Trong hàng ngàn gia tộc từ lớn đến nhỏ tại Miqdeni, cũng chỉ có số lượng tu tiên giả hiếm đến đáng sợ. Mặc dù có thì cũng là những lão quái vật sống hàng thiên niên kỷ mà thôi.
Ấy thế mà tại một vùng phía nam Miqdeni, có một vùng rộng lớn tập hợp khoảng chừng năm gia tộc hùng mạnh sở hữu cho mình rất nhiều tu tiên giả.
Mặc dù đa phần cảnh giới đều không cao, chỉ ở mức Tâm nhân hoặc có vài phần cao cấp hơn là cảnh giới Trí nhân, một số trưởng lão hay những người đứng đầu sẽ nằm tại cảnh giới Linh nhân.
Số lượng tu tiên giả của cả Miqdeni tổng cộng cũng chỉ trên dưới hai nghìn, mà tại vùng tập trung nơi đây lại sở hữu đến hơn bảy tám trăm tu tiên giả.
Minh Sơn Môn là tên của nơi đây.
Tại một khu đỉnh núi phía bắc Minh Sơn Môn, đang hiện diện hai thân ảnh ung dung đứng tại một biệt viện thoáng mát, rộng rãi. Cả hai đều đang vận một bộ váy áo trắng xoá dài, bay bổng như thần tiên cao quý.
Một người thở dài một hơi và có vẻ trầm tư, nói:
“Khả Khả tỷ lần này có vẻ như sẽ không về kịp.”
Chất giọng nhẹ nhàng lưu loát như thể tiếng ru của gió trời vang lên, mái tóc đen nhánh khẽ lay động và tạo ra một làn hương thơm ngào ngạt, đôi mắt xanh lục hướng về nơi xa xa đang có chút rung động. Đôi môi mỏng mang một màu hồng tự nhiên có chút bóng bẩy đang vẽ lên một nụ cười nhẹ nhàng.
Nàng là một vị tiểu thư thiên tài có tố chất tu hành rất khá, chỉ mới mười sáu tuổi đã bước đến cảnh giới Chi nhân trung kỳ, được gia tộc hết mực coi trọng – Tôn Như.
Mà gần đó, người đang được nàng đặt câu hỏi đến, cũng mang một gương mặt thanh cao ôn hoà, giống với Tôn Như y hệt, chỉ có khác là trông nàng có vẻ lớn tuổi hơn một chút.
Đường cong cơ thể cũng được thể hiện rõ ràng khi nàng dựa người vào chiếc lan can bằng gỗ sồi ngay trước mặt.
Đôi mắt có chút buồn bã nhìn về phía Tôn Như.
“Sẽ không có chuyện gì đâu, tỷ tỷ cường đại như thế nào, muội cũng hiểu rõ mà.”
Tôn Khả Khả thực lực tại cảnh giới Đạo nhân đỉnh phong, chỉ như thế thôi cũng đã có thể trở thành bá chủ một vùng rộng lớn, chẳng qua chỉ là một cái Tử môn điện nhỏ nhoi, sao có thể làm khó nàng.
Cùng những suy nghĩ vô tư lạc quan này hiện hữu với biểu cảm có phần buồn bã trên mặt Tôn Ngọc lúc này có chút không hợp.
Nàng cũng là muội muội của Tôn Khả Khả kia, chỉ bất quá tu vi của nàng lại chưa thể đột phá ra khỏi cảnh giới Phàm nhân.
Điều đó cũng chính là nguyên nhân chính khiến Tôn Ngọc trong lòng bất an lúc này.
Sự buồn bã của nàng là thật, nhưng nếu nói là do lo lắng cho tỷ tỷ mình thì chắc chắn là không, tại sao phải lo lắng cho người mạnh mẽ như thế cơ chứ.
Mặc khác, nếu lần này tỷ tỷ nàng thành công đột phá lên tới cảnh giới tối cao Đạo nhân thì chẳng phải sẽ ngay lập tức trở thành chủ nhân Tôn gia rồi?
Tôn Ngọc thở dài một hơi, nàng cũng chẳng buồn suy nghĩ chuyện này để phiền lòng. Dù cho Tôn Khả Khả có thành công hay thất bại thì vị tỷ tỷ này vẫn quá vượt trội so với toàn bộ các tộc nhân khác của Tôn gia.
Cũng chẳng thay đổi được điều gì cả.
Mà nói đến, trước kia nàng từng may mắn gặp được một vị nữ tử tóc trắng xoá cưỡi mây du ngoạn bầu trời.
Tôn Ngọc cảm thán không thôi, đến khi cả hai quen biết thì nàng mới biết tên của người kia là Vương Tử Nghiên, đã từ lâu đạt đến cảnh giới Đạo nhân đỉnh phong.
Chỉ có điều Vương Tử Nghiên đối với những người khác đều không tỏ ra để ý chút nào, giao tình với Tôn Ngọc cũng chỉ có thể coi như cái duyên gặp mặt, rất lâu về sau cũng chẳng còn có thể gặp lại nữa.
Tôn Như dường như có chút mệt mỏi, nàng ưỡn ngực một nhịp và xoay sang Tôn Ngọc nói khẽ.
“Muôi đi nghỉ ngơi trước, tỷ tỷ cũng nên sớm nghỉ ngơi nha.”
Gật đầu một cái, Tôn Ngọc cũng cảm giác bản thân cần phải nghỉ ngơi.
Mặc dù ngày mai có lẽ nàng cũng chẳng thể nào đột phá thành công được.
Chi nhân cảnh giới cũng không tính là quá khó khăn, nhưng chưa từng có ai ở lâu như nàng cả. Chỉ mỗi việc đột phá Chi nhân cũng đã có thể coi là quá khó khăn, thế thì chẳng phải ý nói thiên phú của nàng thật sự rất nát hay sao.
Cứ tiếp tục thế này, Tôn Ngọc cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng việc tương lai có thể bị biến thành công cụ gầy dựng hôn ước để mang lại lợi ích cho gia tộc.
Dù sao thì nàng cũng không tính là xấu xí.
Bàn tay trắng nõn nắm chặt lại, trong lòng Tôn Ngọc bỗng chảy dài một sự quyết tâm.
Nàng tự dưng có cảm giác, ngày mai mình sẽ có sự đột phá. Chẳng qua cũng chỉ là cảm giác mà thôi.
“Thôi thì ngày mai vào rừng Man Tiêu để tu luyện vậy.”
Tôn Ngọc nhanh chóng quyết định, nàng quay người rời đi và nhanh chóng để lại nơi này một mảnh trời lạnh lẽo.