• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

.ts-b { display: none; }

Anh chớp mắt nhìn cô: "Không saol Hôm nay anh chịu tủi thân một lần."

“Anh thật sự không cần phải tủi thân đâu… Về nhà tốt biết bao, có bao nhiêu người giúp việc hầu hạ anh, muốn ăn gì thì ăn nấy, sao phải tới chỗ tôi ăn tạm làm gì?"

Lâm Mặc Ca mất kiên nhẫn lải nhải, nhưng. anh lại đưa tay giật lấy chiếc túi trên tay cô khiến. cô giật mình.

''Quyền Giản Li, anh không sao chứ? Chuyện này…"

Vì quá kinh sợ nên thậm chí cô còn không thể thốt ra được một câu hoàn chỉnh.

Quyển Giản Li luôn tự cao trịch thượng, độc đoán ức hiếp người thực sự đang giúp cô xách đồ.

Trời ạ, nếu chuyện này bị người ta biết được thì chắc chắn sẽ lên đầu báo mất.

Cô có tài đức gì mà có thể nhờ tổng Quyền nổi tiếng vang đội xách đồ giúp chứ, thật kinh khủng, kinh khủng!

Nhưng anh lại làm như không có việc gì, khóe miệng hơi nhếch lên, lời nói vẫn mang theo cay nghiệt: "Anh sợ em mệt chết thì anh sẽ thiếu một người bạn giường."

Sắc mặt Lâm Mặc Ca lập tức tối sầm đi, không nói nên lời.

Trước cổng trường mẫu giáo, hai bóng dáng nhỏ bé nối đuôi nhau bước đi.

Trên miệng tranh cãi không ngừng nhưng tay vẫn nắm chặt lấy nhau.

Nguyệt Nhi bị Vũ Hàn kéo đi, vẻ mặt sống còn gì nuối tiếc.

"Quyền Vũ Hàn! Tất cả là lỗi của anh, trước đó anh nói gì mà phải xuống mấy trạm, bây giờ thì hay rồi, đi cả một quãng đường dài như vậy mệt quá đi mất, Nguyệt Nhi đi không nổi nữa.

Vũ Hàn tiếp tục đi không ngừng: "Cả ngày đi chơi phá phách với chú ba mà sao sức khỏe vẫn yếu như vậy chứ?"

"Cái đó không phải là phá phách, cái đó gọi là hẹn hò đấy nhé! Hơn nữa Nguyệt Nhỉ là nữ, mẹ nói thể lực của con gái không tốt cũng là chuyện bình thường! Hơn nữa khi em ở cùng chú ba toàn được chú ba bế nên không cần phải đi lại vất và như vậy đâu.”

Nguyệt Nhí bĩu môi phản đối.

'Vũ Hàn bất đắc đĩ nhìn cô bé: "Nhưng lúc em bắt nạt Tiểu Minh, thể lực của em rất tốt cơ mà, anh có nên nói cho mẹ biết không nhỉ?"

"Sao anh đám! Quyền Vũ Hàn! Nếu anh nói với mẹ, em sẽ… em sẽ nói em là Nguyệt Nhi!"'

Được thôi, đây chính là điểm yếu của Vũ Hàn.

Nguyệt Nhỉ nhìn thấy dáng vẻ chán nản của cậu thì lập tức cảm thấy đắc ý dạt đào, không biết tỉnh thần từ đâu đến mà khí phách bừng bừng đi về phía trước.

Rẽ sang một góc khác sẽ đến khu dân cư nhà mình.

Vừa nghĩ đến việc sắp gặp lại mẹ, đôi mắt to của Nguyệt Nhỉ sáng lên vì phấn khích.

Hai bàn tay nhỏ bé kéo Vũ Hàn không ngừng, thúc giục: “Quyền Vũ Hàn, anh nhanh lên cái coi, Nguyệt Nhi muốn gặp mẹ quá đi mất. Sắp đến nhà rồi, không biết hôm nay bà ngoại đã nấu món gì ngon, Nguyệt nhi đói quá đi."

"Bà ngoại không có ở nhà."

Vũ Hàn lẩm bẩm một câu.

"Tại sao chứ? Nguyệt Nhỉ rất muốn gặp bà ngoại, rất muốn ăn món thịt kho tàu bà ngoại nấu."

Nguyệt Nhi sờ sờ cái bụng đang đói cồn cào của mình, nước miếng của cô bé gần như chảy ra khi nghĩ đến món thịt kho thơm phức.

"Bà ngoại ở cùng ông ngoại, từ nay về sau chỉ còn lại hai mẹ con."

Vũ Hàn nhàn nhạt nói.

Không mang theo chút đau buồn nào mà ngược lại là hài lòng.

Cậu không ở bên bà ngoại trong thời gian dài, vì vậy cậu sẽ không có tình cảm sâu sắc như. Nguyệt Nhi.

Hơn nữa kể từ sau chuyện bị ông ngoại bắt cóc, Vũ Hàn cảm thấy bà ngoại của mình trông hơi khác thường.

Về phần khác thế nào thì cậu không thể nghĩ ra.

Vì vậy, cậu thấy hạnh phúc hơn khi chỉ có hai mẹ con ở bên nhau.

Nguyệt Nhi chớp chớp đôi mắt to vô tội nhìn cậu, cười toe toét: "Vậy thì mẹ sẽ cô đơn, Nguyệt Nhỉ trở về ở bên cạnh mẹ là được rồi. b Nguyệt Nhi không thích người bố lạnh lùng đó gì cả."

Vừa đứt lời, điện thoại di động trong túi vang, lên.

'Nguyệt Nhi lè lưỡi nhìn vào cái tên nhấp nháy trên đó.

"Chết rồi! Bị chú ba phát hiện rồi…"

'Vũ Hàn tặng cô bé một ánh mắt xin lỗi vì thương tiếc, rồi đứt khoát bịt lỗ tai lại.

Nguyệt Nhi lườm cậu rồi vui vẻ nhấc điện. thoại.

Chú ba đối tốt với cô bé tốt như thế nên sẽ không mắng người đâu!

Vừa nhấc máy lên đã ngọt ngào nói: "Chú ba!"

"Quyển Vũ Hàn cái tên nhóc con nhà cháu! Chạy đi đâu rồi hả, không ngờ cháu lại đám lẻn ra ngoài khi chú không để ý, hơn nữa còn không nói cho chú biết! Nếu để chú bắt được thì cháu chết chắc rồi! Cháu có biết bởi vì cuộc điện thoại của bà nội cháu mà suýt chút nữa dọa chú ba sợ hãi tới vấp té không, nếu để lại ám ảnh tâm lý cho phần đời còn lại của chú thì chú truy cứu trách nhiệm của cháu đấy! Cháu có biết chú đã bị chính bà nội ruột của cháu mắng mỏ nặng nề như thế nào không? Xem sau này chú xử cháu như thế nào! Cái thứ hư hỏng nhà cháu, mau nói sự thật cho chú. biết, có phải lại đi theo anh trai đẹp trai nào đó về nhà rồi không? Nhãi con khốn kiếp, có thể có liêm sỉ hơn chút được không? Cháu là con trai, sao có thể thích các anh đẹp trai chứ? Tam quan cháu bất chính như thế làm sao sau này chú ăn nói với bà nội của cháu đây."

Đây là lần đầu tiên Vũ Hàn nghe chú ba nói nhiều như vậy.

Cậu nhìn Nguyệt Nhi với ánh mắt thông cảm, có vẻ những ngày này chú ba đã bị cô bé dày vò rất nhiều.

Nguyệt Nhi để điện thoại ra xa để tránh bị tổn. thương bởi tiếng ồn phát ra từ bên trong.

Cô bé đợi đến khi không có tiếng động gì nữa mới cười hi hi hỏi: "Chú ba, không phải chú nên hỏi cháu ở đâu sao?"

Người ở đầu bên kia điện thoại hiển nhiên đã tức đến hồ đồ, vừa rồi nói nhiều đến mức giọng. gần như đã khàn di.

Lúc này mới nghiến răng nghiến lợi hỏi: " Hừ, tên nhãi con kia, cháu đang ở đâu?"

'"He he, chú ba yên tâm đi, một lát nữa cháu sẽ tự mình trở về."

Nguyệt Nhí nói xong bèn nhanh lẹ cúp điện thoại, Vũ Hàn ngẩn người nhìn.

Con nhóc này không sợ thiên hạ loạn à?

Lúc này, Quyển Giản Li và Lâm Mặc Ca đang chậm rãi đi về phía ngôi nhà.

Không biết bởi vì này cảnh tượng bình thường trước nay chưa từng có quá khuếch đại, hay là bởi vì người phụ nữ đi bên cạnh anh có chút khác thường.

Khóe miệng anh luôn nhếch cao, trong lòng mềm mại.

Nhưng Lâm Mặc Ca lại mang tâm sự trùng trùng, đôi mắt cụp xuống như đang suy nghĩ gì đó.

Đèn đường kéo dài bóng đáng của hai người.

Ánh sáng lờ mờ chiếu vào hai người, phủ một tầng ấm áp lên người bọn họ.

Sau một lúc lâu, Lâm Mặc Ca vẫn quyết định. nói: "À… anh có chắc muốn đến nhà tôi không? Nhà của tôi…

Cô nói được một nửa lại không biết phải tiếp tục như thế nào.

Dẫu sao cô chưa bao giờ nói với ai về Nguyệt Nhỉ.

Nếu nói chuyện xảy ra năm năm trước là một sự sỉ nhục trong cuộc đời cô.

Vậy thì Nguyệt Nhi là kho báu duy nhất mà cô muốn bảo vệ.

Thực sự có thể tiết lộ đanh tính của Nguyệt Nhỉ cho người đàn ông này sao?

Chỉ cần đi sai một bước sẽ là một thảm họa đối với cô.

Nếu người này công khai chuyện của Nguyệt Nhi thì cô sẽ mất tất cả.

Vì vậy, thật khó xử khi dẫn anh về nhà.

Quyền Giản Li nhíu mày, vẻ mặt không vui, bởi vì nhìn bộ dạng của cô thật sự không muốn đưa anh về nhà. Người phụ nữ chết tiệt này, ngài

Li đây có thể nể mặt đến nhà cô ăn cơm là vinh hạnh lớn lao cho cô.

Thế mà người phụ nữ đáng chết này lại làm ra vẻ mặt không tình nguyện như vậy!

Nhà em thế nào? Thật sự có nhân tình trốn trong đó à?"

Anh vừa nói vừa không nhịn được tăng tốc, như thể thật sự muốn xông tới nhà cô bắt quả tang.

Trông giống như một người chồng đang sống sờ sờ mà bị cắm sừng vậy.

"Anh thật nhàm chán! Nhưng mà…" Cô lén lút ngẩng đầu nhìn anh, sau đó mới nói: "Anh thật sự có con trai sao? Nó…"

Tiếng chuông đột ngột cắt ngang lời nói của Quyển Giản Li cau mày, liếc nhìn cái tên trên điện thoại, sắc mặt hơi trầm xuống.

"Dì, có chuyện gì sao?"

"Giản Li à, dì có lỗi với con. Dì lại làm con thất vọng rồi, dì không trông nom Vũ Hàn cho tốt."

Tiếng nức nở lo lắng của Ngô Ngọc Khiết phát ra từ đầu bên kia của điện thoại.

Và cả tiếng ồn ào của những người giúp việc.

"Vũ Hàn? Có chuyện gì xảy ra với thằng bé sao?"

Giọng nói của Quyền Giản Li đột nhiên trở nên lạnh lùng, đôi mắt vừa rồi còn tràn đầy ôn hòa nay đã khôi phục lại sự âm u và lạnh lùng.

"Đều là lỗi của dì, lần trước sau khi con nhốt Vũ Hàn trong chuồng chó, đì đã kêu Huyền Nhi dẫn Vũ Hàn ra ngoài chơi để giải sầu. Không ngờ hai người bọn nó lại tâm đầu ý hợp như thể là một người vậy, ngày ngày đều chơi với nhau… hôm nay. „hôm nay hai người lại ra ngoài chơi, nhưng đến giờ cơm tối vẫn chưa trở lại, kết quả đì vừa gọi điện thoại hỏi thăm, Huyền Nhỉ đã… đã lạc mất Vũ Hàn rồi

Ngô Ngọc Khiết nức nở nghẹn ngào: "Giản Li, tất cả là lỗi của đì, cháu cũng biết khi Huyễn Nhi bắt đầu chơi với phụ nữ thì sẽ không quan tâm đến bất cứ điều gì. Dì không nên để thằng bé dẫn 'Vũ Hàn ra ngoài. Nếu như Vũ Hàn xảy ra chuyện gì bất trắc thì đì cũng không sống nổi nữa."

Sắc mặt của Quyền Giản Li đã ảm đạm hết mức.

tóm cháu về!"

Quyền Huyền ở đầu bên kia điện thoại hiển nhiên cũng bị tức đến hoảng hốt.

"Thật không ngờ ngôi sao vô địch trong vũ trụ được mọi người yêu thích như anh ta lại bị một đứa trẻ năm tuổi đùa giỡn trong lòng bàn tay, thật sự quá xấu hổ.

Nguyệt Nhi vẫn chỉ lo đi về phía trước.

Cô bé sẽ sớm gặp lại mẹ, vì vậy bây giờ cô bé sẽ không ngoan ngoãn trở về đâu.

Càng đừng mong sẽ nói cho chú ba biết mình đang ở đâu.

Lỡ như chú ba phát hiện ra sự tồn tại của mẹ thì gay go.

Vì vậy cô bé chỉ có thể ôm điện thoại cười hơ hớ: "Chú, chú tức giận rất dễ để lại nếp nhăn.

Những chị gái xinh đẹp kia sẽ không thích chú nếu chú có nếp nhăn đâu."

"Nhãi con khốn kiếp nhà cháu! Đừng có chuyển chủ để! Nói thật cho chú biết! Rốt cuộc cháu đang ở đâu."
Nhìn Nguyệt Nhi mặt dày mày dạn, Vũ Hàn không khỏi lắc đầu.

Quả nhiên Nguyệt Nhí thích hợp sống trong gia đình đó hơn.

Cậu không thể làm ra loại chuyện này được.

Đang định đi theo Nguyệt Nhi thì cậu đột nhiên nhìn thấy một bà lão đang ngồi xổm trên mặt đất run rầy nhặt táo lên.

Chiếc túi đựng táo bị rách, những quả táo bên trong lăn xuống mặt đất.

Nhiều trái lăn xuống giữa đường.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_tamlinh247. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

.dqlcpxem5::before{content:attr(jnmzrocxwb);}.kohtdnai3::before{content:attr(cfmynasebx);}img{max-width: 100%;}

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK