Mục lục
[Dịch] Phàm Nhân Tu Tiên Truyện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Lập nghe xong liền trầm ngâm không nói gì.

"Thất Tinh Nguyệt Thể!"

Bỗng nhiên Giải Đạo Nhân ngạc nhiên thốt lên.

"Chẳng nhẽ Giải đạo hữu đã nghe về loại thể chất này?" Ngao Khiếu lão tổ ngẩn ngơ hỏi.

"Ta từng nghe Tiên chủ nhắc đến nó một lần, loại thể chất này rất đặc biệt, cho dù ở Chân Tiên Giới cũng rất hiếm gặp." Giải đạo nhân khôi phục lại vẻ đờ đẫn trên khuôn mặt rồi trả lời.

"Có thể luyện chế được Ngụy Tiên Bảo, chắc hẳn chủ nhân của Giải đạo hữu cũng là người không tầm thường ở Tiên giới nên lời nói đó tuyệt đối không sai. Mà ở Linh giới, tuy số người biết về Thất Tinh Nguyệt Thể không nhiều nhưng đối với một số kẻ cường đại thì đây cũng không tính là bí mật. Nhưng chính vì vậy mà lão phu rất quan tâm đến Linh Lung, dù sao khi có được thân thể đặc biệt này, dù không được vào Tẩy Linh Trì hay Tịnh Linh Liên cũng vẫn có một chút hy vọng tu luyện đến Đại Thừa Kỳ." Ngao Khiếu lão tổ thở dài ảo não.

"Đúng là người mang Thất Tinh Nguyệt Thể có nhiều khả năng tiến vào Đại Thừa hơn so với người bình thường." Giải đạo nhân nói thêm một câu rồi im lặng trở lại.

Lúc này, vẻ trầm ngâm của Hàn Lập cũng mất đi, hắn nhìn về Ngao Khiếu hỏi:

"Theo như lời của tiền bối thì ngay cả người cũng không thể giúp được Linh Lung. Nhưng xem lại thì ý của tiền bối không phải vậy, tại hạ có thể làm được gì cho nàng hay không?"

"Hay lắm, ta biết Hàn đạo hữu không phải người bạc tình bạc nghĩa. Lão phu biết Vong tình quyết thực sự không thích hợp cho nha đầu Linh nhi, ta phải đắn đo suy tính rất lâu mới đưa ra một phương pháp. Hy vọng rằng phương pháp này sẽ làm những ảnh hưởng của Vong tình quyết giảm xuống mức thấp nhất, nếu may mắn còn có thể loại bỏ hoàn toàn, nhưng chỉ có điều việc này sẽ khiến Hàn đạo hữu bận tâm nhiều." Ngao Khiếu lão tổ nghe vậy liền rất phấn khởi, lão vội vàng nói.

"Xin tiền bối cứ việc nói thẳng ra, chỉ cần ta làm được, nhất định sẽ không từ chối." Những ký ức về khoảng thời gian sống cùng Ngân Nguyệt ở Nhân giới năm xưa ào về trong lòng Hàn Lập, hắn cố gắng hít một hơi thật sâu rồi nói.

"Giải huynh, tiếp theo ta có đôi lời muốn bàn bạc cùng với Hàn đạo hữu, mong rằng ngươi lánh đi một khoảng thời gian được không?" Ngao Khiếu vẫn chưa nói thẳng với Hàn Lập mà quay sang gượng gạo nói với Giải đạo nhân.

Giải đạo nhân nghe vậy, khuôn mặt vốn đang đờ đẫn khẽ động, hắn thản nhiên nhìn Hàn Lập.

Tuy rằng khế ước giữa hai người trước đây không hề có khoản hắn phải hoàn toàn nghe lời Hàn Lập. Nhưng cứ vài ngày Hàn Lập lại cho hắn một giọt lục dịch rất đậm đạc, nên gần đây khối Ngụy Tiên Khôi Lỗi này dần dần theo một cách vô thức đã coi Hàn Lập là chủ của hắn.

"Giải huynh, ngươi cứ tạm thời lánh mặt một chút cũng tốt!" Hàn Lập hơi đắn đo rồi quay về phía Giải đạo nhân nói.

Dựa vào giọng điệu của Ngao Khiếu thì có thể thấy lão không muốn đem những điều bí mật quan trọng của Ngân Nguyệt cho nhiều người biết. Kể cả việc người đó có là một con rối đi nữa.

Giải đạo nhân khẽ gật đầu, hắn không nói gì, chỉ khẽ đứng lên rồi lẳng lặng bước ra khỏi căn phòng.

Khhi bóng dáng hắn vừa khuất đi, khung cửa bỗng nhiên lóe lên hào quang màu trắng rồi tự động đóng kín lại.

Giải đạo nhân chậm rãi bước đi, hắn đảo mắt nhìn chăm chú một con khôi lỗi gần đó rồi tiến về cùng đứng chờ đợi với Chu Quả Nhi.

Nghe iếng bước chân khiến Chu Quả Nhi ngoái đầu lại, khi nàng thấy bóng người đi đến là Giải đạo nhân thì không giấu nổi vẻ vui mừng trên mặt.

Mấy canh giờ sau, cửa phòng cuối cùng cũng mở ra.

Một thân người hiện lên, Hàn Lập đang chậm rãi bước ra, hai chân mày nhíu lại, không biết trong lòng đang suy nghĩ điều gì.

"Đi thôi, Ngao Khiếu tiền bối đã sắp sẵn cho chúng ta một gian phòng yên tĩnh, chúng ta cứ tạm thời ở đó rồi trực tiếp về doanh trại của liên quân đã." Hàn LẬp nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, hắn nhìn qua hai người Chu Quả Nhi và Giải Đạo Nhân rồi nói.

Tiếp đó, hắn quay người lại rồi bước thẳng xuống cầu thang tầng dưới.

Giải Đạo Nhân cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ đi theo.

Nhưng Chu Quả Nhi lại chớp chớp đôi mắt to tròn đen láy, trong lòng nàng rất muốn biết Hàn Lập đã cùng Ngao Khiếu lão tổ bàn bạc những gì, nhưng tất nhiên nàng không dám đi hỏi trực tiếp mà chỉ có thể âm thầm phỏng đoán. Nàng nhanh chóng bước theo hai người xuống dưới.

Hơn nửa ngày sau, tại một gian phòng trống bí ẩn trên tầng thứ hai của con thuyền.

Lúc này, Hàn Lập đang ngồi không nhúc nhích trên một tấm bồ đoàn, hai tay bấm những pháp quyết kỳ quái, trên người cũng liên tục chớp động từng đạo hào quang màu vàng, hiển nhiên là hắn đang vận hành pháp lực.

Độ nhiên hai mắt hắn mở ra, hào quang trên người cũng tản đi, hai tay chậm rãi thu pháp quyết lại rồi nói:

"Linh Lung đạo hữu, nếu nàng đã đi tới cửa rồi còn phải đợi ta mời mới vào sao?"

"Đã hơn ngàn năm không gặp, nhìn Hàn huynh thật khác khi xưa. Nhưng muội mong rằng huynh vẫn coi ta là Ngân Nguyệt của năm đó." Ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng thở dài, tiếp đó là một giọng nói thánh thót vang lên.

"Nếu đúng là Ngân Nguyệt ngập tràn các sắc thái tình cảm của năm xưa, kẻ làm sư huynh này tất nhiên sẽ nghe theo lời nàng." Vẻ mặt của Hàn Lập khẽ đổi, hắn nhẹ nhàng đáp lời rồi phất tay về khung cửa phía xa.

Hào quang chợt lóe trên khung cửa, những cấm chế được bày bố trong phòng cũng được giải trừ, cánh cửa chầm chậm tự động mở ra.

Ở bậc thang bên ngoài ngưỡng cửa có một bóng người đang đứng đó, đúng là Ngân Nguyệt.

Có điều lúc này nhìn nàng so với khi trong căn phòng của Ngao Khiếu lại khác hoàn toàn, mắt như làn thu ba, ngón tay như búp ngọc hồng hào, lọn tóc màu bạc dài đến tận ngang eo, thân hình xinh đẹp yêu kiều khiến cho Hàn Lập nhìn nàng mà trở nên ngẩn ngơ.

Khi Ngân Nguyệt đi vào, vẻ mặt nàng hơi động, gót ngọc nhanh chóng bước lại gần phía Hàn Lập, nàng cẩn thận nhìn kỹ một lượt từ trên xuống dưới rồi cười khúc khích:

"Lúc trước bởi vì công pháp của tiểu muội có vấn đề nên cử chỉ cùng lời lẽ có chút thất lễ, mong rằng Hàn huynh chớ để ở trong lòng!"

Nói xong, tay ngọc của nàng khẽ phất đem chiếc bồ đoàn ở gần đó lại ngồi đối diện với Hàn Lập.

Hàn Lập cũng chăm chú nhìn thân hình người xinh đẹp phía trước, hắn mỉm cười ôn tồn nói:

"Không sao, đã biết đó là do công pháp của nàng thì sao ta lại để ý chứ. Nhưng nàng vừa mới thoát khỏi tác dụng của công pháp mà đã vội tời đây rồi, sao không ở lại tĩnh tâm điều dưỡng cho thật tốt đã?"

"Không sao đâu, một khi qua thời gian phát tác thì tác động của Vong Tình quyết đối với tiểu muội thật ra rất nhỏ bé. Hơn nữa, nếu như vì chậm chạp mà chưa kịp trò chuyện cùng Hàn huynh đã trở về dáng vẻ ngốc nghếch thì thật mất hứng lắm." Ngân Nguyệt cười gượng gạo.

"Mấy năm rồi không gặp mà tính tình nàng chả thay đổi chút nào, có chuyện gì trong lòng nàng cứ nói thẳng ra đi." Trong lòng Hàn Lập nao nao, nhưng vẻ ngoài lại cười trừ nói.

"Hứ, Hàn huynh dám nói vậy sao? Tính tình của ta ư? Không phải năm đó huynh khinh rẻ ta, bắt ta làm nô dịch các kiểu. Cũng may nhờ có vị chủ nhân trước đây còn thỉnh thoảng lo lắng cho ta, nếu không con linh thú nhỏ bé như ta đã bị bỏ rơi rồi." Ngân Nguyệt liếc mắc nguýt dài Hàn Lập rồi che miệng khúc khích cười.

"Khụ..., những việc năm đó...nàng nhắc lại làm gì. Lúc đó ta cũng không biết nàng thực sự là ai, cứ tưởng nàng chỉ là một con yêu hồ mà thôi!" Hàn Lập h nhẹ, trên mặt cũng hiện lên vẻ xấu hổ.

"Có thật là thế không? Mấy năm đầu có thể Hàn huynh còn thực sự tin tưởng như vậy, nhưng về sau chắc chắn có nghi ngờ đối với tiểu muội chứ? Mà lúc đó huynh cũng sai bảo ta phải làm này làm nọ luôn chân luôn tay a!" Ngân Nguyệt khẽ nhếch miệng cười mà như không cười.

"Khi đó tu vi của ta còn thấp, hơn nữa ta còn liên tiếp gặp nạn, may mà có nàng nhiều lần tương trợ mới có thể vượt qua. Nếu không thì cho dù phi thăng lên Linh giới này cũng không thể chứ nói gì đi được đến ngày hôm nay." Vẻ mặt Hàn Lập bỗng nhiên thành khẩn.

"Lần này tiểu muội tới không phải để đòi nợ Hàn huynh đâu. Nói thật, lúc muội nhận được tin tức mà huynh vụng trộm truyền đến còn kinh hãi mất mấ ngày. Thật sự muội không thể ngờ được huynh lại có thể tiến vào Linh giới thành công. Dù sao linh khí ở Nhân giới cũng quá loãng, cho dù muốn tu luyện đến Hoàn Thần kỳ cũng đã là rất khó chứ chưa nói gì muốn phi thăng lên Linh giới hay không." Ngân Nguyệt khẽ nhíu mày trả lời.

"Huynh chỉ gặp may mắn thôi. Nhưng nhắc lại chuyện này, ta thật muốn cám ơn Ngân Nguyệt thật nhiều. Nếu năm đó nàng không bí mật đưa tin tức cho ta thì ta không thể tìm được vị trí của tiết điểm rồi tiến vào Linh giới thuận lợi như vậy được." Hàn Lập vừa ngắm nhìn dung mạo của Ngân Nguyệt vừa chậm rãi nói.

"Lúc đó hai hồn của tiểu muội vừa mới hợp nhất nên trong lòng chỉ muốn quay về Linh giới thôi. Việc năm đó cũng chỉ là thuận nước đẩy thuyền, so với việc Hà huynh cứ mạng ta thì nó không đáng là gì." Ngân Nguyệt tỏ vẻ ngẩn ngơ, nàng bâng quơ nói.

"Nàng chớ nên khiêm tốn như vậy!" Hàn Lập khẽ lắc đầu.

"Đúng rồi, lúc Hàn huynh thoát khỏi Côn Ngô sơn có bị đám người kia đuổi giết tiếp không, huynh làm cách nào mà tiến giai lên Hóa Thần Kỳ thành công vậy? Có thể kể cho muội nghe một chút được không?" Ngân Nguyệt nhớ lại chuyện ở Nhân giới năm đó, nàng hào hứng chuyển đề tài.

" Haha, chuyện dài lắm. Lúc đó ta được Tinh Bàn của nàng giúp thoát ra khỏi phong ấn, sau đó lại lưu lạc đến một nơi gọi là Bắc Minh Đảo..." Hàn Lập mỉm cười, hắn bắt đầu kể về mọi chuyện đã xảy ra ở Nhân giới năm xưa.

Hơn nửa canh giờ sau, chẳng những Hàn Lập kể hết lại mọi việc sau sự kiện Côn Ngô sơn mà còn cả việc mình tiến vào Linh giới như thế nào, tất cả đều được hắn kể ra sạch sẽ.

So với những tu sĩ bình thường thì những gì Hàn Lập đã trải qua thật kinh động hồn phách, mang vài nét sắc thái thần kỳ.

Ngân Nguyệt ngồi một bên say sưa lắng nghe, thỉnh thoảng nàng lại "chậc chậc" than lên sợ hãi.

Chờ cho Hàn Lập nói xong, lúc này Ngân Nguyệt mới thuận miệng kể lại những việc xảy ra trước khi mình bị nhốt ở Nhân giới, cả chuyện sau này khi trở về Linh giới bên cạnh lão tổ Ngao Khiếu.

Làm cho Hàn Lập giật mình chính là việc Ngân Nguyệt không chút kiêng dè mắng mỏ lãi năm xưa đem nàng gả cho Thiên Khuê Lang Vương và cho nàng tu luyện Vong tình quyết để giải trừ ma tâm, hơn nữa, nàng mắng mà không hề kiêng ddè che giấu chút nào.

Khuôn mặt của Hàn Lập cố gắng duy trì vẻ mỉm cười trước mặt nàng, nhưng trong lòng đang quay cuồng hoảng hốt liên tục.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
VH Nguyễn
01 Tháng ba, 2018 17:43
Đế bá là do main bá sẵn rồi
Don Nguyen
31 Tháng mười hai, 2017 10:17
Rat hay
Đặng Thành Nhân
20 Tháng mười hai, 2017 18:44
đế bá là gì bá bằng thượng tôn. cân cả quá khứ tương lai.
Đặng Thành Nhân
20 Tháng mười hai, 2017 18:43
lão vong viết. nhưng thấy không hay như phần đầu
Thanh Phong
08 Tháng mười hai, 2017 04:02
Phần tiên giới là do tác giả viết hay là fan viết vậy mn? Sao mình tìm trên mạng thấy có 2 phần tiên giới khác nhau vậy?
Hạnh Lộc
07 Tháng mười hai, 2017 17:07
hay. vì main biết ng biết ta chứ k phait kiểu bố cân tất thế giới như đế bá
Hieu Le
10 Tháng chín, 2017 15:05
sao ko viết tiếp vậy
Hieu Le
06 Tháng chín, 2017 20:33
đọc tời 1k7 là hết nẫu r
Đức Khoa
22 Tháng tám, 2017 20:24
có phần 2 k các đh
Trân Nữ Tôn
18 Tháng bảy, 2017 18:55
Sau ko Viet tiep
Truong Nguyen
17 Tháng tư, 2017 20:46
Dag hay lai het.haizz
Khanh Lam Vũ
22 Tháng một, 2017 21:02
Đọc được giữa chừng đọc k nổi nữa, mấy đoạn tình tiết cứ cùng một kiểu lặp đi lặp lại ...
Bản Tình Ca
08 Tháng một, 2017 09:57
Nhưng bao giờ mới ra phần tiên giới nhỉ
Bản Tình Ca
08 Tháng một, 2017 09:56
Hay ma
Hoàng Linh
07 Tháng tám, 2016 21:37
...
BÌNH LUẬN FACEBOOK