• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

.ts-b { display: none; }

Nhìn đáng vẻ lười biếng của cô, ánh mắt u ám của anh bất giác trở nên mềm mại hơn rất nhiều.

Trong phòng họp lớn, Lâm Mặc Ca dần đứng ngồi không yên.

Bụng dưới của cô quặn đau, trán cô rịn mồ hôi.

Cơn buồn ngủ của cô cũng bay biến hết.

Sau khi do dự một lúc lâu, cô vẫn ghé lại gần Lý Chí Minh, nói nhỏ: “Tôi đi vệ sinh một lát, còn lại giao cho anh.”

Lý Chí Minh khẽ gật đầu, không nói gì.

Trong mắt anh ta hiện rõ vẻ lo lắng.

Cô gọi người phụ trách cuộc thi, cuối cùng cô cũng được ra ngoài.

Nhưng để đề phòng gian lận, cô không được mang gì ra.

Hành lang im phăng phắc, cô xoa phần bụng. đang quặn thắt, vào nhà vệ sinh.

Quả nhiên gương mặt trong gương tái nhợt.

Khó trách lại khiến Lý Chí Minh lo lắng.

Cô khẽ thở dài, đang định bước vào buồng thì cửa phòng vệ sinh bị đạp ra từ bên ngoài.

Một bóng người lạnh lùng và rắn rỏi đang đứng đó.

Không cần nhìn cũng biết là ai.

Người có tiền án xông vào nhà vệ sinh.

Ác ma nhà vệ sinh.

Quyền Giản Li có sở thích đặc biệt!

Cô bình tĩnh nhìn vào đôi mắt lạnh lùng một cách đáng sợ của anh qua gương: “Quả nhiên 'Tổng giám đốc Quyền có tình cảm đặc biệt với nhà vệ sinh nữ.”

Câu nói thản nhiên và hờ hững này khiến Quyển Giản Li bỗng sầm mặt.

Giọng anh có vẻ trêu ngươi: “Sao thế, lần này. em định giở trò gì Không trộm bản vẽ được nên định trộm người à?”

“Không hiểu nổi anh!”

Lâm Mặc Ca lạnh lùng bỏ lại một câu, định quay người ra ngoài.

Cô không muốn đây dưa với anh ở đây nữa.

Những gì mà anh đã làm với cô trong nhà vệ sinh trước đó vẫn bị cô chôn giấu trong lòng.

Đó là cơn ác mộng mà cô không thể quên.

Cô không muốn trải nghiệm nó thêm lần nào nữa.

“Sao, bị anh nói trúng tim đen nên định bỏ đi à?"

Không ngờ anh lại khóa trái cửa, chắn mất lối ra.

“Quyền Giản Li, anh lên cơn điên gì thết Tôi còn phải ra ngoài dự thi, mời anh tránh đường!"

Lâm Mặc Ca trừng mắt.

Giọng cô hiện rõ vẻ tức giận, không sao kiểm chế được.

Có lẽ do triệu chứng trước kinh nguyệt, cô giận đữ hơn lúc bình thường rất nhiều. ra điều đó.

Nhưng cô cũng không nhận ra điều đó.

Nhìn đáng vẻ trừng mắt tức giận của cô, Quyển Giản Li bỗng cảm thấy thoải mái hơn hẳn.

Có một kiểu niềm vui là bạn càng tức giận thì tôi càng phấn khích.

Quả nhiên niềm vui này được xây dựng trên nỗi đau của người khác.

“Dự thi? Anh thấy em muốn ở bên Lý Chí Minh thì có!”

Anh lạnh lùng cười khẩy, ánh mắt sắc như dao: “Lâm Mặc Ca, em giỏi đấy, mới mấy ngày ngắn ngủi mà đã khiến người đàn ông kia mê mẩn, cam lòng nghe em chỉ huy rồi, nói đi, rốt cuộc em đã dùng thủ đoạn gì thế!”

“Đồ điên!”

Lâm Mặc Ca trừng mắt nhìn anh, định đẩy anh ra.

Nhưng cô lại bị Quyền Giản Li giữ chặt trong, vòng tay.

Sau đó anh ôm ngang cô lên, giữ cô ngồi trên bồn rửa tay.

Úi!

Mặt đá cẩm thạch lạnh lẽo khiến cô rùng. mình, bụng dưới đang quặn thắt càng đau dữ

Cô không thể không khom người đứng xuống.

Trán cô cũng rịn mồ hôi lạnh.

Ngay cả đôi môi đỏ mọng cũng hơi tái

'Nhưng lúc này Quyền Giản Li đang giận dữ, tưởng cô vội rời đi để về bên người đàn ông kia.

Lửa giận đã bị anh kìm nén mấy ngày lập tức dâng trào.

Cơn giận đó như sắp thiêu rụi cô.

“Nói! Rốt cuộc em và người đàn ông kia phát triển tới đâu rồi?”

“Anh có thôi đi không!”

Lâm Mặc Ca cũng rất giận dữ, vừa nghĩ đến bức ảnh giường chiếu mà Bạch Nhược Tuyết gửi đêm ấy, còn cả “sự mất tích khác thường” của anh mấy hôm nay, cô không quan tâm được nhiều nữa, quát lên: “Anh đã quấn quýt hàng đêm, ôm ấp hàng ngày với Bạch Nhược Tuyết rồi, sao phải hạn chế tự đo của tôi nữa! Tôi làm gì hay phát triển với người đàn ông nào thì liên quan gì tới anh!”

Vì tức giận nên gương mặt nhỏ nhắn của cô càng tái hơn.

'TTrông xanh rớt như tàu lá chuối.

Quyển Giản Li thoáng sửng sốt.

Anh nhìn những giọt mồ hôi trên trán cô, lại tưởng là do cô quá tức giận.

Ngực cô phập phồng dữ dội.

Cổ áo sơ mi đã bung ra một chút trong lúc giãy giua hồi nãy, để lộ chiếc cổ trắng nõn mịn màng, khiến bụng dưới anh căng lên.

Chết tiệt.

Người phụ nữ này vẫn có thể dễ dàng khơi gợi ham muốn của anh!

Mấy ngày không gặp, hình như ham muốn bị kìm nén này càng thêm mãnh liệt…

Bàn tay nóng hừng hực vô thức luồn vào đưới váy cô…

“Ngừng tay!”

Cô giơ chân định đá anh, nào ngờ anh lại để đàng né được, còn chen vào giữa chân cô.

“Mấy ngày không gặp, sao tính cách của bé mèo hoang này vẫn không thay đổi thế?”

Giọng anh càng khàn và trầm hơn, chứa đựng. sự ngả ngớn rõ rệt.

Đôi môi mỏng chậm rãi cong lên thành nụ cười quyến rũ, khiến cô nhìn mà ngần ngơ.

Cô thầm kêu không ổn.

Mỗi khi anh mỉm cười quyến rũ thế này, kiểu gì cô cũng xong đời.

Hôm nay rất quan trọng, không thể để anh được như ý muốn!

“Ha ha, xem ra cô Bạch là một bé mèo ngoan… Nếu anh đã thích thế, sao không đi tìm cô ta đi? Cứ lăng phí thời gian với tôi làm gì? Chẳng phải hôm nay bé mèo của anh cũng tới à? Đừng để người ta chờ sốt ruột!”

Hồi nãy ở dưới tầng , Bạch Nhược Tuyết đã trả lời lấp lửng khi đối mặt với phóng viên.

Câu trả lời của cô ta khiến cô nhớ mãi.

Nếu không được Quyền Giản Li cho phép, sao. cô ta đám nói như vậy?

Nếu hai người chưa quay lại, sao cô ta lại nghênh ngang đến cổ động cho hạng mục Tuyết Thành?

Có lẽ các phóng viên không biết tình hình, nhưng Lâm Mặc Ca biết.

Vì trong tay cô vẫn còn ảnh giường chiếu của cặp nam nữ chó má kia.

Cảm nhận được lửa giận trong mắt cô, động tác của Quyển Giản Li hơi chậm lại.

Tâm trạng anh bỗng tốt hẳn.

Ngón tay thon đài của anh nhẹ nhàng lướt qua gương mặt mịn màng của cô, giọng anh êm như sóng biển: “Sao thế, chẳng lẽ em ghen à?”

Lâm Mặc Ca sững sờ, lập tức phản bác: " 'Ghen? Hừ, tôi ước gì anh có thể vui vẻ với cô ta hàng đêm, tốt nhất là chết trên giường cô ta, đừng bao giờ ra noài gây họa cho người khác nữa!”

Không hiểu sao, khi nghĩ đến cảnh anh nằm. trên giường của Bạch Nhược Tuyết, cảm giác ấm. ức lại đâng trào trong lòng cô.

Cơn đau lòng đó khiến cô không thở nổi.

Nhìn đôi mắt rơm rớm của cô, anh bỗng thấy hơi xót xa.

Anh vuốt nhẹ gò má cô, giọng điệu cũng dịu dàng hơn: “Anh không còn quan hệ gì với cô ta từ lâu rồi, em nên hiểu điều đó. Sao lại nghĩ linh tỉnh?”

Ngón tay cô run rẩy, giờ người đàn ông này đang giải thích với cô à?

Sao có thể chứ?

Còn lâu cô mới tin nước mắt của ác ma!

Anh cúi người, chậm rãi đến gần, cô lại cố chấp quay mặt đi, giọng điệu càng lạnh lùng hơn: “Quyển Giản Li, nếu anh đã nối lại tình xưa với cô Bạch thì đừng phụ lòng người ta nữa. Dù sao cũng không để có được mối tình mười năm.”

Nhìn đáng vẻ lạnh lùng của cô, Quyền Giản Li bỗng nhíu mày.

Anh giữ cầm cô, ép cô nhìn mình.

Đôi mắt sâu thẳm bất ngờ đối điện với ánh mắt trong veo của cô.

Anh khẽ nói bằng giọng khàn khàn: “Anh và cô ta hết hy vọng rồi, em để ý đến quan hệ giữa anh và cô ta như thế mà còn bảo không ghen?

Thừa nhận đi, em đang ghen, đang ghen đ;

Nói thật lòng, khi biết cô gái này ghen vì anh, anh thấy rất vui.

Lâm Mặc Ca không e đè, dũng cảm nhìn vào. mắt anh, giọng điệu mỉa mai chưa từng có: * Quyển Giản Li, tôi không ngờ anh lại là người dám làm mà không đám nhận đấy? Đúng là ghê tởm! Hay tôi phải giơ bức ảnh các người quấn quýt trên giường trước mặt anh thì anh mới thừa nhận?”

Vừa nói xong, cô đã thấy hơi hối hận.

Cô không muốn anh biết chuyện bức ảnh đó.

“trên giường?”

Anh nheo đôi mắt phượng, nhìn đáng vẻ bướng bỉnh và tức giận của cô, hình như đã nhận ra điều gì đó.

“Em nói giường gì cơ? Rốt cuộc em biết gì rồi?"

“Hừ, chuyện anh tự làm, chẳng lẽ còn sợ người khác biết chắc? Sao, tôi đã biết chuyện không nên biết nên sắp bị điệt khẩu à?”

Cô cười khẩy, dù sao anh cũng từng ép cô. nhảy lầu.

“Nói linh tỉnh gì thế?” Ngón tay ấm áp của anh vuốt ve môi cô, giọng anh khàn khàn đầy ái muội: “Sao anh nỡ đây?”

Anh nói rồi lại định hôn lên môi cô, nhưng bị cô né tiếp.

“Anh không cần nói mấy câu tán tỉnh này với tôi, vô dụng thôi! Vì tôi biết anh đê tiện và bỉ ổi tới mức nào!”

Vì bụng đang đau thắt, cô vô cùng bực bội.

Cô hất mạnh bàn tay đang đặt trên đùi cô của anh ra, giãy giụa, định nhảy xuống rời đi.

“Mặc Nhi!”

Anh bỗng gọi khẽ, ôm chặt cô vào lòng.

Giọng anh có vẻ sốt ruột, nhất quyết không chịu buông tay.

Trái tim cô run rẩy, mắt lập tức mờ đi.

“Anh không rõ em đã biết những gì, nhưng anh không có quan hệ gì với cô ta hết!”

Có những việc mà càng giải thích thì càng chứng tỏ vấn đề, đúng không?

Mũi Lâm Mặc Ca chua xót, giọng nói lạnh. lùng của cô có phần nghẹn ngào.

“Hai người khỏa thân nằm trên giường mà lại không có quan hệ gì với nhau ư? Quyền Giản Li, anh tưởng tôi dễ lừa như trẻ con ba tuổi à?”

Cô cảm nhận được cánh tay đang ôm mình hơi cứng đờ.

Quyển Giản Li buông cô ra, nhìn cô với vẻ khó hiểu và ánh mắt phức tạp.

“Đúng là hôm đó anh đã tới chỗ Nhược Tuyết, nhưng không xảy ra chuyện gì cả, thật đấy! Sao anh lại nằm trên giường cô ta được”'

“Hừ, vậy xem như tôi mù, dù sao tôi cũng, không tin, cũng không muốn nghe anh nói nữa, để tôi đi!”

Bụng đưới cô vẫn đau, trái tìm cô cũng bị bóp. nghẹt.

Lúc này cô đang chịu giày vò cả về thể xác lẫn tâm hồn.

Cô cũng thấy hơi bất lực.

Anh vẫn không buông tay, vẫn giữ chặt lấy cô, hơi thở ấm áp phả vào cổ cô: “Mặc Nhi, nhóc yêu tỉnh, em nghĩanh sẽ dễ đàng để em đi à?”

Trong lúc nói chuyện, đôi tay kia để đàng cởi đồ cô ra, trắng trợn xâm nhập.

"Anh bỏ tôi ra! Đồ khốn! Đừng chạm vào tôi bằng đôi tay đã chạm vào người phụ nữ khác! Ghê tởm!”

Cô giãy giụa như phát điên, nhưng sao có thể là đối thủ của anh.

“Bỏ tôi ra! Bỏ ra!”

Cô cắn mạnh vào cổ anh, khiến Quyền Giản Li đau đến mức xuýt xoa.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_tamlinh247. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

.pqgynjoi2::before{content:attr(dvzeyqrfcn);}.hnzufwlk7::before{content:attr(treyijdnqu);}img{max-width: 100%;}

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK