Đám người Ốc Nhĩ Tây đi ra, Đoạn Vân vừa thấy đã biết ngay đây là một đám ăn chơi trác táng, cả ngày hoa thiên tửu địa, tàn phá thân thể mình không còn ra thể thống gì nữa, sắc mặt có vẻ rất nhợt nhạt, cả đám đều có triệu chứng yếu thận. Chỉ thấy bọn họ được cầm đầu bởi Ốc Nhĩ Tây, mười mấy người kết thành một khối, trên mặt đầy vẻ trêu chọc nhìn Lạp Hi Đức và Đoạn Vân.
Ánh mắt Ốc Nhĩ Tây đảo qua rồi dừng lại trên người Đoạn Vân, bỉ ổi nhìn đểu, soi mói cả người Đoạn Vân từ trên xuống dưới mà đánh giá, rồi phun ra một câu khiến cho Đoạn Vân thiếu chút nữa là ói máu: "Ai dà! Lạp Hi Đức, người cua được anh chàng bạch diện thư sinh non choẹt ở đâu vậy, quả là có khiếu thẩm mỹ cao đó nha!"
Lạp Hi Đức vừa nghe xong tức điên người, gào lớn: "Ngươi không được ngậm máu phun người! Vị này là Đoạn Vân Đại Tế tự, là bằng hữu của ta. Ốc Nhĩ Tây, ngươi xúc phạm ta thì không sao, nhưng Đoạn Vân là Cung đình Tế tự, ngươi vũ nhục hắn là không được đâu!" Nói xong, hắn kích động muốn xông lên động thủ. Đoạn Vân nhanh tay giữ chặt hắn lại. Rất kỳ quái, tại sao Lạp Hi Đức lại phản ứng kinh khủng như vậy nhỉ.
“Bằng hữu? Ta thấy phải là nam bằng hữu mới đúng! Ngươi không biết tình cảnh của Lạp Hi Đức hả. Ủa, tên là Đoạn Vân à? Là cái tên tiểu Tế tự chuyên môn bán xuân dược đây mà! Ta vũ nhục hắn rồi thì sao? Không phải hắn chỉ là một Tế tự tiểu nhân vô năng đắc chí sao, đâu phải việc lớn gì chứ?"
Ốc Nhĩ Tây hiển nhiên cũng như cha hắn không biết chi tiết về Đoạn Vân, kỳ thật việc này rất bình thường, đến ngay cả Phổ lão đầu cũng không phải hiểu rõ hết về Đoạn Vân, bọn họ lại còn là người ngoài làm sao hiểu rõ tên gia hỏa Đoạn Vân này âm hiểm đến mức nào được?
Đoạn Vân đã bị Ốc Nhĩ Tây khiêu khích tức đến xì khói, lúc này, Ngưu Ma Vương lớn tiếng nói với Đoạn Vân: "Chủ nhân, có muốn ta đây giết bọn họ không? Bọn họ dám chửi ngươi đó thấy không?" Nghe Ngưu Ma Vương nói sắc mặt giận dữ của Đoạn Vân từ từ thu liễm lại không ít.
Đúng thế! Muốn đánh thì mình cũng không cần phải ra đánh, mình cao cấp như thế này thì đâu có ngu gì mà phải động tay động chân chứ. Bất quá, thủ hạ của ta quả là lợi hại! Ngẫm lại mình đúng là hơi lẩm cẩm, hà tất vì mấy tên cặn bã này mà tức giận chứ!
Nghe Ngưu Ma Vương nói, một đám gia hỏa chẳng biết trời cao đất rộng lại cười ha hả: "Ha ha ha, ta đang nghe cái gì đó, giết chúng ta, chỉ bằng tên đầu trâu đến cái sừng cũng chưa mọc dài này sao? Tức cười quá đi!"
Bị người khinh thị ma thú cấp chín có vẻ rất phẫn nộ, không khí chung quanh trở nên rất âm lãnh. Đoạn Vân đứng một bên cũng cảm nhận được sự tức giận của Ngưu Ma Vương, hắn vội bước lên ngăn lại. Lúc này phải tránh việc phát sinh thảm kịch. Nếu để một đầu ngưu cửu cấp ma thú nổi điên ở đây, thì cả Thiên Long thành có thể bị hủy diệt hơn phân nửa.
Đám ăn chơi trác táng kia đột nhiên cảm thấy một luồng không khí lạnh đến rùng mình, mặc dù hàn ý chỉ lướt qua, nhưng mãi một hồi lâu sau không ai dám nói đến nửa lời, ánh mắt nhìn nhau trao đổi. Lúc này, Đoạn Vân hỏi Lạp Hi Đức: "Đại ca, tại sao vừa rồi bọn họ lại nói về ngươi như vậy?"
Lạp Hi Đức thở sượt một cái rất bi thương, nói: "Đoạn Vân tiểu đệ, ta cũng không muốn dấu ngươi, hai năm trước, khi ta còn tuổi trẻ háo thắng, ta đã cùng Ốc Nhĩ Tây quyết đấu, bị hắn dùng thủ đoạn hèn hạ đánh bị thương cái … ấy của ta."
Nói rồi hắn cúi đầu vẻ buồn bã, rồi nói tiếp: " Sau đó mặc dù sử dụng thủ thuật nối lại nên đã khôi phục lại hình dáng cho cái đó của ta, nhưng lại mất đi vĩnh viễn năng lực. Hôm nay nói về phương diện kia, ta đã là một phế nhân rồi." Nói xong Lạp Hi Đức hào sảng lại hơi bi phẫn rơm rớm nước mắt.
Đoạn Vân cầm tay Lạp Hi Đức bắt mạch cho hắn một chút, rồi hiểu được rất nhanh. Nguyên lai là công năng tinh hoàn bị hư hỏng, đối với loại bệnh này Đoạn Vân không dám chắc trăm phần trăm, dù sao cái món kia của Lạp Hi Đức chỉ được dùng tế tự thuật để phục hồi. Đoạn Vân cũng không biết cuối cùng có khả năng trị khỏi hay không.
Đoạn Vân buông tay Lạp Hi, nói vẻ bình tĩnh: " Bệnh của ngươi rất phiền toái, bất quá tiểu đệ cam đoan với ngươi nhất định là có thể trị khỏi." Nghe Đoạn Vân nói xong, Lạp Hi Đức cả kinh, rồi sau đó sắc mặt lộ vẻ vui mừng nhưng lập tức lại xìu xuống, vẫn tiếp tục ảm đạm. Hắn lắc lắc đầu không nói gì nữa. Dù sao hy vọng càng cao thì thất vọng cũng lại càng lớn a.
Còn đúng lúc này một thanh âm khó nghe lại vang lên: "Trị khỏi? Dái bị hư cũng có thể chữa khỏi sao? Nói đùa chứ! Ngươi tưởng mình là thánh thần sao? Ha ha!" Thanh âm khó nghe đó hiển nhiên là của Ốc Nhĩ Tây, cái tên chẳng biết chết sống là gì đó.
Đoạn Vân lạnh giọng nói với đám gia hỏa kia: "Các ngươi hôm nay có phải là rất sướng không? Được, Đoạn Vân hôm nay cho các ngươi sướng hơn nữa!" Còn lúc này đám playboy lại càng cười hỉ hả với vẻ càng lúc càng khả ố hơn.
Đoạn Vân cũng không thèm nhiều lời, gỡ lấy Tiểu Bạch từ trong tay Ngưu Ma Vương, ghé vào tai hắn nhẹ giọng nói: " Ngưu Ma Vương, nhiều nhất chỉ được lộ ra thực lực cấp bảy, nếu ngươi để lộ ra thực lực lớn hơn cấp bảy, buổi tối hôm nay đừng nghĩ đến ăn cơm nữa. Đánh cho toàn bộ bọn chúng không thể nhúc nhích được cho ta! Nhớ kỹ, chỉ cần không chết người, tùy ngươi đánh như thế nào thì đánh!"
Nói xong, Đoạn Vân kéo Lạp Hi Đức đi ra ngoài: " Đại ca, hôm nay chúng ta đi ra ngoài ăn cơm. Nơi này quá bẩn thỉu!"
Đám thiếu gia gia tộc không sợ trời đất đang muốn chễ diễu Đoạn Vân nhát gan sợ chết, nhưng nắm đấm nhanh như gió của Ngưu Ma Vương đã nồng nhiệt tiếp đón bọn chúng, rải đều lên khắp người bọn chúng. Sau đó, tiếng kêu gào vang lên xa hàng trăm dặm, tiếng rên rỉ vút lên tận trời! Vô luận là quý tộc thiếu gia hay là gia tộc võ sĩ, trong số đó, thực lực cao nhất cũng đến cấp năm sáu là cùng, mặc dù Ngưu Ma Vương theo như phân phó của Đoạn Vân chỉ có thể lộ ra thực lực thấp hơn thất cấp. Nhưng cửu cấp chân chính dù sao cũng vẫn là cửu cấp.
Kết quả là, sau khi cuộc chiến chấm dứt, Ngưu Ma Vương đến cả đấu khí cũng không phát ra, chỉ bằng thân thể kinh khủng và tốc độ kỳ ảo của hắn cũng đủ đem một nhóm võ sĩ toàn cấp bốn cấp năm đánh cho dẹp lép. Cả đám quý tộc cũng bị đánh tới độ phun cả cơm ra ngoài. Từng đứa một ngã bò ra không thể động đậy nữa, cũng không ai hiểu được mình bị đánh ngã ra sao.
.
Đoạn Vân và Lạp Hi Đức còn chưa tìm được chỗ ngồi, Ngưu Ma Vương đã xong việc quay trở lại. Tiểu tử đầu trâu trung hậu cung kính vái chào Đoạn Vân, rồi ôm quyền nói: "Chủ nhân, đã hoàn thành nhiệm vụ."
“Nhanh vậy sao?" Lạp Hi Đức hiển nhiên giật cả mình, Đoạn Vân vốn trước giờ vẫn không hề nghi ngờ gì về tốc độ biến thái của Ngưu Ma Vương, nên chỉ hơi động não đã có thể hiểu được. Hà hà, quả là một món đồ cấp chín a! Đoạn Vân cười sảng khoái: "Tốt, tốt lắm, muốn ăn cái gì cứ tự nhiên kêu, thiếu gia cho ngươi ăn thoải mái!"
Ngưu Ma Vương há miệng liếm môi, cười nói: "Ta đây muốn một con trâu nướng! Không, phải là hai cơ!"
Đoạn Vân vừa nghe thiếu chút nữa ngã bổ chửng, rồi cười nói: "Ngươi làm sao dám ăn người mình vậy, ngươi không phải là trâu sao? Được, lão bản, đem lên đây cho ta hai con trâu nướng!"
Đoạn Vân nhìn bốn phía, phát hiện chỉ còn một cái bàn phía xa là còn chỗ. Trên bàn có một người lưng quay về phía Đoạn Vân đang uống cái gì đó. Mặc dù "Tiểu tử " kia mặc đồ nam giới, nhưng dưới con mắt nhà nghề của Đoạn Vân vốn đã nhìn vô số những thiếu nữ hiện đại, chỉ cần liếc mắt đã nhìn ra đó là một cô gái giả nam. Cười cười, Đoạn Vân đi thẳng tới đó, làm bộ nói rất có phong độ : "Vị thiếu gia này, xin hỏi mấy người chúng ta có thể ngồi ở chỗ này không ?" Đoạn Vân cố ý nhấn mạnh hai chữ "Thiếu gia".
Tên giả tiểu tử đó đầu tiên cả kinh, nhưng sau đó phản ứng rất nhanh, giả giọng trầm trầm nói: " Có thể! Mời ngồi!"
“Cám ơn 'Thiếu gia' a!" Đoạn Vân cám ơn. Sau đó Đoạn Vân và Lạp Hi Đức cùng Ngưu Ma Vương đều kéo ghế ngồi vào bàn.
Vừa lúc, một đội Thành vệ binh vội vàng chạy đến. Tên Đội trưởng hướng về phía mọi người đang ăn cơm hỏi: " Là ai đánh Ốc Nhĩ Tây thiếu gia?" Đoạn Vân tiếp tục vuốt ve Tiểu Bạch, không để ý đến. Còn Lạp Hi Đức lại đứng dậy trả lời: "Là ta! Sao?"
Tên Đội trưởng đó vừa thấy Đại đội trưởng Lạp Hi Đức của chúng, cảm thấy rất khó xử, lúng ta lúng túng chẳng biết phải làm sao. Còn Lạp Hi Đức lại nói tiếp: "Đem những người bị thương lập tức chữa trị!"
"Dạ!" Tên Đội trưởng vội vàng lên tiếng, mang theo thủ hạ ba chân bốn cẳng chạy đi.
Đoạn Vân cười rất quỷ dị nói: " Đại ca, ngươi quá đáng rồi nhé. Rõ ràng là thủ hạ của ta đánh, ngươi dám nói là ngươi đánh hả. Có phải là muốn cướp công của ta không? Thủ hạ của ta đây chẳng phải là đánh công khai sao! Không được, ngươi không thể cướp công của ta được, làm người phải ttrung thực chứ! Cái kia của ngươi chưa đứng vững đã muốn mò mẫm rồi, không có cửa đâu!"
"Phụt!" Tên giả tiểu tử đối diện vừa nghe Đoạn Vân nói xong đã cười phá ra, bao nhiêu rượu đều phun cả vào mặt Đoạn Vân!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK