• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

.tshow-bs { display: none; }

Nhìn vẻ mặt của cô giáo không giống như đang nóigiỡn

Lâm Mặc Ca lại càng thêm kinh ngạc.

Cô ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào đôi mắt của con mình: “Nguyệt Nhi, nói thật cho mẹ nghe, cô giáo nói có thật không?”

Vũ Hàn bất đắc đĩ chu cái miệng nhỏ nhắn: “ Mẹ, thật đó, đạo này mẹ làm việc bận quá, cho nên mới không biết thôi."

Cậu cũng không đám nói, cái người nghịch ngợm lúc trước là Nguyệt Nhi, còn bây giờ, cái người vừa hiểu chuyện lại thông minh ở đây, chính là cậu chủ nhỏ Vũ Hàn cậu đấy.

Nhìn ánh mắt chân thành của con mình, lúc này Lâm Mặc Ca mới tin.

Dạo này đúng là cô về nhà rất ít, cũng không quan tâm Nguyệt Nhi như lúc trước.

Bởi vì cái tên Quyền Giản Lỉ buồn vui thất thường kia đã giày vò cô đến chết đi sống lại.

Thậm chí cô còn nghỉ ngờ tỉnh thần của mình.

cũng sắp xảy ra vấn đề.

Nhưng mà bây giờ biết được con mình tài giỏi như vậy, trong nháy mắt, cô cảm thấy rất tự hào.

Mỗi một người mẹ đều vui lòng nhìn thấy con mình nổi bật rạng rỡ, không giống người thường.

Tất nhiên cô cũng không ngoại lệ.

Cô giáo cười một cái: “Nếu chị không còn ý kiến gì nữa, vậy tôi sẽ đăng ký cho Nguyệt Nhi, đù sao đây cũng là một cơ hội khó có được, nếu như có thể bộc lộ tài năng của mình trên chương trình tốt như vậy, sẽ rất có ích cho kinh nghiệm sống, của Nguyệt Nhỉ.”

Lâm Mặc Ca có chút chần chữ, đúng lúc Vũ Hàn kéo nhẹ tay cô một cái, nói: “Mẹ, con không muốn tham gia cuộc thi đó.”

“Hửm? Tại sao vậy?”

Cô giáo và Lâm Mặc Ca đều hơi bất ngờ.

Vũ Hàn ghé vào bên tai cô, nói nhỏ một câu: “ Mẹ, cuộc thi sẽ phát sóng trực tiếp sẽ có rất nhiều. người xem, chẳng lẽ mẹ muốn để cho Nguyệt Nhỉ biến thành siêu sao à?”

Câu nói này đã nhắc nhở cô.

Đúng vậy, Nguyệt Nhi là đứa trẻ mà cô đã âm thầm giấu giếm chủ thuệ, tuyệt đối không thể để con bé xuất hiện trước mặt mọi người.

Nếu bị chủ thuê phát hiện, nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.

Lúc này, cô giật giật khóe miệng, tự nhiên. cười nói: “Ngại quá thưa cô, Nguyệt Nhi nó không. muốn tham gia, tôi muốn tôn trọng ý kiến của nó. Dù sao tôi cũng không trông mong con bé có thể trở thành người nổi tiếng, chỉ mong nó có thể lớn lên trong vui vẻ, có một tuổi thơ hạnh phúc và tự do, như vậy đã đủ rồi

“Nhưng mà, đây thật sự là một cơ hội khó có được, hơn nữa Nguyệt Nhi cũng có tài năng.”

Dường như cô giáo cực kỳ tiếc nuối.

Lâm Mặc Ca nhìn con mình một cái, nghiêm túc giải thích: “Nếu như có được danh tiếng, mà lại mất đi sự ngây thơ của con trẻ, vậy chẳng phải cái được không thể bù đắp cái mất hay sao? Cảm. ơn sự cất nhắc và quan tâm của cô giáo, nhưng, chúng tôi sẽ không tham gia cuộc thi này.”

Vũ Hàn nở một nụ cười ngây thơ với mẹ mình.

Thực ra đối với cậu mà nói, tham gia hay không cũng không hề quan trọng.

Cậu chỉ cần giống như bây giờ, có thể ở bên mẹ là đã đủ mãn nguyện rồi.

Nhìn cô kiên quyết hông chịu, cô giáocũng hết cách.

Cô giáo khẽ thở dài một tiếng: “Đã như vậy, tôi sẽ tôn trọng ý kiến của Nguyệt Nhi.”

“Cảm ơn cô.”

Lâm Mặc Ca và Vũ Hàn nhìn nhau cười, đôi mắt trong kia quả thực giống nhau như đúc.

Lúc này, ở tầng cao nhất của cao ốc Quyền thị.

Trong phòng làm việc của Tổng giám đốc.

Bầu không khí trong phòng nặng nề, hai cha con nhìn nhau chằm chằm.

Nếp nhắn trên mặt ông cụ Quyền chất chồng lại một chỗ, bởi vì tức giận, nên hơi run rẩy.

Trong đôi mắt giống như chim ưng bắn ra một luồng ánh sáng sắc bén.

“Mày cứ nhất quyết phải đuổi cùng giết tuyệt như vậy sao? 15% cổ phần công ty này thật sự quan trọng với mày đến vậy sao? So với máu mủ tình thân còn quan trọng hơn?”

Sắc mặt Quyển Giản Li lạnh lùng, anh khẽ cụp mắt, cũng không nhìn ông cụ Quyền.

“Máu mủ tình thân? Ha, nực cười. Đó là tình. thân giữa ông với anh ta, chứ không phải với tôi!”

Khóe miệng ông cụ co rút mấy cái, kiểm chế ngọn lửa giận trong lòng: '“Tao biết mày hận anh. cả mày, hận tao. Nhưng nói thế nào đi nữa chúng ta cũng là người một nhà, một chút cổ phần ấy không thể tạo thành cứ uy hiếp gì đối với mày.

“Nói nhiều vô ích, ký tên ải.”

Đôi mắt lạnh lùng của Quyền Giản Li khẽ nhếch lên, trực tiếp đẩy giấy thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần trên bàn qua.

Ông cụ nhìn tờ giấy thỏa thuận kia, duỗi bàn tay run rẩy ra, cầm bút lên.

Nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa, ông vẫn không ký tên.

Bộp!

Nặng nề đập bút xuống bàn, nhíu mày nhìn về phía người ngồi trên ghế, thở đài thườn thượt, trong giọng nói loáng thoáng toát lên sự cầu xin.

“Đợi thằng cả về rồi ký không được sao? Dù sao đây cũng là cổ phần do nó đứng tên, nếu như một mình tao ký, chỉ sợ nó biết…”

Lạnh lùng nhướng mi, Quyền Giản Li hừ lạnh tiếng: “Sao hả, bây giờ mới sợ anh ta giận à? Lúc đầu cá cược với tôi chẳng phải mạnh miệng lắm à?"

"Trận cá cược cũng là đo không còn cách nào, nếu như không làm như vậy, thì sao có thể nhổ được cái gai độc kia ra khỏi lòng mày!”

Điều ông cụ Quyền ám chỉ, tất nhiên chính là chuyện của Bạch Nhược Tuyết.

“Nhưng ai có thể ngờ, loại bỏ một cái gai độc lại dây ra một thân tanh tưởi. Mặc dù đây là chuyện đã lường trước từ sớm, nhưng tao thật sự không ngờ rằng, mày lại ăn cỏ quay đầu!”

'Bây giờ ông cụ thật sự rất giận, vốn còn đang, cảm thán người phụ nữ Lâm Mặc Ca này thực sự có tài cán, có thể để đàng chia rẽ, làm cho thằng. hai với con đàn bà họ Bạch chia tay nhau.
Nhưng không ngờ rằng, tối hôm qua, Lâm Mặc Ca thế mà lại leo lên giường của thằng. hai!

Tai mắt mà ông cực khổ phái đến, cuối cùng Tại bị thằng hai cầm tù.

Thực sự là một sự phản bội cực lớn.

Cho dù trước đó cô đã lập công, nhưng cũng. không thể phủ định được sự thực rằng cô đã phạm. sai lầm và phản bội.

Ông cụ cứ cảm thấy vô duyên vô cớ mình lại bị người phụ nữ kia chơi xỏ một vố.

“Cá cược là do ông tự đưa ra, tất nhiên phải chuẩn bị tỉnh thần tiếp nhận kết quả. Huống chỉ chẳng phải ông đã nói, cuộc cá cược này không đi tới cuối cùng thì khó phân thắng bại hay sao? Bây giờ, ông vẫn nghĩ như vậy sao?”

“Trong giọng nói ngả ngớn của Quyền Giản Li mang theo sự bất cần, làm ông cụ tức giận đến dựng râu trừng mắt, nhưng ngặt nỗi không biết phải làm sao.

“Được, tao chịu thua, nhưng chuyện chuyển nhượng phải đợi thằng cả về rồi mới tính! Chẳng, lẽ mày còn không tin tao?”

Đây là sự nhường nhịn lớn nhất mà ông cụ Quyền có thể làm rồi.

Trước đây lúc đưa ra để nghị cá cược, ông nhất quyết phải chiến thắng cho bằng được.

Ai ngờ lại bị một người phụ nữ phá hỏng cả bàn cờ.

Quyền Giản Li lại không chịu nhượng bộ dù chỉ một bước, anh cầm bút lên lại, trong đôi mắt u ám là tường băng vững chãi không thể lay chuyển:

“Không tin được!”

Ba chữ rất hùng hồng, làm ông cụ tức giận đến mặt mày tái xanh.

“Ông ký trước, phần của anh ta, đợi anh ta trở về rồi tôi sẽ tự sắp xếp.”

Bởi vì chuyển nhượng cổ phần nhất định phải do cả hai người là cựu Tổng giám đốc là ông cụ Quyển và anh cả ký tên, mới xem như có hiệu lực chính thức.

Cho nên hôm nay anh muốn nắm chắc một phần thắng.

Chỉ có nắm đồ vật ở trong tay mới có thể yên lòng.

Bởi vì Quyền Giản Li, ngoại trừ bản thân anh, anh không tin tưởng bất cứ người nào.

"Mày! Hừ!”

Ông cụ Quyển tức giận đến hai mắt đỏ ngầu, nhưng lại không thể lay chuyển được đứa con trai thứ hai cứng đầu này, chỉ có thể cắn chặt răng, cầm bút ký tên của mình, sau đó ném phăng cây bút ra ngoài.

Dường như làm vậy mới có thể trút bỏ được cơn khuất nhục ở trong lòng.

Quyền Giản L nhìn chữ ký trên văn kiện, hài lòng hừ nhẹ, đứng dậy, bỏ văn kiện vào tủ khóa.

Ông cụ Quyền kìm nén lửa giận, lại lên tiếng nói: “Bây giờ văn kiện đã ký xong rồi, vậy mày cũng phải đáp ứng một yêu cầu của tao chứ? Đến cả người phụ nữ không sạch sẽ như vậy mà mày cũng có thể chấp nhận được, vậy tại sao không thể. chấp nhận Giai Thiến? Dù sao nó cũng là con gái của thị trưởng thành phố, hơn nữa còn một lòng. một dạ với mày.”

Trong mắt Quyền Giản Li hiện ra sự lạnh lẽo sắc bén, khóe môi nhếch lên, cười một cách càn rỡ tà ác:

“Cá cược là cá cược! Không có bất cứ liên quan gì đến chuyện này, nếu như ông thật sự xem trọng An Giai Thiến như vậy, chỉ bằng tự cưới cô ta đi!”

“Mày… Nghiệp chướng! Mày nói cái gì đại nghịch bất đạo như vậy!”

Ông cụ tức giận đến toàn thân run rẩy, quải trượng nện xuống sàn nhà kêu lên loảng xoảng.

Quyền Giản Li vẫn không thèm nhúc nhích, vẻ mặt bình tĩnh, làm lòng người lạnh lẽo:

“Nếu không muốn nghe, vậy sau này cũng, đừng nhắc lại chuyện đó nữa, bằng không, tôi còn có những câu còn đại nghịch bất đạo hơn nữa đấy!

“Hay… Hay lắm…" Ông cụ bị chọc tức, sắc mặt lúc xanh lúc đỏ, không bị lên máu ngay tại chỗ đã là may mắn lắm rồi.

Ông trừng mắt liếc anh một cái, lại hỏi: “Vậy mày muốn tiếp tục giữ lại người phụ nữ kia?”

Người ông hỏi tất nhiên chính là Lâm Mặc Ca.

Chân mày Quyền Giản Li hơi nhướng lên: "Sao vậy, từ lúc nào mà ông lại quan tâm chuyện. của tôi với phụ nữ như vậy? Hay là nói ông cũng có ý đồ với cô ta?”

“Đủ rồi! Đúng là nước đổ đầu vịt, ông nói gà bà nói vịt!”

Thằng nghiệp chướng này lần nào cũng có thể chọt trúng điểm tức giận của ông, cãi nhau với anh quả thực là đang tự rước nhục cho mình.

Tỉnh!

Cửa thang máy mở ra.

Chưa kịp đợi Lâm Mặc Ca lấy lại tỉnh thần, đã bị Anna đứng ở ngoài dọa một cái.

Anna mặt mày đữ tợn đứng khoanh tay trước ngực giống như đã chờ cô lâu rồi.

'“Ha ha… Chào buổi chiều…”

Cô cười ngượng ngùng, bước ra khỏi thang máy, theo bản năng muốn đi vòng qua Anna.

“Lâm Mặc Cal Đùa giỡn người khác vui lắm à?

Mặt mày Anna tái xanh, ánh mắt độc địa căm thù chỉ ước gì có thể dùng ánh mắt chọc ra vài cái lỗ trên người cô.

“À này…”

Chưa kịp đợi cô giải thích, Anna đã tức giận vứt tờ giấy trên tay vào giữa không trung, lạnh lùng bỏ lại một câu: “Nếu còn có lần sau, tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho côi”

Dứt lời, cô ta đạp giày cao gót bước phòng trợ lý.

'Tờ giấy bị cô ta ném vào giữa không trung, bay tán loạn vài vòng, sau đó rớt xuống đưới chân Lâm Mặc Ca.

Chính là đơn xin từ chức mà hôm qua cô đã nộp lên.

Cô khẽ thở dài một cái, ngay cả cô cũng cảm thấy hoang đường.

Ngày hôm qua còn hào hứng tìm Anna từ chức, còn gửi tin nhắn hùng hổ như vậy cho. Quyển Giản Li.

Ai ngờ bây giờ lại chẳng biết xấu hổ mà chạy. đi làm lại.

Haiz, đúng là mất mặt xấu hổ mà!

Cô hít sâu hơi, cố nén cảm giác xấu hổ này, sau đó mới đi về phòng làm việc giống như ăn trộm.

Lúc đứng trước cửa, cô lại chẩn chừ.

Cô lập tức có thể biết được kết quả rồi.

Mà kết quả này sẽ trực tiếp quyết định sự sống. chết của mẹ.

Trời long đất lở, chỉ gói gọn trong suy nghĩ của Quyền Giản Li.

Cái cảm giác tính mạng bị người khác nắm. trong tay như thế này, thực sự không tốt.

Cô kìm chế sự bất an trong lòng, giơ tay lên nhẹ nhàng gõ cửa.

Trong phòng làm việc, hai bố con đang giương cung bạt kiếm, mồi dẫn lửa chiến tranh có thể bị châm ngòi bất cứ lúc nào.

Nghe thấy tiếng gõ cửa không tình nguyện kia, ánh sáng sắc lạnh trong đôi mắt Quyền Giản. Lỉ thoáng địu đi một chút.

“Vào đi.”

Nhận được câu trả lời, Lâm Mặc Ca mở cửa đi vào, nhưng vừa nhìn lên đã bắt gặp ông cụ Quyền đang bày ra vẻ mặt dữ tợn, hai mắt đỏ ngầu, cô sợ đến giật cả mình, suýt nữa đã lùi ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.tamlinh247 .vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

.byedghfm2::before{content:attr(ypxarjlheb);}.tqsweyhm1::before{content:attr(ikhqfbjpov);}img{max-width: 100%;}

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK