• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Tử ở một bên nghi ngờ mình xuất hiện ảo giác, trai… bao?

Ai?

Nhị ca của anh? Chết tiệt!

Ánh mắt sâu xa của Lục Thần Vũ quét một cái tờ chỉ phiếu, sau đó nhàn nhạt dừng lại trên khuôn mặt nhỏ của Hưá Thiên Huệ. Giọng

nói trầm thấp của anh không có chút dao động nào, nghe có vẻ lạnh lùng xa cách: “Ý gì?”

Ngày đó trong tiệm bánh Hứa Thiên Huệ đã nhìn thấy người đàn ông này, bây giờ lại gặp lần nữa vẫn tim đập thình thịch. Khuôn mặt nhỏ của cô ta đỏ rực mà nhìn

khuôn mặt anh tuấn hoàn hảo của người đàn ông, định tỏ vẻ hơn người đối xử với một trai bao:

“Tờ chi phiếu này tôi cho anh, sau này anh đừng theo Hứa Tuệ Tuệ nữa, tôi bao anh.”

Hoắc Tử đơ người ra.

Anh nhìn thấy cái gì vậy? Đời này lại có người câm chi phiếu muốn bao dưỡng Nhị ca của anh, thế giới này bị điên rồi sao, bị ảo tưởng rồi sao?

Lục Thần Vũ hai tay đút túi quần, rất nhanh khóe miệng dương lên một nụ cười giễu cợt lạnh lùng.

Anh không nói từ chối hay là xấu hỗ gì cả, nhưng Hứa Thiên Huệ lại bị nụ cười giễu cợt này làm cho mặt đỏ bừng.

Hứa Thiên Huệ cũng không biết mình làm sao, cô ta là thiên kim đại tiểu thư của Hứa gia, mà anh chỉ là một trai bao, nhưng cử chỉ của anh cho dù chỉ là một ánh


mắt từ trên cao nhìn xuống, khiến cô ta có một loại cảm giác tự hỗ thẹn.

“Anh…anh cười cái gì?”

Lục Thần Vũ nhếch mày một cái:

“Không có gì, có chút tự tin là tốt, có điều vẫn nên về nhà soi gương thêm đi.”

Nói xong anh nhắc chân dài rời đi.

Toàn bộ nhiệt tình của Hứa Thiên Huệ đều bị một gáo nước lạnh dập tắt, cô ta vậy mà lại bị một tên trai bao từ chối?

Bây giờ trai bao cũng hống hách như vậy?

Lục Thần Vũ bước một bước, bước chân lại dừng lại, vì trước mặt anh nhìn thấy một hình dáng xinh đẹp đi tới, là Hứa Tuệ Tuệ.

Hứa Tuệ Tuệ không biết tới từ lúc nào, đôi mắt đẹp đang lấp lánh nhìn anh.

Hoắc Tử: “Aiyo, hôm nay

là ngày gì vậy, Nhị ca bị chị dâu thế thân này bắt tại trận rồi.”

Lục Thần Vũ nhìn Hứa Tuệ Tuệ, mấy giây sau rút tay ra khỏi túi quần: “Tôi không có làm gì cả, cô cũng thấy rồi, là cô ta câu dẫn tôi.

Một giây trước còn là người đàn ông cao ngạo không với tới, một giây sau liền trên tầng mây ngã xuống, dùng ngữ khí không thể vô

tội hơn nữa mách lẻo với Hứa Tuệ Tuệ.

Một màn này suýt chút làm

Hoắc Tử chết đứng, mà vết thương lòng của Hứa Thiên Huệ liền đóng một lớp băng lạnh.

“ Hứa Tuệ Tuệ, lại là cô!”

Hứa Thiên Huệ nắm tay thành quyền nghiến răng.

Hứa Tuệ Tuệ đi tới, cơ thể mềm mại còn đứng chặn trước mặt Lục Thần Vũ:

“ Hứa Thiên Huệ, tôi vẫn luôn cảm thấy cô là Triệu Uyển Nhan phiên bản cấp thấp, có điều Triệu Uyển Nhan có lẽ cảm thấy được an ủi, vì cô vẫn có được chân truyền của bà ta, thích giành đàn ông của người khác!”

"Cô.."

Hứa Tuệ Tuệ không đợi Hứa Thiên Huệ nói xong, liền rút lấy tờ chi phiếu trong tay cô ta:

“Năm mươi vạn? Được đấy Hứa Thiên Huệ, cô sao có nhiều tiền như vậy, xem ra

lần này cô tốn kém rồi, cô rất thích… trai bao này của tôi nhỉ?”

Năm mươi vạn này là toàn bộ tích góp của Hứa Thiên Huệ, còn mượn một ít của bạn bè, bây giờ cô ta thật sự mê say Lục Thần Vũ, vì

vậy đánh đổi tất cả.

Hứa Tuệ Tuệ tiếc nuối chậc chậc hai tiếng: “Chỉ tiếc là hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình mà, cô có cho nhiều tiền thế nào cũng vô ích, cô không vừa mắt chàng trai

bao này của tôi.”

Nói rồi Hứa Tuệ Tuệ nghiêng đầu, nhìn vào khuôn mặt anh tuấn của Lục Thần Vũ:

“Nói cho cô ta,anh là người đàn ông của ai.”

Lục Thần Vũ nhìn ánh mắt của người con gái có mấy phần kiêu ngạo, sau đó cong môi tỏ vẻ cưng chiều, nói ba chữ: “Của Tuệ Tuệ.”

Của Tuệ Tuệ …

Hứa Tuệ Tuệ tim đập một cái,vốn cô đã làm chủ tình huống rồi,nhưng người đàn ông này vừa mở miệng liền đổi khách thành chủ.

Anh dùng âm thanh khàn từ tính nói câu “của Tuệ Tuệ”, quả thực khiến tim cô trật một nhịp.

Hứa Tuệ Tuệ liền thu lại ánh mắt, cảnh cáo mà nhìn:

“ Hứa Thiên Huệ, hôm nay thì bỏ qua, lần sau nếu để tôi thấy cô lại câu dẫn người đàn ông của tôi, thì đừng trách tôi không khách khí

với cô.”

Hứa Tuệ Tuệ kéo lấy tay Lục Thần Vũ: “Chúng ta đi!”

Hoắc Tử ở bên cạnh: “Vị chị dâu thế thân này cũng bá đạo quá đi!”

Hứa Thiên Huệ quả thực tức đến mức muốn nôn ra máu, cô ta sớm đã biết được mồm mép của Hứa Tuệ Tuệ, nhưng không ngờ

miệng cô ta lại độc đến vậy.

Lục Thần Vũ bị Hứa Tuệ Tuệ

kéo đi, bàn tay nhỏ của người con gái mềm mềm, trơn mịn, ngón tay của anh động một cái, muốn trở tay nắm lấy tay cô.

Nhưng cô lại vùng tay anh ra, hừ một tiếng:

“Lục tiên sinh, vốn tôi chỉ là một người xem kịch, nhưng anh cứ một mực lôi tôi vào, lúc nãy tôi diễn vở kịch hai nữ giành một nam cho anh rồi, anh hài lòng

không?”

Anh nhướng môi: “Sao tôi lại ngửi thấy mùi chua chua?”

Mùi chua chua?

Hứa Tuệ Tuệ ngửi một cái, đâu có.

Một giây sau cô liền phản ứng lại, anh đang nói cô ghen.

Hứa Tuệ Tuệ trừng anh một cái:

“Lục tiên sinh, lúc nãy tôi giúp anh, anh còn không biết tốt xấu.”

Lục Thần Vũ vươn tay giữ chặt bờ vai mịn màng của cô đẩy lên tường, “bụp” một tiếng, một tay giữ chống lên bên người cô, chặn cô lại: “Dám nói chuyện như vậy

với tôi, thật sự xem tôi là trai baoncủa cô rồi? Gan lớn rồi?”

Hứa Tuệ Tuệ liền bị anh nhốt trong lòng, người đàn ông này động cái là ấn lên tường, đúng là kiểu tổng tài bá đạo, cô làm gì dám xem anh là trai bao của cô chứ.

Tiếng của Hứa Tuệ Tuệ nhỏ

xuống: “Tôi không có.”

“Còn nói không có? Cái gì gọi là lúc nãy đã giúp tôi? Lục phu nhân, cô rốt cuộc có tính giác ngộ đã là vợ người ta không? Đuổi những

ong bướm vây quanh chồng cô chẳng lẽ không phải là chuyện nên làm của phu nhân chính cung như cô sao?”

Hứa Tuệ Tuệ tự nhiên cảm thấy anh nói hình như rất có lý:

“Nhưng, tôi sao biết được anh có ý với người ta hay không? Hơn nữa người gả cho anh có khi lại là Hứa Thiên Huệ, tôi chỉ là người thế thân gả đi thôi.”

Lục Thần Vũ nhếch mày kiếm anh tuấn một cái, khuôn mặt tuấn tú sáp lại gần: “Còn nói không ghen?”

“Tôi không có…”

“Nghe nói con gái ghen thì cần dỗ, có cần tôi dỗ em không?”

“Hả?”

Anh cúi đầu, cách một lớp khăn che mặt hôn một cái lên môi cô.

Lông mi dài của Hứa Tuệ Tuệ run lên, anh tại sao…

Lục Thần Vũ động đậy yết hầu, thấp giọng hỏi cô: “Còn ghen sao?”

Cô bị dọa cho lập tức lắc đầu.


Anh liền cười nhẹ một tiếng: “ Ồ biết rồi, hũ giấm nhỏ.”


Hứa Tuệ Tuệ lúc này mới biết mình bị gạt rồi, cô đã biến tướng thừa nhận mình ghen, cái miệng chưa bao giờ bị thua như cô lại bị anh xử đẹp.


Cô cắn nhẹ môi đỏ, cơ thể chui qua kẽ hở dưới tay anh, chạy đi như bay.


Lục Thần Vũ đút tay vào túi quần, miệng cong lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK