Thật không ngờ rằng Lâm Mặc Ca lại cố tình.
Không phải anh là một người có bệnh ưa sạch sẽ sao? Vậy thì cô có cách chữa cho anh!
Khiến anh trông như không khỏe, lại không. thể tìm được lý do nào để tức giận, cai này mới gọi là năng lực chứ.
Chỉ có điều để chọc giận anh, cô cũng rất vất
Cho dù bình thường cũng có thể ăn cay, thì cũng không thể chịu nổi kích thích như thế này.
Đầu lưỡi sắp sưng lên rồi.
Nhưng mà mọi sự cố gắng đều sẽ được đền đáp, cô nhạo đắc kì sở*.
*Nhạo đắc kì sở: không phải là một thành ngữ, mà là một từ, chỉ có thể hiểu theo nghĩa đen, sở: nơi chốn, địa điểm, đắc kì sở: đến được nơi phù hợp, vậy nhạo đắc kỉ sở đề cập đến niềm vui khi được ở đúng nơi.
Nhưng mà ngày đầu tiên làm việc này, thật sự có chút khó khăn, toàn là cô bị gây khó đễ.
Dù sao cũng không thể báo cáo những chuyện này cho ông cụ Quyển đúng không?
Vậy cũng tổn hại đến hình tượng quả cô quá rồi.
Một hồi chuông điện thoại vang lên, giữa đôi lông mày Quyền Giản Li khẽ cau lại một cái, lại trừng mắt liếc cô một cái: "Đừng làm đo sô pha của tôi!"
Quở trách xong, lúc này mới bất cấp bất hoãn* mà đứng dậy đi nhận điện thoại. ấp bất hoãn: Diễn tả cách chậm rãi, không vội vàng.
"Thật sự là một người đàn ông bụng dạ hẹp. hòi!
Trong lòng thầm mắng một câu, thè lưỡi về phía bóng lưng của anh, lại nghe anh lười nhác mở miệng: "Giai Thiến? Gọi điện thoại lúc này là có chuyện gì thế"
Giai Thiến?
Trong lòng Lâm Mặc Ca khẽ dâng lên, có lẽ là một người phụ nữ?
Vừa nãy còn lo không có chuyện gì để báo cáo, không nghĩ tới bây giờ đã có rồi.
Thật sự là trời cũng giúp cô!
Lén lút nghiêng người tới, muốn nghe rõ ràng hơn một chút.
Những không có cách nào, giọng nói của người đàn ông kia quá trầm, dường như cô ý tránh cô.
Cuối cùng chỉ nói đơn giản hai câu, rồi lập tức cúp điện thoại.
'"Tổng giám đốc Quền, có phải anh muốn đi ra ngoài hẹn hò không?" Cô nhiều chuyện mà hỏi một câu.
"Lấy tài liệu và mang đến phòng họp!"
Lời của cô, bị anh tự động loại bỏ, trực tiếp truyền đạt mệnh lệnh của mình.
Bất đắc dĩ, cũng không đám hỏi nhiều, chỉ đành cầm tài liệu trên bàn đi theo vào phòng họp.
Cuộc họp kéo dài hai tiếng đồng hồ, cô đứng dựa vào vách tường bên ngoài phòng họp, đã tiến vào giấc mộng đẹp từ sớm.
" A…"
Bởi vì ngủ gà ngủ gật, đầu không cẩn thận đụng vào tường, đau đến nỗi cô phải nghiến răng chịu đựng.
Cũng may, hình như cuộc họp cũng kết thúc rồi.
Quyển Giản Li lạnh lùng bước ra ngoài, trực tiếp ném thẳng tài liệu trong tay vào ngực cô, đi thẳng vào phòng làm việc.
"Cô có thể tan ca rồi." Trong lòng nháy mắt hoan hô nhảy nhót, cuối cùng cũng hết phải chịu khổ rồi.
'Nếu còn tiếp tục như vậy, cơ thể cô dù có khỏe mạnh đến đâu cũng sẽ sụp đổ.
Nhưng mà nhớ tới cuộc điện thoại vừa rồi, cảm thấy cần phải xác nhận một chút.
Dù sao nhiệm vụ của cô là báo cáo lại tất cả tình hình, không được bỏ sót dù chỉ một chút.
Hơn nữa trực giác của cô nói cho cô, người phụ nữ tên là Giai Thiến kia chắc chắn có quan hệ không rõ ràng với anh.
Từ khi theo vào phòng làm việc, tổng giám đốc Quyền đang mặc áo khoác.
Cô liếm môi nghiêm mặt hỏi: "Tổng giám đốc Quyền, anh định đi hẹn hò phải không?"
"Làm sao, ngay cả việc riêng của tôi cũng phải báo cáo với cô? Hay là nói, đây là đặc quyền mà ông cụ giao cho cô?"
Đôi mắt bình tĩnh lại mang chút phẩn nộ. phản ánh sự bất an và hoảng hốt của cô.
"Ôïi, không phải, này không phải chỉ là tò mò thôi sao, ha ha…"
"Thuận miệng bịa một lời nói đối, mới phát hiện cô thật sự không có tài năng nói đối.
Chỉ liếc mắt một cái đã bị nhìn thấu được sự vụngvề,
Cơ thể cao lớn của anh đột nhiên đè xuống, mang theo hơi thở lạnh như bằng.
"Có biết câu tò mò hại chết mèo hay không?"
Cô bồng chốc sửng sốt, trừng mắt nhìn, thực sự có thể cảm nhận được luồng hơi thở nguy hiểm. kia.
Người đàn ông này sẽ không muốn giết người diệt khẩu đấy chứ?
Cô chẳng qua chỉ là thuận miệng nhiều chuyện một chút mà thôi.
Chỉ có điều, đây không phải chứng minh là người phụ nữ tên Giai Thiến kia, quả thực không, bình thường sao?
Trong lòng có tính toán, làm sao còn đám ở lại nữa?
'Nơm nớp lo sợ mà trốn thoát từ kẽ hở, tựa như nịnh nọt mà cười: "Vậy tôi đi trước đây, tạm biệt tổng giám đốc Quyển!"
Dứt lời, chạy ào vào trong thang máy mà không hề quay đầu lại. 'Thấy bóng dáng hốt hoảng chạy trốn của cô, trong mắt Quyền Giản Li hiện lên một chút suy nghĩ.
Chẳng qua, chỉ trong nháy mắt mà thôi.
Nhanh đến nỗi ngay cả anh cũng không có để
Mà lúc này Lâm Mặc Ca ôm chặt hai tay chạy vào trong nhà.
Gió đêm thổi qua, lạnh đến nỗi run lầy bẩy.
Đây mới là ngày đầu tiên làm việc, cơ thể giống như là bị khoét rồng, trống rỗng mà mệt mỗi.
Quả nhiên, gần vua như gần cọp, mà huống chỉ bên cạnh cô lại còn là một tên ác ma ăn thịt người không nhả xương.
Xem ra ngày tháng sau này cũng sẽ tối tắm mù mịt đây.
Làm sao đời người của cô, lại khó khăn như. vậy chứ?
'Về đến nhà, biên tập lại chuyện cần báo cáo thành tin nhắn gửi cho ông cụ Quyền, đặt đầu xuống là ngủ ngay, ngay cả tắm cũng không còn sức nữa.
Ánh trăng trong sáng, như đĩa bạc treo ở trên trời.
'Hoa anh đào sặc sỡ rơi đầy tren mặt đất, lặng lẽ, nhớ lại cuộc đời ngắn ngủi nhưng lại tuyệ
vời của mình.
rong phòng ngủ, Lâm Mặc Ca đang chìm. trong giấc ngủ sau, điện thoại di động đặt ở trên bàn vang lên 'ong ong', rung đến nỗi khiến đầu cô đau nhức.
Mơ mơ màng màng mà cầm lấy, tràn đầy tức giận.
Ai lại thiển cận như vậy, hơn nửa đêm gọi điện thoại cho cô nhiễu người thanh mộng*?
*Nhiễu người thanh mộng: Quấy rầy giấc ngủ của người khác.
Giọng nói mạnh mẽ hùng hồng với sự phẩn nộ bị hìm nén.
Xóa tan toàn bộ cơn buồn ngủ của cô.
Mởtto mắt nhìn, quả nhiên, là điện thoại do ông cụ Quyền gọi tới!
"Ông cụ, có chuyện gì xảy ra?"'
Vừa luống cuống vừa khó hiểu mà hỏi, trong lòng lại thẩm suy nghĩ.
Cái gì nên báo cáo thì đều báo cáo rồi, không có để sót gì cả.
''Không phải cô nói tên nghiệp chướng kia đi hẹn hò với Giai Thiến sao? Nói bậy! Giai Thiến nhập viện mà tên nghiệp chướng kia căn bản. không thèm xuất hiện! Ngay cả bóng người cũng không tìm thấy!"
'"Tại sao có thể như vậy…"
Cô vốn còn đoán người phụ nữ tên Giai Thiến này chắc chắn là người phụ nữ mà Quyền Giản Li giấu giếm.
Không nghĩ tới vậy mà ông cụ cũng biết?
Nhưng mà còn nằm việc? Chẳng lẽ là vì bị Quyền Giản Li cho leo cây?
Ôi, thật là lộn xộn. Cái đầu ngu ngốc này của cô có chút không nghĩ ra được.
Nhưng rõ ràng Quyền Giản Lỉ ra ngoài rồi mới trả lời điện thoại mà, chẳng lẽ ngoại trừ người tên Giai Thiến kia ra, còn có người phụ nữ nào khác?
Hay là anh ta cố tình thả mồi nhử để dương đông kích tây?
'Người đàn ông chết tiệt này thật gian xảo.
Hại cô bị mắng.
'"Tôi không cần biết cô dùng cách gì, nhanh chóng tìm được tên nghiệp chướng kia! Sống phải thấy người chết phải thấy xác!"
"Nhưng mà tổng giám đốc Quyền anh tạ."
"Rụp!"
Ông cụ nói xong lời muốn nói, lập tức cúp điện thoại.
Cô bất đắc đĩ mà thở dài, dụi đụi đôi mắt đang, díu lại, không tình nguyện mà rời giường mặc quần áo.
"Quyền Giản Li chết tiệt, hơn nửa đêm cũng. không để cho người ta yên ổn!"
"Nếu như bị tôi tìm được, thì thế nào cũng phải lột một lớp đa của anh!"
Nghiến răng nghiến lợi mắng hai câu, lúc này mới hả giận.
Nhưng đã khuya như vậy rồi, cô biết đi đâu tìm người chứ?
Dù sao cũng không thể tìm một phát hết toàn bộ thành phố S được? Đánh chết cũng không thể làm được.
Có lẽ là tiếng điện thoại hơi lớn nên làm ồn đến đứa trẻ.
Cô mới vừa mặc quần áo, rồn ra rồn rén đi vào phòng khách, thì nhìn thấy một bóng người nho nhỏ đang đứng ở đó, chớp đôi mắt to mông lung mà nhìn cô.
"Nguyệt Nhi, có phải đã mẹ đánh thức con hay không?"
Vũ Hàn vốn ngủ không sâu, chỉ cần có tiếng động nhỏ là đã tỉnh rồi.
Nhất là sau khi nghe đến ba chữ Quyền Giản Li thì lại càng không ngủ được.
Đã vài ngày trôi qua kể từ ngày giận dỗi với bố rồi chạy ra ngoài.
Tuy rằng còn đang tức giận với bố, nhưng, nghe thấy cái tên này, trong lòng vẫn có chút lo. lắng.
"Mẹ, mẹ phải ra ngoài sao?"
''Đúng vậy, cấp trên của mẹ gây tai họa, mẹ phải chịu trách nhiệm bắt anh ta về mới được."
Vũ Hàn yên lặng mà gật đầu, xem ra bố lại giận đỗi với ông nội rồi.
Nhưng mà hóa ra mẹ làm việc ở công ty của bố, điều đó khiến cậu rất ngạc nhiên.
"Nguyệt Nhỉ ngoan ngoãn đi ngủ, mẹ sẽ quay. về nhanh thôi Lâm Mặc Ca khom nửa người, bế cô nhóc mềm mại yếu ớt kia về phòng, lại vạn phần không
nỡhôn lên khuôn mặt của cô bé mấy cái.
Khuôn mặt phấn nộn còn mang theo mùi sữa nhàn nhạt, quả thực khiến cô không muốn rời đi.
Vũ Hàn kéo kéo chiếc áo ngủ màu hồng nhạt chỉ có bé gái mới có thể mặc được, xấu hổ mà cúi thấp đầu.
'Tuy rằng mấy ngày nay đã quen với những, hành động vô cùng thân thiết của mẹ và bà ngoại, nhưng tên nhóc kỉa ngại ngùng thì vẫn sẽ ngại ngùng thôi.
"Nếu như Nguyệt Nhi sợ, thì đi ngủ với bà ngoại có được không?"
Cô bé vẫn luôn ôm lấy cổ của cô, cô còn tưởng là cô bé sợ.
"Con có thể ngủ một mình. Mẹ đi đường cẩn thận…
Cậu chủ nhỏ Vũ Hàn chính là một cậu bé đầu đội trời chân đạp đất, cậu bé mới không sợ đâu.
Lại hôn yêu thương cô nhóc kia một c: này mới đứng dậy tắt đèn.
"Mẹ…
'"Làm sao vậy cục cưng?"'
Trong bóng đêm, đôi mắt của Vũ Hàn mở rất to, giống như viên đá quý đen nhánh, lóe lên ánh sáng chói mắt.
"Mẹ, hôm trước khi ra ngoài chơi với Tiểu Minh, con đã làm mất sao đỏ nhỏ, mẹ có thể tìm giúp con một chút được không?"
Đôi mắt to đen nhánh đảo quanh, nhưng mà Lâm Mặc Ca không thể nhìn thấy.
Sao đỏ nhỏ cô biết, là phần thưởng ở nhà trẻ.
Chỉ có những bạn nhỏ nghe lời mới có.
Nguyệt Nhỉ rất quý trọng, liên tục mang theo. bên người.
"Đương nhiên là có thể, vậy Nguyệt Nhi có nhớ để ở đâu hay không?"
"“Ưm… Hình như là ở trong hẻm nhỏ ở phía đông công viên, chính là cái con phố có rất nhiều chị gái xinh đẹp kia đó mẹ."
'Thực ra Vũ Hàn biết rõ tên của quán bar đó, nhưng mà nếu như nói ra mẹ chắc chắn sẽ nghỉ ngờ.
Hơn nữa cậu cũng không chắc chắn bố có ở chỗ đó hay không?
Trước kia khi cậu muốn gặp bố, quấy nhiễu ẩm ï, chú ba sẽ dẫn cậu đi, nói cho cậu là bố đang ở bên trong.
Bởi vì có rất nhiều người uống say, cho nên cậu cũng không đám đi vào trong.
Mỗi lần đến đều chỉ ở bên ngoài nhìn một cái mà thôi.
Có rất nhiều cô gái xinh đẹp di ra từ trong, quán bar, đều là kiểu chú ba thích, chuyện đó cậu còn nhớ rất rõ.
"Được, mẹ nhớ rồi. Nguyệt Nhi mau ngủ đi, ngày mai còn phải đến trường nữa…"
"Dạ, mẹ ngủ ngon."
Vũ Hàn ngoan ngoãn nằm vào trong chắn, nhắm hai mắt lại.
Nhìn thấy khuôn mặt đáng yêu đang ngủ của đứa trẻ, Lâm Mặc Ca cảm thấy trái tìm sắp hòa tan rồi.
Chỉ cần là vì Nguyệt Nhị, vì mẹ, cái gì cô cũng. có thể làm.
Khẽ khép cánh cửa lại, ra khỏi khu chung cư.
Rạng sáng ba giờ, khi sắc trời còn rất tối.
Kéo áo khoác trên người chặt lại một chút, bước đi nhanh hơn.
Thời tiết lạnh như thế, phải đi đâu tìm người chứ?
Ông cụ Quyền cũng thật là, ngay cả một mục tiêu đại khái cũng không cho, thật sự coi cô là siêu nhân sao?
Ngoắc tay chặn một chiếc taxi, hỏi tài xế, đàn ông thích đi nơi nào nhất.
Tài xế lái xe vẻ mặt đồng cảm nhìn cô, còn nói vài lời đồng cảm sâu sắc.
Nói cái gì mà không biết quý trọng, đàn ông không thể quen linh tính gì đó.
Xem ra, trong đầu lại dựng nên một bộ phim truyền hình màu chó.
Chắc chắn cho rằng cô muốn đi bắt chồng ăn chơi lêu lổng.
Cô cũng lười giải thích, buồn bã mà nhìn ra ngoài cửa sổ xe.