đại ca, có cần phải như vậy không? Hắn chỉ là một địch nhân của chúng ta.
Tiểu Phi Hiệp khuyên Diệp Cô Thành.
Đoạn Vân giải thích:
- Tiểu Phi Hiệp, sau này ngươi gặp được một đối thủ chính thức đáng cho ngươi tôn kính, ngươi sẽ hiểu được tâm tình Diệp Cô Thành bây giờ. Diệp Cô Thành cùng tên Ma Thần Vệ Rome Nicol đại chiến gần ngàn hiệp, trong lúc đại chiến, thiên địa biến sắc, nhật nguyệt u ám. Loại chiến đấu khó phân thắng bại này làm cho Diệp Cô Thành hưởng thụ một loại khoái cảm chiến đấu. Khi chiến đấu tới lúc cuối cùng, năng lượng song phương đã khô kiệt. Diệp Cô Thành đang tiếc hận đối thủ này. Dù sao, hắn vẫn chưa thể chiến thắng Rome Nicol, đây là sự ân hận cả đời. Còn Rome Nicole đã chết, làm cho sự tiếc nuối của hắn càng lớn hơn. Bởi vì xét theo một phương diện nào đó, Diệp Cô Thành sẽ không có cơ hội chiến thắng Rome Nicol nữa.
Nghe Đoạn Vân nhắc tới tên tên Ma Thần Vệ đó, Diệp Cô Thành cầm thanh kiếm gãy của mình, nối vào thanh long cốt đại kiếm có khắc chữ Rome Nicol.
Nghe Đoạn Vân giải thích, Phì Tử lè lưỡi, hắn nói với Diệp Cô Thành:
- Diệp đại ca, đừng lo, lão Đại không phải nói rồi sao, số lượng Ma Thần Vệ tuyệt đối không phải là sáu đâu. Ngươi chiến thắng một Ma Thần Vệ khác, vậy không phải cũng giống nhau sao?
- Thiếu gia, thế giới này thật sự còn có Ma Thần Vệ nữa không ?
Nghe Phì Tử nói, Diệp Cô Thành lúc này truy vấn Đoạn Vân.
Đoạn Vân bần thần, hắn nói có chút không thoải mái:
- Vừa rồi từ trong trí nhớ của Rome Nicol, ta tra được số lượng cụ thể của Ma Thần Vệ.
- Bao nhiêu ? - Năm ma sủng cùng hướng về phía hắn hỏi dồn.
- Ba mươi sáu! - Đoạn Vân lạnh lùng thốt lên.
Con số vừa nói ra, sắc mặt năm ma sủng bỗng tối sầm lại. Còn Diệp Cô Thành lại trở nên hưng phấn.
- Lão Đại, Thần Binh Vệ cũng mười. Quang Minh Vệ cũng chỉ có mười, tại sao Ma Thần Vệ có nhiều như vậy! - Tiểu Phi Hiệp thốt lên vẻ mặt đầy khổ sở.
- Mặc kệ họ có bao nhiêu, chúng ta toàn bộ đều làm thịt hết! - Đạt Nhĩ Ba lạc quan nói.
- Đúng, lão Đại, ngươi không phải là không gian Chủ thần sao? Hơn nữa ngươi lập tức muốn tiến giai tới không gian Thần Vương, ngươi có thể truyền Ma Thần Vệ đó đến một không gian, chúng ta từng người một kéo lên quần ẩu từ từ cho chết cả đám! Ba mươi sáu tên thì ba mươi sáu tên chứ, chúng ta đem cả ba mươi sáu tên này làm thịt hết! - Đạt Nhĩ Khắc lúc này tỏ ra rất hung hăng .
Đoạn Vân cười khổ nói:
- Vốn là ba mươi sáu Ma Thần Vệ, không phải mới vừa bị chúng ta làm thịt sáu rồi sao? Bây giờ còn có ba mươi tên thôi!
Tiểu Phi Hiệp cau mày hỏi :
- Lão Đại. Ngươi nói chúng ta giết Ma Thần Vệ như vậy, lúc nào sẽ gặp những Ma Thần Vệ khác? Ngoài ra, tên Ma Thần ...
- Mặc dù không biết vì nguyên nhân gì, nhưng Rome Nicol có nói Ma Thần không thể rời Thiên Ma Thần Đàm quá lâu. Nói vậy, chúng ta tạm thời cũng sẽ không va chạm với Ma Thần. Được rồi, các ngươi chuẩn bị một chút, chúng ta về thôi!
Nói xong, Đoạn Vân xuất Thái Cực đồ của mình ra, năng lượng cường đại tỏa ra tiến hành tịnh hóa toàn khu vực.
Nhưng trong lúc dùng Thái Cực đồ tiến thành tịnh hóa khu vực có năng lượng hỗn loạn này, Đoạn Vân chợt phát hiện ra một vài dị động. Trong khi tiến hành tịnh hóa, một sinh vật bất minh lộ ra vài tia năng lượng ba động. Đoạn Vân có cảm giác sinh vật bất minh này có vẻ rất kiêng kỵ Thái Cực đồ. Thái Cực đồ từ nãy tới giờ không hề biểu lộ nửa điểm công kích. Đoạn Vân từng bước luyện chế và cường hóa Thái Cực đồ, tác dụng chủ yếu là hấp thu và chuyển hóa tiêu hóa năng lượng, cộng thêm công năng làm không gian tồn trữ làm siêu lớn mà thôi. Trải qua một lần đoạt được chung cực chúc phúc của Sinh mạng Nữ thần Andrea, Thái Cực đồ của Đoạn Vân còn có thêm một sinh mạng. Mặc dù loại ý thức của nó không mạnh, nhưng Đoạn Vân hiểu rõ, Thái Cực đồ tựa như nguyên anh của mình, một mạch sẽ phát sinh biến hóa khi thực lực mình tăng lên.
Một sinh vật bất minh xuất hiện tại xung quanh vết nứt không gian, nơi mà Đoạn Vân vừa miễu sát hai Ma Thần Vệ. Tên gia hỏa bất minh này ẩn độn thân hình, có một loại năng lượng trong cơ thể mà hắn không rõ lắm. Nếu nói Ma tộc có năng lượng ma hóa, vậy trên người sinh vật bất minh này mang theo khí tức rất gần với tử vong. Hắn sở dĩ có thể ẩn độn ở đây, chính là vì khu vực này vừa mới phát sinh tử vong.
Chẳng lẽ tên gia hỏa này là người do Ma giới phái tới trinh sát? Tuyệt đối không thể cho tên gia hỏa này chạy thoát. Vừa nghĩ vậy, Đoạn Vân lập tức tập trung tinh thần vào khu vực sinh vật bất minh đang ẩn nấp. Sau một cú thuấn di, Đoạn Vân xuất hiện ở sau lưng sinh vật đó, sau đó tay phải mãnh liệt chộp ra tóm lấy chỗ nhô lên cao trên người sinh vật bất minh này.
- Ngươi lăn ra đây cho ta!
Hô to một tiếng, Đoạn Vân kéo sinh vật bất minh này ra, rồi ném hắn lăn trên mặt đất. Trong khi kéo sinh vật bất minh đó, Đoạn Vân cảm giác được tên gia hỏa này khá nặng, hình thể cũng không nhỏ. Đoạn Vân đoán, có thể đây là một con Áo Thú không nổi tiếng nào đó ở Ma giới.
Khi tên gia hỏa này bị Đoạn Vân ném xuống đất, hắn đã hoàn toàn hiển lộ thân hình ra. Một kích dữ dằn của Đoạn Vân làm cho tên gia hỏa choáng váng, nhưng chẳng mấy chốc, hắn loạng choạng đứng lên, trừng mắt đề phòng Đoạn Vân. Nhưng khi hắn thấy người kia dùng Thái Cực đồ bao phủ hắn, hắn cảm thấy vô cùng sợ hãi. Xem ra, hắn đích xác rất kiêng kỵ Thái Cực đồ đang xoay tròn kia.
Đoạn Vân nhíu mày nhìn tên gia hoả. Từ hình thể của nó, tên gia hỏa này cũng phải cao hai mươi thước, dài ba bốn mươi thước, thuộc loại ma thú có hình thể lớn. Tên gia hỏa này còn có ba đầu, hơn nữa ba đầu rất giống nhau. Không, phải nói là bốn đầu, vì cái đuôi của hắn là một con hắc xà to lớn, cái đầu rắn hình tam giác tuy nhỏ một chút nhưng cũng có thể coi như một cái đầu. Xét về chỉnh thể, tên gia hỏa này rất giống một con chó hiện đại, một con chó to đùng có ba đầu, đuôi chó biến thành một con hắc xà hung mãnh.
Từ khí tức trên người tên gia hỏa, Đoạn Vân khẳng định con Tam Đầu khuyển này không phải là sinh vật trên đại lục nhân giới, càng không phải sinh vật Ma giới. Tên gia hỏa này đến từ một tinh cầu Đoạn Vân không biết hoặc là từ một bề mặt bí ẩn. Từ khí tức tử vong trên người tên gia hỏa, Đoạn Vân đại khái cũng đoán được con Tam Đầu khuyển này đến từ nơi nào rồi - địa ngục, địa ngục trong tay Tử Thần.
Sinh vật địa ngục thần bí rốt cục đã hoàn toàn lộ tung tích trước mặt Đoạn Vân.
- Lão Đại, đây là con quái vật gì thế?
Tiểu Phi Hiệp chạy vội tới hỏi Đoạn Vân.
Để Thái Cực đồ đề phòng con Tam Đầu Khuyển, Đoạn Vân nói:
- Nếu ta không đoán sai thì đây là một đầu sinh vật ở địa ngục. Các ngươi coi, khí tức tử vong trên người hắn khá nặng, bình thường chỉ có người chết mới có thể có tử khí cường đại như thế. Còn nhớ vong linh ở Vong Linh hợp cốc chứ? Khí tức trên người tên gia hỏa này rất tương tự với vong linh. Nhưng ta thấy tên gia hỏa này chỉ có thể xem như một loại nửa mùa. Ngươi nhìn cấu tạo thân thể hắn đi, tử khí khá là nặng, nhưng lại vẫn còn có khí tức sinh vật đặc thù nhất định. Ngoài ra, đây cũng không phải là một loại sinh vật linh hồn, hắn hẳn là cao cấp hơn linh hồn bình thường rất nhiều. Hắn có thể dùng hình thái sinh vật xuất hiện trên đại lục, cũng có thể sẽ dùng loại hình thái này xuất hiện ở địa ngục.
- Lão Đại, ngươi nói hắn là sinh vật địa ngục? - Phì Tử muốn chứng thực.
Đoạn Vân khẽ gật đầu:
- Đúng, sinh vật sống ở địa ngục! Xem ra, chúng ta chẳng mấy chốc có thể tiến hành tiếp xúc với địa ngục rồi.
- Lão Đại, ngươi hỏi hắn xem, rốt cuộc nó là thứ gì!
Tiểu Phi Hiệp nói với Đoạn Vân.
Đoạn Vân bĩu môi nói:
- Ngươi ra lệnh cho ta à? Ngươi yên tâm, ta vừa nói, những gì chúng ta nói, hắn cơ bản đều có thể nghe hiểu được.
Nói xong, Đoạn Vân quay về con Tam Đầu Khuyển đang nhìn Thái Cực đồ vung tay tung ra một cú công kích chân khí. Nhưng khi công kích chân khí vừa đánh vào người con Tam Đầu khuyển, thân thể con Tam Đầu khuyển bị chân khí cường đại ăn mòn một miệng thịt rất lớn. Thấy kết quả như vậy, Đoạn Vân cứng đờ cả người. Hắn chỉ muốn dùng chân khí chụp vào tên kia một chút, căn bản không muốn đả thương hắn nửa phần. Nhưng Đoạn Vân quên mất, chân khí của hắn là khắc tinh của tất cả linh hồn, tất cả sinh vật tử vong và sinh vật vong linh. Chỉ cần một chút chân khí như vậy, tuyệt đối đủ để giết chết tên gia hỏa này. Nếu không phải lúc nãy Đoạn Vân rút bớt chân khí lại, thân thể tên gia hỏa dám bị phá vỡ một lỗ to đùng. Còn xét về cấp bậc năng lượng, tên gia hỏa chỉ có thực lực cấp mười lăm.
- Đại nhân, xin đại nhân tha mạng!
Thân thể bị chân khí thiêu đốt, sự đau đớn tê tâm liệt phế khiến cho tên gia hoả quay cuồng trên mặt đất, hắn dùng tiếng trên đại lục nói.
Đoạn Vân và một đám thủ hạ dùng ánh mắt hỏi nhau: sao yếu như vậy? Bọn họ vô tình quên đi cấp mười lăm đã coi như là cấp bậc Chủ thần!
Đoạn Vân phi thân tới trước ba cái miệng đỏ lòm của tên gia hỏa này, xem xét kỹ lưỡng rồi hỏi:
- Tên gia hỏa tử thần sao lại có thủ hạ xấu xí như vậy chứ?
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK