• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hứa Thiên Ân nhìn Hứa Thiên Huệ đang đắc ý, gương mặt yêu kiều không chút biểu cảm, chỉ nói khẽ: “Thiên Huệ, chị đã sắp xếp trường học nước ngoài giúp em rồi, mấy ngày nữa em bay qua du học đi, chuyện trong nhà không cần em lo.”

Hứa Thiên Huệ sững lại, cô ta chưa từng nghe chuyện mình sẽ đi du học: “Chị à, sao em phải đi du học chứ, có phải là chị không thích em, muốn đuổi em đi không?”

Hứa Thiên Ân cầm tay Hứa Thiên Huệ, dịu dàng dỗ dành: “Thiên Huệ, em là em gái chị, sao chị lại không thích em chứ, lần này, Hứa Tuệ Tuệ quay lại, rõ ràng là nhằm vào nhà chúng ta, em ở lại đây dễ bị liên lụy, em yên tâm xuất ngoại du học đi, chị sẽ gửi phí sinh hoạt hằng tháng đúng hạn cho em.


Hứa Thiên Huệ nghe tới phí sinh hoạt thì hơi động lòng, với lại, cô ta cũng không phải là đối thủ của Hứa Tuệ Tuệ, mấy lần trước đều thua thảm, đi du học cũng tốt, có ăn có uống.

“Chị à, em muốn bao nhiêu phí sinh hoạt thì chị nhớ gửi từng đấy cho em đấy.”

“Ừ, theo em hết.” Hứa Thiên Ân còn cưng chiều nhéo mũi Hứa Thiên Huệ. Hứa Thiên Huệ tung tăng đi: “Bây giờ em về thu dọn đồ đạc đây.”

Hứa Thiên Ân đứng tại chỗ nhìn bóng Hứa Thiên Huệ rời đi, nụ cười trên môi dần biến mất, trong mắt tràn đầy lạnh lùng chán ghét. Cô em gái này của cô ta là một đồ vô dụng, cho nó ở lại sẽ cản trở cô ta.

Lúc này, có tiếng bước chân vang lên từ sau lưng, Hứa Lộc Ngôn đi tới: “Thiên Ân.”

Hứa Thiên Ân quay lại, khôi phục vẻ dịu dàng nhu nhược như trước: “Bố, muộn như vậy rồi sao bố còn tới đây, con sẽ chăm sóc mẹ, bố về nghỉ ngơi đi.”

Hứa lộc Ngôn nhìn Hứa Thiên Ân rất hài lòng, Hứa Thiên Ân phát triển quá ưu tú, hơn nữa còn là thiếu nữ thiên tài, là con nhà người ta trong miệng người khác, từ nhỏ đã khiến ông ta nở mày nở mặt.

Hy vọng lớn nhất của ông ta là phát triển Hứa Thị Y Liêụ trở nên hùng hậu, Hứa Thiên Ân từ Thánh Lê Viện của nước F về chính là tất cả hy vọng của ông ta.

Hôm nay,Hứa thiên Ân mặc áo liền váy màu hồng nhạt, khuôn mặt yêu kiều xinh xắn, mọi cử động đều thể hiện sự ưu nhã của đệ nhất tiểu thư chốn Hải Thành.

Ánh mắt Hứa lộc Ngôn tràn đầy yêu thương và tán thưởng: “Có phải lúc nãy con bảo Thiên Huệ xuất ngoại du học không?”

Hứa thiên Ân gật đầu: “Bố, thiên Huệ không nhỏ nữa, cần phải trưởng thành, từ nhỏ mẹ đã cưng chiều em ấy, không dạy dỗ nhiều, con đã liên hệ xong trường học tốt ở nước ngoài cho em ấy đi đào tạo sâu, trong trường đấy phần lớn là con cháu nhà danh vọng, mong là Thiên Huệ có thể giao lưu được với bạn bè, học thêm chút ít.”

Hứa Thiên Ân đang ngắm ngầm nói cho Hứa Lộc Ngôn biết trong trường đấy đều là nhà giàu đời hai, nếu Hứa Thiên Huệ có thể tìm được một bạn trai tử tế thì cũng không kém Ngô Hạo.

Hứa Lộc Ngôn ngày càng yêu thích Hứa Thiên Ân, cô con gái này luôn có thể làm đúng ý ông ta: “Được, chuyện Thiên Huệ giao cho con nhé, bố không quản.”

Hứa Lộc Ngôn nói xong thì nói vào chuyện chính: “Thiên Huệ, con cũng nghe nói chuyện của Hứa Thị Y Liêu rồi đấy, công ty sắp phá sản, bây giờ cần một số tiền đầu tư lớn.”

Hứa Thiên Ân mỉm cười: “Bố không cần lo chuyện tiền bạc, con có biện pháp.”


Trước giờ, Hứa lộc Ngôn vẫn biết cô con gái này của mình có bản lĩnh, nhưng bây giờ nghe cô ta đồng ý thoải mái như vậy, Hứa lộc Ngôn vẫn thấy hơi khó tin, dù sao thì Hứa Thị Y Liêu đang ở giai đoạn nửa dừng hoạt động, cần một số tiền đầu tư khổng lồ, mà Hứa Thiên Ân vẫn đang đi học, mới về nước, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?


Hứa Thiên Huệ biết Hứa Lộc Ngôn đang nghi ngờ cái gì, nhưng cô ta không giải đáp mà nói:


“Bố, con có thể giúp bố chuyện Hứa Thị Y Liêu, nhưng con có một điều kiện.”


“Điều kiện gì?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK