Hàn Tư Không nhẹ nhàng nâng tay phải lên, hắc tinh trên tay cậu đang xoay chuyển một cách chậm chạp hết mức có thể.
[Thông tin: Nhiệm vụ phụ - Tìm kiếm Băng Sương]
“Băng Sương cái đít à? Để bố mày tập trung!”
Hét lớn trong lòng, Hàn Tư Không bỏ qua bảng thông báo trước mắt và tập trung vào hắc tinh nhỏ xíu đang lơ lửng giữa lòng bàn tay mình.
“Ta đã chuẩn bị xong, có thể bắt đầu bất cứ lúc nào.”
Hàn Tư Không xoay người và nói với Hoàng Nghi, cậu cũng liếc nhẹ về phía A Tiêu đang nằm im gần đó.
Hoàng Nghi nhìn về cha mình đang ngồi ngoài cửa, cậu nhận được một cái gật đầu nhẹ từ ông.
Đôi mắt mang theo sự quyết tâm, Hoàng Nghi siết chặt nắm tay lại.
“Hiện tại, liền bắt đầu đi.”
“Ừm.”
Hàn Tư Không nhanh chân bước về phía giường của A Tiêu, cậu chậm rãi hướng hắc tinh lên cao và đôi mắt đen nhắm chặt lại.
Không khí rung chuyển mạnh mẽ, Hàn Tư Không tháo bỏ hoàn toàn Linh Hoả và Hỗn Độn Chi Thể lập tức dao động. Cậu điều chỉnh tâm thức và hắc tinh bắt đầu xoay chuyển nhanh hơn.
Bằng mắt thường, ta có thể nhìn thấy từng đợt năng lượng màu xám đen đang chui từ trong cơ thể A Tiêu ra ngoài và bị hắc tinh hút thẳng vào trong nó. Chầm chậm như thế kéo dài khoảng vài giờ liền, cho đến khi đợt mồ hôi đầu tiên bắt đầu xuất hiện trên trán Hàn Tư Không.
Cậu thả lỏng bản thân, hắc tinh lần nữa xoay chậm lại.
Hàn Tư Không nhận ra trước đây mình đã quá căng thẳng và cố gắng hoàn thành mọi việc quá gấp rút, cậu cần một sự tỉ mỉ và chậm rãi, chắc chắn hơn là sự nhanh gọn.
Tay trái giơ lên, Hàn Tư Không hít thở nhẹ nhàng và không khí lần nữa rung chuyển.
Thêm một giờ nữa trôi qua.
Hắc tinh bắt đầu chậm đến mức cực hạn, nó dừng lại và từ từ thu nhỏ thành một chấm đen như hạt đậu.
Linh Hỏa chạy dài từ vai đổ xuống và bao trọn cánh tay phải Hàn Tư Không, hắc tinh kịp thời chui vào lòng bàn tay cậu khi Linh Hoả bao phủ hoàn toàn cánh tay.
“Phù!”
Đôi mắt đen tuyền khẽ mở ra, Hàn Tư Không nhìn thấy gương mặt tuy vẫn tều tuỵ của A Tiêu nhưng giờ đây lại có thêm nhiều tia sức sống mạnh mẽ. Cậu thở phào một hơi trong lòng mình.
Thành công!
Xoay người về phía cửa, Hàn Tư Không gật đầu ra hiệu với Hoàng Nghi.
Gương mặt cậu như thể được giải thoát, đôi mắt rưng rưng và cơ miệng cũng run rẩy không ngừng.
Đôi chân bước đi một cách khó khăn, nhưng cũng rất nhanh tiến đến giường. Hoàng Nghi nắm lấy tay mẹ mình, cậu cảm nhận được sắc mặt của bà đã đỡ hơn rất nhiều, tuy rằng cơ thể vẫn còn rất yếu ớt. Nhưng chỉ cần khỏi bệnh, mọi việc đều sẽ không còn quan trọng nữa.
Nhìn về hướng Hàn Tư Không, Hoàng Nghi bước lại trước mặt cậu và hít nhẹ một hơi.
Bịch!
Thanh âm đầu gối va chạm với mặt đất vang lên, Hoàng Nghi quỳ với cả hai chân của mình. Cậu cúi đầu gần sát mặt đất và run rẩy nói:
“Hoàng Nghi đệ nợ huynh một mạng.”
“À...”
Hàn Tư Không cũng khá bối rối, nhưng cậu không muốn phá bỏ hành động của Hoàng Nghi. Nếu để cho cậu ấy được thể hiện sự biết ơn thì cũng là một chuyện tốt mà thôi.
Bản thân Hàn Tư Không cũng không phải người có tư tưởng giúp đỡ tất cả mọi người cậu gặp, nếu có thể đổi được thứ gì đó đáng giá thì cậu sẽ ưu tiên hơn. Ở đây là thân phận giả cần phải xâm nhập Tôn gia, vì thế nên việc có thêm đồng minh là rất cần thiết.
Nếu được thì cậu sẽ tìm cách để Khương Hi cũng thành phe mình, nàng ta có vai trò khá quan trọng đối với tầng lớp thấp của Tôn gia. Ở tầng thân phận này thường sẽ ít bị để ý và dễ dàng để cậu hành động hơn.
[Nhiệm vụ ẩn: Làm chủ hắc tinh, thôn phệ ám năng lượng – Hoàn thành]
[Phần thưởng: Một lần sử dụng dò xét trạng thái người khác – Cấp độ thông tin: Bí mật]
“Lần này không thể từ chối sao?”
Hàn Tư Không từ lâu đã hình thành một thói quen, chỉ cần trước mặt hiện ra bảng thông báo ghi nhận nhiệm vụ nào đó đã hoàn thành thì cậu sẽ ngay lập tức ra lệnh từ chối.
Nhưng lần này thì việc từ chối đã không còn hiệu lực, cũng khá ổn khi phần thưởng lại khá hữu dụng. Và đặc biệt là nó không phải một dạng tăng cường sức mạnh cho cậu.
Cấp độ thông tin là “Bí mật”, đồng nghĩa với phần thưởng này đáng gái ít nhất 500 điểm tích lũy. Một con số khổng lồ đối với Hàn Tư Không vào lúc này.
Cậu sẽ không sử dụng phần thưởng này để điều tra Tôn gia, như thế là quá lãng phí.
Tôn Khả Khả là Đạo nhân cảnh đã là thông tin quá rõ ràng, còn những kẻ khác như trưởng lão Tôn gia thì chắc chắn không dưới Đạo nhân. Nếu có kẻ khiến cho Tôn Khả Khả phải dựa vào thì nhiều khả năng là Lý nhân cảnh giới. Đối thủ một khi đã ở cấp độ như thế thì việc sử dụng thông tin đã gần như vô nghĩa.
Kỹ năng thượng thừa cũng không thể bằng sức mạnh tuyệt đối.
“Hãy chăm sóc cho bà ấy.”
Xoay người rời đi, Hàn Tư Không gật đầu chào Hoàng Ly đang đứng sững sờ ngoài cửa. Ông dùng đôi mắt mang theo đầy vẻ biết ơn và cúi đầu thật sâu với cậu.
Cảm nhận khung cảnh yên bình trước mắt, Hàn Tư Không chậm rãi ngồi xuống phiến đá. Cậu trầm ngâm hồi lâu trước khi ngước nhìn về phía bầu trời đã ngả màu chiều tà ấm áp.
“Tôi đã có đủ thực lực để cứu rỗi anh rồi đấy.”
Cậu nắm chặt hai bàn tay lại với nhau, đôi mắt như được bao bọc bởi một màn nước mỏng.
“Daint... Cái tên anh sẽ được rất nhiều người biết đến, anh là người hùng của bọn họ.”
Hàn Tư Không nặn một nụ cười gượng gạo trên mặt mình, cậu nhắm chặt đôi mắt lại và ngã người về sau.
Một giấc ngủ là phần thưởng cho sự nỗ lực của hôm nay.
...
“Hôm nay lại làm phiền mọi người rồi.”
Đã gần một tháng trôi qua kể từ ngày Hàn Tư Không và Hoàng Nghi trở về lại Tôn gia. Sau khi mẹ của Hoàng Nghi đã hoàn toàn khỏi bệnh thì cậu lại rất yên lòng mỗi lần xa nhà, việc tập trung cố gắng cũng phần nào đó được cải thiện rất rõ rệt.
Khương Hi ghi thêm vài cái tên vào danh sách thành viên có chuyến công tác bên ngoài, nàng gật đầu và đưa danh sách cho người canh gác cổng.
Sau vài giây ngắn, bọn họ đều được xét duyệt để xuất ngoại.
“Daint! Cái này của huynh!”
Nàng hướng về Hàn Tư Không và đưa ra một cuộn giấy nhỏ, trong đó bao gồm nhiều tờ giấy khác nhau.
“Đây là?”
Hàn Tư Không hỏi dò, cậu mở cuộn giấy ra và gương mặt cũng thầm thở phào một hơi.
Đây là xác nhận thân phận ngoại môn đệ tử của cậu, sau hơn một tháng chờ đợi mới có thể tới tay. Cảm giác vẫn thật là khó diễn tả.
“Lần này chúng ta sẽ tiến đến Thành Đô, cũng là nơi sầm uất nhất Miqdeni. Có lẽ thời gian di chuyển sẽ tiêu mất vài tháng là ít.”
Khương Hi nói, nàng bước nhanh vào xe và ngồi một cách đầy tao nhã.
“Vài tháng? Nơi đó cách Minh Sơn Môn xa đến thế sao?”
Xoay người hỏi Hoàng Nghi bên cạnh, Hàn Tư Không cũng nhanh chân bước lên phía trước xe ngựa.
“Xa lắm huynh ạ, chưa kể đến việc chúng ta còn có thêm một nhiệm vụ hộ tống hai tiểu thư Tôn gia đến đó nữa.”
“Hai tiểu thư?”
Nắm chặt dây cương trên tay, Hàn Tư Không quật nhẹ và con ngựa bắt đầu di chuyển chậm rãi.
“Ừm, là Tôn Ngọc và Tôn Như tiểu thư. Họ đều là muội muội của Tôn gia gia chủ.”
“Tôn Ngọc? Mình đã gần như quên mất đi.”
Cậu cười và lắc nhẹ đầu mình, chuyện đã xảy ra trong rừng Matic chỉ là một đoạn ký ức rất mỏng manh. Và nó thậm chí còn không quá quan trọng, nhưng nếu đối phương vẫn còn nhớ mặt cậu thì chuyện thu thập thông tin về Tôn gia có nhiều khả năng sẽ trở nên dễ dàng hơn hẳn.
Cậu mặc dù không muốn lợi dụng người có bản tính đơn thuần như Tôn Ngọc, nhưng nếu cần thiết thì cậu cũng sẽ không đặt nặng vấn đề này quá nhiều.
Cũng chưa chắc những gì Tôn Ngọc thể hiện khi gặp cậu ở rừng Matic là bản tính thật sự của nàng ta, có thể đó là lớp vỏ bọc hoặc là bất cứ thứ gì tương tự thế.
“Vậy khi nào chúng ta mới bắt đầu bảo hộ?”
Tu vi thật sự của Hàn Tư Không chỉ có mỗi Hoàng Nghi nắm rõ mà thôi, với những người ở đây thì cậu vẫn chỉ là một kẻ ngoại môn đệ tử với tu vi Chi nhân cảnh mà thôi.
“Chắc là sau khi bọn họ làm xong thủ tục rời đi Minh Sơn Môn, chúng ta dù gì cũng cần phải dò đường trước một đoạn cơ mà.”
Hoàng Nghi cười cười và ngã người dựa vào thành xe, cậu với Hàn Tư Không đang đảm nhiệm việc lái xe vào lần xuất ngoại này. Vì thế nên công việc cũng khá là nhàn hạ và ung dung.
Đoàn người cứ thế mà đi, chuyến hành trình kéo dài một tuần lễ cũng tạm thời dừng lại.
“Tới đây!”
Khương Hi nhô đầu ra khỏi cửa xe và nói lớn, nơi đây là vị trí mà bọn họ được phân công để đợi hai đại tiểu thư Tôn gia.
Nếu mọi thứ đều đúng kế hoạch ban đầu thì nhóm người của Tôn Ngọc và Tôn Như sẽ đến vào sáng mai. Vì thế nên Khương Hi cần mọi người tạm nghỉ vào lúc này để có thể hồi phục thể lực và tinh thần.
“Vậy bắt đầu dựng trại và nghỉ ngơi thôi mọi người!”
Hàn Tư Không nói lớn và bắt đầu đi giúp đỡ một số nhóm người dựng lều trại, thời gian này cậu đã hoàn toàn hòa đồng với bọn họ và thậm chí còn tạo dựng được rất nhiều lòng tin của họ.
Nhưng cậu vẫn không có suy nghĩ sẽ moi thông tin từ Tôn gia qua miệng bọn họ. Độ tin cậy với thông tin mà ngoại môn đệ tử đưa ra có thể sẽ rất thấp, vì thế nên Hàn Tư Không cần phải hạn chế việc tiếp thu quá nhiều thông tin không có ích.
Nếu thông tin đó không hoàn toàn chính xác, cậu sẽ không cần nó.
Mặt trời chìm dần sau những tán cây cao lớn, đây là một vùng khá rộng lớn với con đường cái sạch sẽ và mảng rừng cũng không quá chen chúc nhau.
Nhóm người sau khi ăn tối xong thì bắt đầu phân chia nhân công để canh gác vào ban đêm, Hàn Tư Không cũng theo thông lệ và bắt đầu tu luyện linh hồn mình mỗi khi rảnh rỗi. Nhưng thời gian một tháng chẳng thể khiến cậu có bất kỳ tiến triển tốt đẹp nào cả.
Thở dài một hơi, cậu nhìn vào đốm lửa trại bập bùng, đôi mắt cũng mang theo nhiều hơn vẻ phiền muộn.
“Tịnh Y và Diệu Tiên có lẽ vẫn đang rất tốt.”