• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

.tshow-bs { display: none; }

Lâm Mặc Ca xém chút mắc nghẹn.

“Anh hèn hại”

Những gì anh nói không sai, Lâm thị có thể được bầu hay không, chỉ dựa vào một câu nói của Quyển Giản Li.

'Nếu bây giờ anh nuốt lời, trước trời tối mà cô không hoàn thành nhiệm vụ, vậy cũng không thể bảo đảm tính mạng của mẹ được.

Những tên liều mạng kia, chuyện gì cũng có thể làm ra

Cô nghiến răng ken két, tức đến mức cả người run lầy bẩy.

Nhưng cô chỉ là miếng cá nằm trên thớt gỗ, mặc cho người khác xâu xé.

'Được… Thời hạn là bao lâu? Một tháng? Hai tháng? Hay là một năm? Hai năm?”

Lúc nói ra những lời này, hình như cô cắn phải đầu lưỡi của mình.

“Hừ.” Anh hừ lạnh một tiếng, giọng đầy vẻ trào phúng: “Không có thời hạn, cho đến khi anh chơi chán thì thôi.”

Cầm thú!

Anh đúng là mặt người dạ thú.

Không, anh là sói, con sói khoác da người.

Anh là người không có nhân tính, không có tình cảm, chỉ có trái tim sắt đá tàn nhẫn độc ác.

Mãi cho tới bây giờ, cô mới hiểu ra, mình đã chọc phải một tên ác ma khát máu đáng sợ đến như vậy.

Lúc này, gương mặt nhỏ nhắn vốn đĩ vì phẫn nộ mà đỏ ửng lại trở nên trắng bệch.

Giống như chiếc lá úa phất phơ trong gió lạnh, bị cát đá xuyên qua, mình đầy thương. tích.

Quyển Giản Li khẽ nhíu mày, giọng điệu bình thản đi nhiều: “Làm bạn giường của anh, cũng. đâu phải bảo em đi chết, có cần phải làm ra đáng vẻ đáng sợ như vậy không? Huống hồ, anh luôn hào phóng với phụ nữ, sao lại bạc đãi em. Chỉ cần em lấy lòng ạnh giống như hôm qua, dĩ nhiên cũng sẽ nhận được phần thưởng.”

Hào phóng?

Phần thưởng?

Haha.

Cô thật sự muốn chửi anh một câu, con mẹ nó.

Bà đây vốn không thèm.

Anh nghĩ cô giống như đám phụ nữ kia muốn trèo lên giường anh sao?

'Nhìn trúng thân phận, địa vị và tiền tài của anh?

Vẻ kiêu ngạo và tự đại này thật sự khiến cô cảm thấy buồn cười.

Quả nhiên, anh và ông cụ Quyền đúng là bố nào con nấy. Ngay cả thái độ không có ai ra gì cũng giống y hệt nhau.

“Ha ha, vậy có phải tôi nên mang ơn? Vui đến phát khóc không?”

Cô cười mỉa liên tục, chợt nhớ đến Bạch. Nhược Tuyết.

Người phụ nữ kia đã theo anh tròn mười năm.

Quả thật, anh đối xử với người phụ nữ kia không tệ.

Vườn Trúc Tuyết.

“Tuyết Thành.

Chẳng hạn công trình lớn thế này cũng đặt tên cô ta, coi như quà tặng cô ta.

Đối với phụ nữ mà nói, khoản vung tay này đúng là khiến người ta cảm động.

Như vậy thì đã sao, đến cuối cùng không phải là vì một câu nói đùa mà ân đoạn nghĩa tuyệt?

Tình cảm và thanh xuân của mười năm trong mắt anh cơ bản không đáng là gì.

Bỗng nhiên cô cảm thấy đáng buồn.

Cô buồn thay cho Bạch Nhược Tuyết, cũng. buồn cho bản thân mình.

Chẳng lẽ cô là Bạch Nhược Tuyết tiếp theo? Lễ nào phải bước vào vết xe đổ của cô ta?

Đôi mắt kiên quyết của cô ngước lên, nhìn thẳng vào đôi mắt u tối kia, cô nói đúng mực: * Quyền Giản Li, nếu anh cảm thấy tôi đễ lừa như Bạch Nhược Tuyết, hoặc xem tôi là người thứ hai, vậy anh đã sai rồi. Những thứ mà anh cho cô ta, tôi vốn chẳng thèm.”

Nghe đến ba chữ Bạch Nhược Tuyết, Quyền Giản Li cau mày, vẻ mặt bỗng dưng xụ xuống.

Anh đứng dậy, đi từng bước ép sát về phía cô, hơi thở lạnh lẽo kiểm nén bỗng chốc bao trùm lấy cô.

Cô bị ép liên tục lùi về sau.

Mãi cho tới khi lưng đụng vào cửa thủy tỉnh lạnh băng, cô chẳng còn đường lui nữa.

Anh giống như một vị sát thần cao quý trịch thượng từ trên cao nhìn xuống cô.

'Ngón tay thon đài chợt bắt lấy cằm cô.

Lực tay rất lớn, cô đau đến nỗi phải hít một hơi.

Nhưng một giây kế tiếp, đột nhiên cô không cảm giác được đau đớn nữa, bởi vì cơn đau trong. lòng càng thêm mãnh

Chỉ vì anh nhẹ nhàng thốt lên một câu: “Đừng. lấy mình ra so với cô ta. Em không xứng!”

Ánh mắt hờ hững u ám, giọng điệu lạnh lùng thấu xương khoét sâu trái tim cô thủng trăm ngàn lỗ.

Haha.

Thì ra là cô tự đánh giá cao bản thân rồi.

Hóa ra trong mắt anh, cô cơ bản chỉ là sự tồn tại thấp kém và hèn mọn.

Đúng vậy, cô chỉ là một quân cờ bị lợi dụng mà thôi, ngay cả quyền làm người cơ bản cũng chẳng có.

Thế thì sao? Dám so sánh với người yêu cũ của anh ư?

Cố nén nước mắt lưng tròng, nhịn đau rút

khỏi ngón tay anh đang ràng buộc mình, Lâm Mặc Ca gần từng câu từng chữ: “Thật sự cảm ơn anh. đã nhắc nhở, dĩ nhiên tôi sẽ không ngu ngốc như cô ta, yêu phải tên cặn bã như anh, còn âm thầm trao đi mười năm thanh xuân. Tôi còn phải để dành thời gian quý báu đó để tận hưởng cuộc sống và tìm kiếm chân ái đời mình, sao lại lãng phí trên người anh chứ?”

Quá nhiều lời nói tức giận còn chưa kịp thốt ra đã bị anh nuốt ngược vào trong.

Đôi môi nóng bỏng đường như đang trừng phạt, lại mang tính xâm lược, thô lỗ mút lấy vị ngọt của cô.

Vì phần nộ, cô hung hằng cắn xuống, khiến anh đau đến run cả người.

Hàng lông mày nhíu lại.

Nhưng anh vẫn chưa rời di.

Ngược lại, nụ hôn ngày càng mãnh liệt như muốn hút sạch linh hồn của cô.

Hơi thở của anh trộn lẫn với mùi máu tanh nhàn nhạt, khiến cô run như cầy sấy.

Một lúc lâu sau, cuối cùng anh mới thả cô ra.

Quyền Giản Li lập tức khôi phục vẻ lãnh đạm như ngày thường.

Nhưng đầu lưỡi truyền đến cơn đau tê đại khiến lông mày của anh nhíu chặt lại.

“Lâm Mặc Ca, tốt nhất em nên nhìn rõ thân phận của mình, đừng vọng tưởng khiêu khích giới hạn của anh. Nếu trong thời gian làm bạn giường của anh, em dính đáng đến người đàn ông khác, không chỉ là em, anh sẽ khiến cả nhà họ Lâm đều chôn cùng em đấy. Cũng đừng thử trốn chạy hoặc ẩn nấp, trừ phi em chết, nếu không thì cho dù là chân trời góc biển, anh cũng có cách tìm được em. Em đã hiểu chưa?”

Giọng nói lạnh lẽo thấu xương, đâm thẳng vào xương tủy.

Lúc này tay chân của cô, thậm chí là máu trong người đều lạnh như băng.
Đương nhiên cô biết, anh là người ưa sạch sẽ.

Những thứ không sạch sẽ thì sẽ không xứng, đáng.

Không giới hạn tự do của cô đã là đáng quý lắm rồi, không phải sao?

Anh là ác ma khát máu không có nhân tính, còn chuyện gì mà anh không làm được?

Điểm yếu của cô vẫn còn nằm trong tay. anh.

Ngoại trừ thỏa hiệp, cô không còn lựa chọn nào khác.

Nhìn vào trong mắt anh, lần đầu tiên cô thấy oán hận: “Quyền Giản Li, anh đúng là khiến người khác buồn nôn!”

“Vậy sao? Đây cũng tính là một loại bản lĩnh.”

Anh bật cười,lùi về sau một bước, tao nhã chỉnh lại cổ áo nhăn nhúm.

Động tác thong thả khiến người khác run sợ.

Sức lực trong người giống như bị rút sạch, đột. nhiên cô chán ghét cảm giác đấu võ mồm với anh.

Chán ghét, chán ghét.

Trừ những điều này, không còn chuyện gì khác.

Cuối cùng, cô lạnh lùng lườm anh một cái và không nói thêm gì nữa.

Anh quay người, kéo cửa văn phòng ra và rời đi.

Cô không biết mình vào thang máy và ra khỏi tòa nhà bằng cách nào.

Cô giống như cái xác không hồn, mãi cho đến khi đứng dưới lầu, bị ánh nắng chiếu thẳng vào. mắt thì mới giật mình tỉnh ngộ, vậy mà cô có thể sống sót trở ra.

'Trốn thoát khỏi bàn tay của ác ma khát máu ăn thịt người không nhả xương, tuy nhiên, cô cũng phải trả cái giá đau thê thảm.

Nhưng bây giờ cô thật sự không muốn suy. nghĩ gì cả.

Cho dù ngày mai sẽ chết trong tay anh.

Bây giờ để cô sống yên ổn một ngày có được không?

Nhưng ông trời trước giờ đều rất tàn khốc.
Nhất là lúc gặp vận xui liên tục, tất cả bi ai và tàn nhẫn đều sẽ liên tiếp ập tới.

Thể là phải hạ gục cô triệt để.

Mà người đã rắc muối vào vết thương của cô, giậu đổ bìm leo lại là Nhạc Dũng.

Bóng dáng cao ráo cường tráng đi từng bước về phía cô, che đi ánh nắng chói chang trên đỉnh đầu.

Một bóng đen phủ trước mắt cô, cực kỳ giống. như cảnh tượng của ngày tận thế.

“Thư ký Lâm, ngài Li có đồ bảo tôi giao cho cô.”

Lúc này, những lời chất phác của anh ta lọt vài tai của Lâm Mặc Ca lại chói tai đến cực điểm.

Ai cũng nói yêu một người thì sẽ yêu tất cả những gì thuộc về người ấy, kể cả những người bạn xung quanh.

Mà hận một người thì cũng như vậy nhỉ?

Nếu không thì lúc này tại sao cô lại ghét Nhạc Dũng đến vậy?

Cô lạnh lùng lườm anh ta và không nói câu nào.

Nhạc Dũng biết rõ tâm trạng của cô vốn không tốt, cũng không đám đông dài, đưa túi trong tay cho cô: '“Trong này có một tấm thẻ vàng, là quà ngài Li tặng cho cô. Không có cài đặt mật mã, cũng không có hạn ngạch, cô có thể quẹt

Thuốc?

Cô nghỉ ngờ nhìn vào đồ trong túi, bỗng dưng. mặt mày tái mét.

“Trong túi toàn là mấy hộp thuốc tránh thai!

Chẳng trách tối hôm qua cho tới lúc nãy, anh lại không kiêng nể gì cả như thết

'Thì ra anh đã có dự định sẵn rồi.

Haha, thật là người đàn ông đáng sợ.

Cũng như chứng ưa sạch sẽ của anh, cũng khiến người khác phải rùng mình.

Cô cũng thấy tấm thẻ màu đen trong túi, nghĩ chắc là tấm thẻ vàng mà Nhạc Dũng nói khi nãy.

Cô thật sự không ngờ, mình lại trầm luân đến mức này.

Bây giờ thủ tục mà cô đang trải qua, tất cả những chuyện mà Quyền Giản Li làm với cô.
SỈ nhục và hào phóng, chắc đều theo thói quen trước đây của anh nhỉ?

Hay nói cách khác, là thói quen mà đàn ông có tất cả quyền lực và địa vị đối với tình nhân của mình.

Nhưng sự hào phóng này đối với cô mà nói chính là nỗi nhục lần nữa.

Cô nghiến chặt răng, lạnh lùng liếc nhìn Nhạc Dũng rồi quay người bỏ đi.

Được, không phải anh nói thẻ vàng không có hạn ngạch đúng chưa?

Không phải nói là có thể quẹt thoải mái?

Dù sao thì lòng tự tôn đã bị chà đạp, cô đã chẳng có gì để mất nữa.

Những kinh nghiệm trong bao năm qua khiến cô hiểu rõ, nào là tự tôn, nào là sự trong sạch, đều không so được với tiền, thực tế thì hơn.

Giờ anh muốn dùng tiền sỉ nhục cô, được, rất tốt.

Cứ để nỗi nhục này mãnh liệt hơn một chút đi.

Cô hoàn toàn có thể chịu được.

“Thư ký Lâm! Khoan đã!”
Nhưng cô không ngờ lại bị Nhạc Dũng tiến lên vài bước ngăn lại.

Hình như anh ta có vẻ khó mở miệng, nhưng, cuối cũng vẫn ấp aấp úng nói ra.

“Cái đó… Thư ký Lâm… Ngài Lỉ nói bảo tôi tận ốc, để tránh lưu lại phiền

mắt nhìn cô uống thui toái sau này.”

Lộp bộp.

Trái tìm của Lâm Mặc Ca nặng nề chùn xuống.

Một cái răng gần như bị cô cắn nát.

'Nước mắt tủi nhục trào ra trong mắt, cô cắn. chặt răng, cố gắng không để nó rơi xuống.

Lâm Mặc ca, đừng để mất mặt như thế.

Đây vốn dĩ cũng là chuyện bình thường, thôi.

Không có gì phải xấu hổ cả.

Anh ta làm vậy chỉ vì muốn sỉ nhục mày mà thôi, nghiêm túc mà nói thì mày đã thua rồi.

Hít một hơi thật sâu, đột nhiên cô nhoẻn miệng cười.

“'Được thôi. Cho dù anh không nói chuyện này, tôi cũng sẽ làm. Nếu mang thai con của tên cặn bã kia, tôi thà chết còn hơn.”

Cô trực tiếp lấy một hộp thuốc từ trong túi ra, ném một viên vào miệng, anh ta, uống ừng ực nuốt viên thuốc xuống.

Cô há miệng để anh ta nhìn cho rõ ràng.

“Anh còn đặn đò gì nữa không? Nếu không thì có phải tôi đi được rồi?

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.tamlinh247 .vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

.zknqhyrm7::before{content:attr(blvgmnkxjq);}.uezcpkha3::before{content:attr(sjithlwpqz);}img{max-width: 100%;}

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK