• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh nói là “lại”.

Hứa Tuệ Tuệ nhớ tới chuyện lần trước suýt thì hai người trở mặt, khi đó cô còn chưa biết anh có dính líu tới Hứa Thiên Ân, Hứa Thiên Ân là người mà cô ghét nhất.


Hứa Tuệ Tuệ cụp mi xuống: “Hứa Thiên Ân cứu anh như thế nào?” Cô vẫn rất hiếu kì, một kẻ như Hứa Thiên Ân mà lại đi cứu người khác, đúng là mặt trời mọc đằng tây.

Nhớ lại chuyện cũ bảy năm trước, tất cả ký ức của Lục Thần Vũ đều lùi về đêm tuyết năm đó, anh từ đế đô tới, suýt chút nữa đã mất mạng ở đó luôn. Hôm đó tuyết rất lớn, gió rét thấu xương, tứ chi của anh cũng bị lạnh đến đông cứng, mí mắt càng ngày càng nặng, lúc đó khi nhắm mắt lại, anh đã cảm thấy sinh mệnh của mình đang từ từ tan biến, anh sắp phải chết.

Thế nhưng nháy mắt sau đó, có một đôi tay nhỏ bé mềm mại ôm lấy anh, bên tai vang lên giọng nói non nớt vừa khẩn trương lo lắng: “Anh ơi, anh sao vậy? Anh mau tỉnh đi, đừng có ngủ.” Có người đã đến ôm anh lại.

Khi đó anh rất muốn mở mắt ra để nhìn rõ cô bé trước mặt mình nhưng lại không thể nào mở nỗi. Mơ mơ màng màng cảm thấy cô bé đó tốn rất nhiều sức lực lôi anh tới một cái sơn động, mặc dù anh không mở mắt, nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ, cô bé đó đi nhặt củi khô nhóm lửa sưởi ấm, anh nằm trên một đống rạ, tay cô đặt lên trán anh, lúc đó người anh đã lạnh như một hầm băng.

“Anh ơi, em sẽ không để anh chết đâu, anh nhất định phải kiên trì, nếu anh mà chết thì người nhà của anh sẽ đau buồn lắm."

Sau đó, cơ thể nhỏ bé mềm mại của cô lại chui vào trong lồng ngực của anh, ôm chặt lấy anh.

Khi đó Lục Thần Vũ vừa mới hai mươi tuổi, là thời điểm từ giai đoạn thiếu niên bước sang đàn ông, anh vốn chưa từng ôm qua bắt kì người con gái nào, lúc này anh bỗng thấy tham lam hơi ấm từ trên người cô, đưa tay ôm cô vào ngực mình, đó là lần đầu tiên anh biết thân thể con gái lại mềm mại không xương như vậy, giống như được làm từ nước.

Anh còn ngửi được một mùi hương trong trẻo của thiếu nữ trên người cô bé đó, chầm chậm háp dẫn anh, khiến anh lâm vào mê muội. Sau đó anh cũng qua khỏi, thoát khỏi nguy hiểm.

Đã nhiều năm như vậy nhưng Lục Thần Vũ vẫn chưa từng quên đi sự việc đêm hôm đó, ngay lúc anh tuyệt vọng nhất đã có một đôi tay nhỏ bé cứu vớt anh, bên ngoài trời đổ tuyết lớn phủ băng, bên trong lồng ngực anh cô gái nhu thuận mềm mại đem từng hơi âm truyền sinh mệnh sang cho anh.


Sáng hôm sau, cô bé đó tỉnh dậy trước, nhìn thể lực suy yếu của anh nói: “Anh ơi, trời sáng rồi, chúng ta rời khỏi nơi này đi, những em không kéo nổi anh nữa, để em đi gọi người tới, anh đừng đi đâu nhé.”


Một tay anh vội kéo lấy cổ tay nhỏ ấy, đem một khối ngọc bội bên người đưa cho cô, mặc dù lúc ấy anh vẫn không thể mở nổi mắt ra nhìn rõ khuôn mặt của cô, nhưng anh vẫn kiên định nói rõ từng chữ một: “Tôi sẽ đi tìm em.”Cô bé đi ra ngoài rất nhanh liền gọi được người tới cứu anh đưa đi.


Nhiều năm sau, Hứa Thiên Ân cầm khối ngọc tới nói: “Anh ơi, rốt cuộc anh cũng tới, em vẫn luôn chờ đợi anh.”


Ánh mắt của Lục Thần Vũ thu lại, kéo suy nghĩ của mình về thực tế, hiện tại Hứa Tuệ Tuệ hỏi anh Hứa Thiên Ân đã cứu anh như thế nào, Lục Thần Vũ khẽ mím môi lại: “Đều là chuyện quá khứ rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK