Thanh Lâm phun ra một ngụm máu tươi từ miệng, mí mắt và trán cậu cũng đã đầm đề một mảng máu lớn.
“Tại sao?”
Cậu cố rặn ra từng chữ, thanh đại kiếm trước mặt vẫn không hề di chuyển đi nơi khác. Đó là thứ đã tạo ra hàng tá vết thương lớn nhỏ trên cơ thể cậu.
Đã qua bốn ngày kể từ thời điểm mà Thanh Lâm trốn khỏi cuộc chiến giữa Lâm gia và Tôn gia. Cậu chắc chắn bản thân mình đã trốn tránh rất kỹ rồi, nhưng vẫn nhanh chóng bị vài người khác đuổi kịp.
Những người này tuy rằng tốn rất nhiều công sức mới có thể đánh thắng Thanh Lâm, và cũng trong đoạn thời gian này cậu biết được vài chuyện rất đáng kinh ngạc.
Người đuổi theo tấn công cậu lại thuộc Tôn gia, Lâm gia đã hoàn toàn bị huỷ diệt chỉ trong một đêm ngắn ngủi.
Hai tay và chân đều bị trói, Thanh Lâm với phần đầu chảy đầy máu cũng bị đạp mạnh thêm vài lần từ những kẻ đã bắt cậu.
“Hừ! Nếu không phải đại tiểu thư yêu cầu bắt sống thì ta đã sớm chém chết ngươi rồi!”
Gã to con với thân hình đầy vết sẹo lồi và một gương mặt tràn đầy sát khí nhìn chằm chằm vào Thanh Lâm, hắn phun mạnh một ngụm nước bọt vào mặt cậu và nhanh chóng quay người bỏ đi.
Thanh Lâm lòng đầy phẫn nộ và sát tâm đến cực độ, loại hình nhục nhã này khiến cậu nhớ về những ngày còn ở thế giới cũ – một nơi chứa đầy sự thất vọng của cậu.
“Ta sẽ... giết sạch các ngươi!”
Cậu gào thét trong lòng, ánh mắt cũng trở nên điên cuồng hơn hẳn.
...
“Tại sao ngươi lại xuất hiện tại Lâm gia?”
Tôn Khả Khả nghiêng đầu nhìn vào người đang bị quấn chặt dưới nền đất, máu và vết bẩn đã che đi gần hết gương mặt cậu, nhưng nếu nhìn kỹ thì hoàn toàn có thể nhận ra người này chính là Thanh Lâm.
“Liên quan gì tới các người!”
Thanh Lâm hoàn toàn đang trong trạng thái phẫn nộ, cậu thậm chí còn không nhìn thấy Tôn Khả Khả ở góc nhìn đối diện mặt đất như thế này.
Vù!!!
Tiếng gió khẽ vang là một vật nặng được bay tới thẳng chỗ Thanh Lâm, cậu tuy nhận biết nhưng do đang bị trói nên hoàn toàn không thể tránh né.
Cộp!
Một thứ tròn và cứng vừa đập mạnh vào đầu Thanh Lâm, cậu cảm giác được cơn đau chạy dài trên đầu mình.
“Ngươi đã xâm nhập Lâm gia bằng cách nào?”
Một âm thanh có phần già nua và khàn khàn xuất hiện, Thanh Lâm nghiến chặt răng và tỏ ra một thái độ cự tuyệt rất rõ ràng.
“Nói mau!”
Thanh âm đó lại vang lên, và cơn đau đầu lại xuất hiện lần nữa.
“Ta chỉ đơn giản là ẩn thân và đi vào thôi, chẳng có bí mật nào cả!”
Thanh Lâm có chút cay trong lòng, cậu chỉ đơn giản che dấu đi khí tức và chạy thẳng vào thôi. Làm gì có tuyệt kỹ hay tiên thuật nào đặc biệt trợ giúp cho cậu đâu chứ.
“Chỉ vậy?”
“Đại tiểu thư không nên tin hắn, Lâm gia tuy rằng kém xa so với Tôn gia chúng ta. Nhưng cũng không tàn tạ đến mức để cho một tên tiểu tử Linh nhân cảnh xâm nhập vào mà không hề hay biết.”
“...”
Thanh âm tranh luận biến mất trong vài giây, và Tôn Khả Khả dường như vừa nghĩ ra thứ gì đó, nàng ra lệnh cho thuộc hạ cởi bỏ dây trói của Thanh Lâm.
Phụt!!!
Ngụm máu trộn lẫn với nước bọt bị Thanh Lâm phun mạnh ra sàn khi những kẻ cởi trói vừa thuận tay siết cậu thêm một chút.
Ánh mắt Thanh Lâm được giải phóng và ngay lập tức ngước nhìn lên phía trước mình.
Chiếc ghế lớn mang phong cách hoàng gia, người đang ngồi chễm chệ trên đó không ai khác chính là Tôn Khả Khả. Chỉ khác là hiện tại nàng đang vận một bộ váy áo màu xanh nhạt mà thôi.
Đôi mắt và mái tóc đỏ dường như đang tỏa sáng rực rỡ, ánh mắt của nàng mang theo một chút cảm xúc khó lý giải khi nhìn chằm chằm vào Thanh Lâm, và rất nhanh nàng nhắm chặt mắt mình lại.
“Từ bây giờ ngươi chính thức là đệ tử ngoại môn của Tôn gia!”
Tôn Khả Khả nói một cách chậm rãi, gương mặt nàng cũng không có quá nhiều biểu cảm đặc biệt, chỉ là một ít sự mệt mỏi mà thôi.
“Hừ!”
“Ngươi có gì bất mãn sao?”
Tôn Khả Khả hướng về phía người phụ nữ có phần lớn tuổi vừa đưa ra thanh âm phản đối.
Đó là một người phụ nữ có gương mặt khá nhăn nheo, đôi mắt có nhiều dấu vết của mệt mỏi và biểu cảm cũng hoàn toàn rất cứng nhắc.
Đây chính là một trong những người họ hàng có thân phận tạm thời ngang bằng với Tôn Khả Khả, nhưng vì nàng hiện tại đã hoàn toàn trở thành người đứng đầu Tôn gia, cho nên đa số những người cũ đều được đưa đến vị trí mới.
Ngoại trừ người này.
“Khả Khả à, ngươi cũng biết tính tình của Tôn Di ta mà. Hắn ta có quá nhiều nghi vấn, giữ lại cũng chỉ gây thêm phiền toái mà thôi.”
Tôn Di đưa ánh nhìn u ám về phía Thanh Lâm vừa rời đi, một cảm giác khó chịu dâng trào khiến bà cảm giác bản thân có phần ngứa ngáy.
“Hắn vẫn còn rất nhiều tác dụng, triệt tiêu có phần quá lãng phí.”
Tôn Khả Khả xoa xoa trán mình, nàng cố không thở dài một hơi nhưng cũng rất phiền lòng.
“Vậy ngươi tại sao lại chỉ diệt tộc nhân Lâm gia mà không hề có hành động gì sau đó?”
Tôn Di có chút thắc mắc, chuyện diệt tộc Lâm gia đã diễn ra được vài ngày. Nếu theo bình thường mà nói thì Tôn gia cũng nên thu dọn tài nguyên cùng các kiến trúc ẩn của Lâm gia rồi.
Nhưng Tôn Khả Khả lại hoàn toàn không có hành động nào như thế cả, nàng chỉ đơn giản diệt tộc và ngay lập tức cho gọi toàn bộ Tôn gia trở về và giữ nguyên trạng thái.
Như thể đang trốn tránh thứ gì đó.
“Ta tự có tính toán của riêng mình.”
“Tính toán riêng của ngươi, kết quả cũng chẳng bao giờ nằm riêng một mình ngươi cả. Tôn Khả Khả!”
Tôn Di tự có cách tư duy khác biệt, bà cho rằng Tôn Khả Khả đang làm mọi việc trở nên quá rối rắm và có khả năng sẽ tạo ra những sự kiện không được phép.
Dù cho Tôn Khả Khả đang là người đứng đầu Tôn gia, nhưng bà vẫn hoàn toàn có đủ quyền hạn để yêu cầu một lời giải thích cho những quyết định của nàng.
Cả hai người bọn họ đều là những kẻ dẫn dắt người khác, họ cần phải đặt lợi ích chung của tập thể lên hàng đầu thay vì mong muốn của bản thân.
“Thôi được rồi!”
Tôn Khả Khả khằng giọng, nàng vẫy tay ra hiệu cho những người hậu và hộ vệ rời khỏi phòng, đôi mắt cũng mang theo nhiều ý vị sâu xa hơn hẳn.
“Là vì ta sợ.”
“Ngươi sợ? Là đội chấp pháp hay sao?”
Tôn Di có chút suy tư, vấn đề này bà cũng đã từng nghĩ qua. Nhưng Tôn gia quyền lực thậm chí đủ sức để ảnh hưởng đến phần nào phán quyết của đội chấp pháp ở Minh Sơn Môn. Và kể cả họ có thể phán quyết, nhưng Tôn gia đã hoàn toàn không để lại bất kỳ bằng chứng rõ ràng nào cả.
Tựa hồ Tôn Khả Khả đang không ám chỉ đến khả năng này.
“Không phải.”
“Là vị Chân nhân cảnh đứng phía sau Lâm gia hay sao?”
“Cũng không hẳn.”
Tôn Khả Khả thở dài một hơi, nàng đang có mối lo rất lớn trong lòng. Nhưng nó lại hoàn toàn đến từ bản năng mà thôi, không có bất kỳ thông tin xác thực những gì nàng đang đắn đo có hiện hữu hay không.
“Vậy thì lý do gì?”
Tôn Di có khá nhiều sự bất mãn trong lời nói, hiện tại bà đang có cảm giác rất tệ với những lời nói về lý do của Tôn Khả Khả.
“Lần trước, ta đã gặp một kẻ trong rừng Man di. Một kẻ đủ đe dọa đến toàn bộ Minh Sơn Môn.”
Tôn Khả Khả có chút run người khi nhắc đến thời điểm đó, nàng đưa mắt nhìn ra cửa phòng như thể đang trông chừng bản thân khỏi thứ gì đó.
“Là lần mà ngươi bị thương trong lúc lịch luyện sao? Kẻ đó có tu vi như thế nào?”
Phía trước những biểu cảm có phần e ngại và tràn đầy lo lắng của Tôn Khả Khả, Tôn Di cũng không hề tỏ ra cợt nhả. Bà dùng toàn bộ khả năng suy nghĩ và trí nhớ của mình để nhớ về một kẻ đủ sức để đe dọa cả Minh Sơn Môn như Tôn Khả Khả vừa nêu.
Nhưng kẻ gần nhất có khả năng ấy cũng đã vẫn lạc rất lâu rồi, hiện tại gần như không có thông tin gì về bất cứ ai có sức mạnh đến như thế cả.
“Chắc chắn nằm trên Chân nhân cảnh giới, có thể là Tiên nhân hoặc hơn thế nữa.”
Đôi tay bấu chặt vào thành ghế, Tôn Khả Khả cố để bản thân không phát ra những thanh âm rên rỉ, nàng lắc đầu nhẹ với Tôn Di và khua tay ra hiệu dừng cuộc nói chuyện.
“Cứ tin ta, lần này hoàn toàn là vì an toàn và lợi ích của cả gia tộc!”
Nàng gắng giọng, ngay sau đó thân ảnh cũng dao động nhẹ và biến mất hoàn toàn.