• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

.tshow-bs { display: none; }

Trong nháy mắt cô yên tĩnh lại. Bởi vì cô đã ý thức được anh đang che chở cho.

Bởi vì những ánh mắt trần trụi lại không có ý tốt kia gần như muốn lăng trì cô.

Nếu như ánh mắt có thể giết người, bây giờ đây cô đã chết mấy trăm lần rồi.

Xem như nhắm mắt không nhìn cũng có thể cảm giác được những ánh mắt kia rất có sức xuyên thấu, tựa như muốn đào tận gốc gác của cô, bóc ra từng lớp ngụy trang của cô.

Đột nhiên Lâm Mặc Ca cảm thấy rất oan uổng, một câu đợi anh hồi tâm chuyển ý của Bạch Nhược Tuyết vừa vặn đẩy cô vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục.

Cho dù ai nghe được lời này đều nghĩ Quyền Giản Li đang lừa đối.

Mà cô thì là người thứ ba không hơn không, kém!

Trong lòng có loại xúc động muốn chết, sao hôm nay cô lại xui xẻo thế chứ?

Vừa rồi mới bị Quyển Giản Li kéo tới làm bia. đỡ đạn, xem như công cụ chọc tức Bạch Nhược Tuyết.

Trong nháy mắt đã bị chụp lên cái mũ con giáp thứ mười ba lên đầu rồi, cô có thể không, mang tội danh này được không?

Hành động hết sức che chở của Quyển Giản Lỉ không khác gì bỏ thêm một quả bom nặng ký,

Cho nên nói vừa rồi lời của nữ thần Bạch Nhược Tuyết nói hoàn toàn là thật?

Hai người họ thật sự đã yêu nhau mười năm. rồi?

Mà bây giờ Quyền Giản Li lại bởi vì người phụ nữ trong ngực mà bỏ rơi nữ thần của bọn họ ư ?

Trời ạ!

Loại lãng tử vô tình này quả là khiến người thần đều phẫn nội

Bọn họ chỉ có thể yên lặng ngước nhìn nữ cái tên đàn ông này nhẫn tâm phụ lòng vứt bỏ! Chú có thể nhịn chứ thím thì không!

Trong nháy mắt tiếng bàn tán khơi dậy ngàn cơn sóng.

Từng cử chỉ Quyền Giản Li ôm Lâm Mặc Ca vào trong ngực, lại khiến trong lòng Bạch Nhược. Tuyết bị đả kích.

Cơ thể cô ta run lên suýt nữa ngã ngồi

mặt đất, lại ngã vào trong ngực Sở Tầm Phong bảo. vệ bên cạnh, nước mắt lại mãnh liệt rơi xuống.

Lòng Lâm Mặc Ca nóng như lửa đốt, bị những ánh mắt kia đâm chọc, khiến cô cảm thấy ngột ngạt.

Quyền Giản Li cũng đột nhiên sầm mặt, lạnh lùng đến cực điểm.

“Tổng giám đốc Quyền, hãy trở lại bên cạnh Nhược Tuyết đi, không phụ tình cảm sâu nặng của. cô ấy với anh.”

Không biết một người đàn ông nào trong đám. người đột nhiên rống lên một tiếng, trong phút chốc mọi người cũng phụ họa theo:

“Đúng vậy đấy Tổng giám đốc Quyền, trên đời đâu còn nữ thần nào như Nhược Tuyết chứ?” '“Tổng giám đốc Quyền, anh và Nhược Tuyết mới xứng đôi nhất!”

“Tổng giám đốc Quyền, đây là điều ước sinh nhật của Nhược Tuyết, xin anh hãy thực hiện giúpcô ấy đi!”

Chỉ thoáng chốc, tiếng hô hào vang lên không dứt bên tai.

Lâm Mặc Ca chui đầu vào trong ngực Quyền Giản Li, cơ thể hơi run run.

Những lời này đối với cô mà nói tựa mũi nhọn ghim vào lưng.

Quyền Giản Li vẫn sầm mặt, không nói một lời.

Lâm Mặc Ca cảm giác được anh ôm cô càng lúc càng chặt, như thể cố hết sức để nhịn xuống.

Cô ngạc nhiên ngơ ngác, anh thật sự nổi giận rồi.

Nếu tiếp tục như thế không biết cục điện giằng co này sẽ biến thành dạng gì.

Cô muốn đứng ra chứng minh cho sự trong sạch của mình, thế nhưng đưới loại tình huống này chỉ sợ cô có mọc ra mười cái miệng cũng, không nói rõ được.

Trong đám người còn truyền đến từng tiếng nhục mạ khó nghe.

Tuy là nhỏ giọng nhưng vẫn truyền vào tai cô không sót một chữ.

Cô mới là người oan uổng uất ức nhất hôm. nay đấy có được không, sao cô lại phải nhận lấy sự nhục mạ vô trí của đám người vây xem này?

“Tổng giám đốc Quyền, xin anh hãy trở lại bên cạnh Nhược Tuyết di…”

“Tổng giám đốc Quyền, xin anh quay lại với Nhược Tuyết…”

Quần chúng lại lần nữa sục sôi, âm thanh đợt sau lại lớn hơn đợt trước.

'Như là thủy triều trong nháy mắt nhấn chìm sự uất ức trong lòng Lâm Mặc Ca.

Cô đúng là ấm ức, nhưng mà bây giờ bảo vệ mạng sống quan trọng hơn.

'Nếu như không phải có Quyền Giản Li ở đây, rất cô thể cô sẽ bị những người này xé thành tám. mảnh rồi nhỉ?

Nghĩ đến những thứ này cô không khỏi hoảng sợ, càng rúm người chui chui vào trong ngực anh.

Tựa như chỉ có người này mới là sự tồn tại duy nhất khiến cô yên tâm.

Trong những tiếng ổn ào càng lúc càng lớn, mọi người đã nhường ra một khoảng trống, bao vây lấy hai người họ và Bạch Nhược Tuyết, Sở Tầm Phong ở đầu kia.

Những ánh mắt oán độc không ngừng khiến Lâm Mặc Ca run rẩy.

"Tổng giám đốc Quyền, Nhược Tuyết, hai người mới là một đôi hạnh phúc!”

“Đúng vậy, đúng vậy đó! Hai người mới là hạnh phúc nhất!”

“Chúng tôi chúc phúc cho hai người!”

“Bên nhau đi! Bên nhau đi…

Không nghĩ rằng loại tình tiết chỉ có trên TV này sẽ được trình diễn chân thật như vậy.

Trong lòng Lâm Mặc Ca buồn bã, đắng, chát.

Cô không phải là nữ chính trong tiếng hò reo này.

Mà là nhân vật phản điện tàn ác bị tất cả mọi người trên đời đều chán ghét, kẻ thứ ba phá hỏng hạnh phúc của nam nữ chính.

Thật sự là cô còn oan hơn cả Đậu Nga nữa.

Đôi mắt Bạch Nhược Tuyết rưng rưng, từ đầu đến cuối đều đừng trên mặt Quyển Giản Li.

Tình cảm sâu nặng mà u oán.

Đáy mắt Sở Tầm Phong. giấu giếm lửa hận, như muốn dùng lửa hận này thiêu đốt Quyền Giản Lỉ thành tro bụi.

Bỗng nhiên Quyền Giản Li khom eo ôm ngang. người trong ngực lên, sải bước dài phá tan đám người đi ra bên ngoài.

Đột nhiên mất trọng lực làm cô giật nảy mình, thế nhưng một giây sau lại ngã vào một cái ôm ấm áp bá đạo mà chắc chắn, trái tim cô bỗng, nhiên bình tĩnh.

Gó lẽ là đám người kia bị hành động đột nhiên và mạnh bạo của Quyền Giản Li làm cho ngây. người, vậy mà không tiếp tục phát ra bất kỳ âm. thanh gì nữa.

Đôi mắt tràn ngập hy vọng của Bạch Nhược Tuyết dần ảm đạm theo bóng lưng từng bước rời Xa của anh.

Đôi mắt đã khóc đến sưng đỏ hiện lên sự u oán đậm sâu.

Rời khỏi nơi huyện náo kia, họ mới biết du thuyền đã cập bờ từ khi nào mà chẳng hay.

Quyển Giản Li cứ ôm chặt cô như vậy đi lại có vẻ hơi gian nan.

“Không còn ai nữa, thả tôi xuống đi, tôi tự có thể đi được.”

Cô không khỏi cất tiếng.

Anh lại vờ như không nghe thấy, lực trên tay không giảm chút nào.

Lâm Mặc Ca ngẩng đầu nhìn hàm dưới góc cạnh sắc nét của anh, trong thoáng chốc cô lại thất thần.

Yết hầu của người đàn ông này cũng có thể gợi cảm như vậy.

Chỉ là biểu cảm lạnh lẽo làm cho người ta không dám đụng vào.

“Vừa rồi dưới tình huống đó, anh không bỏ tôi lại rồi đi, tôi vốn nên nói cảm ơn anh một tiếng. Nhưng mà chuyện ngày hôm nay cũng do anh mà ra, dưới tình huống không hề biết gì bị anh lợi dụng một phen, điều này khiến tôi rất tức giận. Cho nên bây giờ công tội bù nhau, hai chúng ta không ai nợ ai."

Nếu như không phải anh gióng trống khua chiêng dẫn cô đến tham gia yến hội, thì cô cũng chẳng cần làm pháo hôi như thế này.

Càng không cần bởi vì câu nói kia của Bạch Nhược Tuyết mà trở thành kẻ thứ ba quyến rũ, phá hỏng tình cảm của người khác trong mắt mọi người.

Nói cho cùng thì thật ra trong lòng cô còn uất ức nhiều hơn.

Nhưng thôi, dù sao bây giờ cô đang trong " giai đoạn bán mình”, đù đã rõ anh muốn để cô tới làm bia đỡ đạn, cô cũng không có cách nào từ chối.

Dù sao chỉ còn lại một ngày mai, chỉ cần kiên trì một chút nữa là có thể hoàn toàn giải thoát.

Chỉ cần tưởng tượng lập tức có thể được tự do, lòng của cô cũng muốn bay lên.

Những thứ vừa xảy ra lúc nãy đều tan thành mây khối.

Anh vẫn không nói lời nào, thần sắc lạnh lùng giống như một pho tượng được làm từ băng.

Nhìn bộ dáng lạnh lùng của anh, lại nghĩ tới lúc nãy anh ôm lấy cô lúc khiêu vũ, dáng vẻ cười tà mị lại tùy tiện, trong lòng càng phát ra cảm giác khó chịu.

Lúc ấy rõ ràng anh thấy Bạch Nhược Tuyết khóc như mưa, mà trái tim còn lạnh lẽo cứng rắn đến trình độ nào mới có thể sau khi từ chối sự cầu xin đau khổ của người phụ nữ yêu nhau mười năm, quay người nói lời trăng gió anh anh em em với người phụ nữ khác?

Quả thật ngay cả trái tim của anh cũng lạnh lùng và bạc bẽo.

Chắc anh chính là một con quái vật không hiểu tình cảm là gì nhỉ?

Chẳng biết tại sao cô bỗng thấy hơi thương, cho Bạch Nhược Tuyết.

Khác với An Giai Thiến, Bạch Nhược Tuyết có tình cảm mười năm ròng rã với anh.

Làm sao có thể bởi vì một câu nói đùa mà tùy tiện chấm dứt?

Cô nhất định không thể yêu một người đàn ông như vậy.

Một khi yêu chính là vạn kiếp bất phục.

Đã có hai ví dụ sống sờ ở đó, cô cũng cần tỉnh táo.

“Quyền Giản Li, thật ra người yêu anh đều có kết cục rất đáng buồn.”

Cùng không biết vì sao cô lại nói ra lời ấy.

Anh bỗng co rụt con ngươi, môi mỏng mím. chặt lại mấy phần nhưng vẫn chỉ im lặng.

“Ngài Li !”

Sau lưng truyền đến tiếng nói hàm hậu của Nhạc Dũng, Lâm Mặc Ca mới thấy hai người đã đến bến cảng.

Cô giãy dụa muốn xuống, lại bị anh lẳng lặng nhét vào trong xe, cuối cùng chậm rãi rời khỏi chiếc đu thuyền ác mộng kia.

“Cậu Li , về vườn Trúc Tuyết à?” Nhạc Dũng. lại hỏi một tiếng.

“ừm”

Quyền Giản Li nhàn nhạt lên tiếng, đây cũng là chữ đầu tiên anh nói sau khi xuống du thuyển.

Sau đó anh lại ngậm chặt miệng, chìm vào thế giới của riêng mình.

Lâm Mặc Ca hơi lo lắng không yên nhìn lén khuôn mặt của người đàn ông bên cạnh, trong. lòng có chút không chắc chắn.

Phải chăng câu vừa rồi cô nói hơi nặng lời?

Nhưng cô nói sự thật mà.

An Giai Thiến, Bạch Nhược Tuyết.

Hai người bọn họ không phải rơi vào kết cục bị vứt bỏ rồi bị từ chối đấy thôi?

Huống hồ hôm nay cô mới là người nên tức giận mà?

Anh sầm mặt, đen như mực, tựa như bao phủ một lớp bi thương nhàn nhạt.

Lòng Lâm Mặc Ca đột nhiên chùng xuống, anh vẫn để bụng à?

Sáng sớm hôm sau, bắt đầu từ lúc rời giường, tỉnh thần Lâm Mặc Ca phấn khởi khác thường.

Bởi vì hôm nay chính là ngày cuối cùng.

Chỉ cần kiên trì tới cùng là cô lập tức có thể tự đo.

Thậm chí cô đã thấy thiên sứ tự do đang ngoäắc tay với mình.

Sau khi rửa mặt, tẩy đi lớp trang điểm hơi đậm hôm qua, cô cũng khôi phục dáng vẻ mộc mạc.

Với khuôn mặt nhỏ như sợi mì trong súp, cô vội vàng đi đến công ty.

Tên Quyền Giản Li chết tiệt kia buổi sáng đi mà cũng không gọi cô một tiếng, suýt nữa hại cô lại đến trễ.

Hôm qua cô cũng được đưa về vườn Trúc Tuyết, mà Quyền Giản Li vừa về đến đã buồn bực đi vào phòng.

Tất nhiên cô không dám trêu chọc anh, tự mình đến phòng khách ngủ một đêm.

Lúc đến công ty, cô lại cảm giác bầu không khí ngày càng không đúng.

Những người phụ nữ ngày thường thích tám. chuyện, lúc này càng tụ tập lại chung một chỗ, châu đầu ghé tai nói đến khí thế ngất trời.

Chẳng lẽ công ty có chuyện lớn gì chăng?

Cô còn đang khó hiểu, từ phòng trà nước lầu một truyền đến vài tiếng nói thầm, lọt vào tai cô rõ mồn một.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen.tamlinh247 .vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

.aeyiqdvl7::before{content:attr(onfvmlpyar);}.zauvlbqw7::before{content:attr(etvmukbygi);}img{max-width: 100%;}

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK