Ngón tay cô hơi lạnh khiến anh rùng mình một chút.
“Chậc chậc, gương mặt tốt như vậy, lại còn trắng trẻo nữa. Đây chính là bên ngoài vàng ngọc, bên trong thối rữa trong truyền thuyết sao? Đừng nóng vội, chị đây sẽ nhanh chóng lăn, anh thích lăn dọc hay lăn ngang? Hay là lăn qua lăn lại? Hử?”
Người đàn ông nắm chặt tay lại, ánh mắt sắc lạnh tựa như muốn giết chết cô vậy!
Trong lòng run lên, cô ưỡn thẳng ngực, không hề yếu thế chút nào.
Cô dứt khoát vỗ vỗ gương mặt anh tuấn của anh, vui vẻ nói: “Tính tình quá hung dữ, chị đây không thích chút nào. Hôm nay quên đi, anh ở khách sạn nào? Hôm nào rảnh chị nhất định sẽ đến thăm…”
Dứt lời, cô tao nhã mở cửa xuống xe, khẽ lắc eo, đi đến chiếc xe đang dừng ở phía sau.
Cho đến khi cách chiếc xe kia một khoảng xa, Lâm Mặc Ca mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi lạnh.
Có điều từ trước tới giờ trong lòng cô chưa từng dễ chịu đến vậy.
“Ngài Li… Cô ấy… Cô ấy hỏi ngài ở khách sạn nào… Là có ý gì?”
Tài xế chậm rãi khởi động xe, không nhịn được hỏi một câu.
Sắc mặt ngài Li đã đen đến nỗi muốn chảy cả mực ra, lạnh lùng liếc tài xế một cái, anh ta lập tức thành thật lại.
Người phụ nữ đáng chết, thế mà lại dám nói anh là trai bao!
Anh đấm một cú thật mạnh xuống ghế, nó lại chuyển sang một chút màu trắng hồng.
Khẽ cau mày, anh nhặt mảnh trắng hồng kia lên, là một cánh hoa anh đào rơi.
Chắc là lúc nãy nó ở trên người phụ nữ kia rồi bị mang vào xe.
Anh kéo kính cửa sổ xuống rồi ném cánh hoa kia ra ngoài, lại rút một tờ khăn giấy lau sạch tay.
Ngài Li có thói quen sạch sẽ, rất ghét những thứ bẩn thỉu.
Lúc cô chạy đến tầng dưới của khách sạn Lưu Li Túy, điện thoại đã sắp bị gọi cho cháy máy.
“Tổng giám đốc Trương, thật xin lỗi ngài, tôi vừa đến tầng dưới…”