Tình huống của Tôn Như và Tôn Ngọc gần như là bắt buộc bọn họ phải rời đi, việc ở Thành Đô còn quan trọng hơn lệnh phòng thủ của Tôn gia hiện giờ.
Sự phát triển lợi ích của gia tộc hoàn toàn nằm trên việc phòng thủ tiêu cực trước một thế lực chưa từng xuất hiện.
Tuy rằng bản thân Tôn Khả Khả hiểu rất rõ đạo lý đó, nhưng nàng vẫn như cũ không thể hoàn toàn rời bỏ cảnh giác được. Nhất là khi kẻ đó đã chạy thoát khỏi sự truy lùng của nàng, thậm chí còn trả ngược lại một đòn, tuy rằng đòn trả ngược đó hoàn toàn chẳng thấm thía gì với Tôn Khả Khả.
Nhưng sự thật nàng như thể bị hắn chơi đùa vẫn còn đó, lòng tự trọng cá nhân không cho phép Tôn Khả Khả bỏ qua sự việc này.
“Nếu mọi chuyện thuận lợi thì có lẽ họ sẽ về sau nửa năm hoặc hơn, chênh lệch có thể là một tháng.”
Tôn Di chậm rãi nói.
“Ta biết.”
“Số lượng ngoại môn đệ tử trong cuộc du hành này là khá nhiều, nhưng chúng ta đã kiểm tra qua một lần. Đều an toàn.”
“Ừm.”
Tôn Khả Khả dựa nhẹ người vào ghế, nàng khép hờ đôi mắt và cơ thể thả lỏng đi một chút ít. Thời gian qua thật sự có rất ít chuyện suôn sẻ, điều này cũng khiến nàng khá đau đầu.
“Có người!”
Đôi mắt chợt mở, Tôn Khả Khả và Tôn Di đều vô thức nhìn về phía nhau. Cả hai đồng loạt gật đầu và Phá Không Cự Kiếm mở nhanh một cổng không gian ngay trước mặt.
“Triệu tập toàn bộ trưởng lão!”
Tôn Di xoay người hét lớn ra ngoài, ngay sau đó bà và Tôn Khả Khả phóng thẳng vào cổng và dịch chuyển về một phương hướng cách khá xa nơi đây. Nhưng lại lan tỏa ra một nguồn uy áp hướng thẳng về Tôn gia.
“Uy lực thật mạnh, là Lý nhân cảnh giới?”
“Không thể, Lý nhân cũng không mang theo nguồn uy áp như thế này được. Chỉ sợ là một vị Chân nhân cảnh.”
Tôn Khả Khả trầm giọng, nàng siết chặt nắm tay và cơ thể càng ngày càng trở nên căng cứng.
Nàng đang sợ hãi, hoàn toàn bao trùm bởi sự sợ hãi.
Không phải chỉ vì khí tức của đối phương quá cường đại, mà bởi vì nàng cảm nhận được sát khí rất nồng nặc.
Tôn Khả Khả cảm nhận được tử vong gần kề.
“Tránh ra!”
Tôn Di hét lớn và vung tay về phía Tôn Khả Khả, bà dùng toàn bộ sức mạnh Đạo nhân cảnh để đẩy lùi Tôn Khả Khả ra bên ngoài.
Không gian vặn vẹo như bị bóp méo bởi một thứ gì đó, cả Tôn Di và Tôn Khả Khả đều chật vật để có thể di chuyển trên bầu trời.
“Chạy?”
Giọng nói âm vang cả bầu trời như thể tiếng nói của thần linh, chất giọng lạnh lẽo như băng sương và sát khí đã phủ kín tầng mây.
Tôn Di ngưng lại hành động của mình, bà cảm nhận được cơ thể đang hoàn toàn bị đông cứng. Nhưng không phải bởi vì kỹ năng nào của đối phương cả, chỉ đơn giản là do sát khí đã khoá chặt bà lại.
“Phá Kiếm!”
Tôn Khả Khả xoay người, Phá Không Cự Kiếm lóe lên một nguồn sáng mạnh mẽ và chém toạc một đường dài về phía bầu trời đã chuyển sang màu âm u.
Nhưng lại chẳng có gì xảy ra cả, nhát chém hoàn toàn biến mất khi chỉ mới đi được một đoạn ngắn.
Tôn Khả Khả nắm chặt chuôi kiếm, nàng bao phủ bản thân bởi một tầng năng lượng đỏ như máu đang xoay chuyển không ngừng.
“Huyết Thể!”
Hai tay vung mạnh về phía bầu trời, vòng xoáy đỏ rực xuất hiện và sấm sét đánh mạnh từng tia ra xung quanh.
Trời đất bỗng chốc tối sầm lại, cánh rừng bị oanh tạc nát tươm và từng tia năng lượng đánh mạnh về khắp nơi.
Oành! Oành! Oành!
Cơ thể lùi nhẹ về sau, Tôn Khả Khả cầm lên một tấm lệnh bài và bóp nát. Nàng đã hoàn toàn nhận biết được sức mạnh của đối phương.
“Tiên nhân!”
Trước một Tiên nhân cảnh thì dù cho có bày ra một trận địa với hàng trăm nghìn Đạo nhân cảnh giới cũng chỉ có một kết quả duy nhất.
Tử vong!
Vì thế nàng cần phải cố gắng giải quyết việc này bằng lời nói, hoặc ít nhất là cố để Tôn gia không bị ảnh hưởng. Bởi nếu muốn, người này hoàn toàn đủ sức hủy diệt cả Minh Sơn Môn chỉ trong một cái nháy mắt.
Sau lưng Tôn Khả Khả xuất hiện một vòng tròn nhỏ màu đen tuyền, nàng chắp hay tay vào nhau và chiếc vòng nhanh chóng vỡ vụn thành nhiều mảnh nhỏ.
“Tiền bối khoan đã!”
Tôn Khả Khả hét lớn, nàng cần phải câu giờ. Ít nhất là cho đến khi cha nàng tìm đến đây, hoặc ông sẽ có thể làm gì đó để bảo hộ Tôn gia.
“Chết!”
Vang vọng cả trời, thanh âm chứa đầy sát khí lại vang lên. Tôn Khả Khả cảm thấy miệng mình có một chút vị đắng và mùi kim loại, nàng run rẩy nhìn về phía Tôn Di bên cạnh và đôi mắt hoàn toàn mở to một cách đầy hoảng loạn.
Tôn Di đã bị nhốt vào một quả cầu bằng nước khổng lồ, bà đang chảy máu từ toàn bộ các lỗ trên cơ thể và nhuộm đỏ cả quả cầu thành màu máu đỏ thẫm.
Gương mặt chứa đựng sự kinh hoàng của bà vẫn còn đó, đôi tay vẫn đang nắm chặt lại và dường như bà đã từng có ý định sử dụng một loại tiên pháp để tấn công hoặc bỏ chạy, nhưng hiện tại đã quá muộn.
Đối phương vừa giết chết một tu tiên giả Đạo nhân cảnh một cách cực nhanh và hoàn toàn nhẹ nhàng, thậm chí còn chẳng cần phải hiện thân để làm điều đó.
Oẹ!
Tôn Khả Khả nôn ra một ngụm máu lớn, nàng dùng hai tay bịt chặt miệng mình và đôi mắt cố nhìn về phương trời phía xa xa kia.
Nơi đó, có một bóng hình.
Mái tóc màu xanh dương như biển lớn, đôi mắt xanh lục bảo nhưng lại mang theo nét lạnh lẽo đến thấu xương. Váy lụa đen dài đến gối đang nhẹ nhàng tung bay, đôi tai trông như thể mang cá được mái tóc che lấp đi một phần.
Nàng ta đứng đó, hòa trộn bản thân vào khung cảnh xung quanh như thể nàng là một phần của thế giới này vậy.
Gương mặt hoàn toàn là một mỹ nhân tuyệt sắc, thậm chí còn có chút nét ôn nhu dịu dàng. Nhưng hiện tại lại đang là một biểu cảm tràn ngập sát khí, đôi mắt vô tình liếc nhẹ qua cơ thể Tôn Khả Khả và dừng lại tại một địa phương phía sau.
“Không!”
Nơi sau lưng nàng là Tôn gia, Tôn Khả Khả đang là người có sức chiến đấu mạnh mẽ nhất gia tộc vào lúc này. Và hiện tại thì nàng thậm chí là còn chẳng thể kiểm soát được cơ thể của chính mình.
Phụt!
Tầm nhìn của Tôn Khả Khả bỗng nhiên được bao phủ bởi một màn nước dày đặc, nàng vùng vẫy cơ thể và nhận ra bản thân đang bị nhốt trong một quả cầu nước khổng lồ, giống như Tôn Di vừa bị.
Bàn tay hướng về Phá Không Cự Kiếm bên cạnh, Tôn Khả Khả vận sức và cơ thể nàng cảm nhận được một trận đau đớn từ sâu bên trong linh hồn mình.
Ánh mắt đã gần như tuyệt vọng, nàng khép nhẹ đôi mi và cơ thể cũng hoàn toàn dừng chuyển động.
Tôn Khả Khả trôi nổi trong bóng nước, cơ thể nàng bắt đầu rỉ máu từ mọi lỗ chân lông trên cơ thể và làn nước trong xanh bỗng chốc hóa thành một màu đỏ thẫm chết chóc.
Ầm!
Ầm!
Hai quả cầu nước mang theo thi thể của Tôn Khả Khả cùng Tôn Di bị quăng mạnh xuống khu rừng già phía dưới, bóng nước vỡ ra và hai cỗ thi thể cũng nát thành hàng trăm nghìn mảnh thịt vụn.
Hai tu sĩ Đạo nhân cảnh giới đã biến mất khỏi thế giới này một cách đơn giản.
Trên bầu trời, váy đen lướt nhẹ và Phục Hy biến mất khỏi nơi đây.
...
“Có gì đó.”
[Nhiệm vụ phụ: Trở về Tôn gia – Đánh bại Tôn Di – Thất bại]
[Thông tin: Nhiệm vụ phụ - Bảo hộ Tôn Như]
“Chuyện gì đã xảy ra?”
Hàn Tư Không đưa mắt nhìn về phương hướng Tôn gia, cậu có thể cảm nhận được một dòng năng lượng khá quen thuộc. Nhưng hiện tại lại cách đó quá xa, cậu cần trở về đó để nhìn xem một lượt.
Nhìn quanh mọi người nơi đây, họ đang chuẩn bị khá sẵn sàng, chỉ cần nhóm của Tôn Như và Tôn Ngọc đến thì có thể xuất phát ngay. Đi một lát rồi trở về đây cũng không là quá muộn, với tốc độ của Hàn Tư Không vào lúc này thì khá là dễ dàng.
Phịch!
Phóng thẳng lên bầu trời, Hàn Tư Không vận sức và cơ thể loé nhẹ lên rồi biến mất.
Năng lượng mạnh mẽ dao động khiến cả bầu trời như thể tối sầm lại mỗi khi càng tiến lại gần Tôn gia hơn.
“Thứ sức mạnh gì thế này?”
Hàn Tư Không hạ xuống mặt đất và lướt nhanh đi, đã đến phạm vi khá gần Tôn gia, vì thế mà phi hành có lẽ là quyết định không được khôn ngoan cho lắm.
Đang có hai đến ba nguồn uy áp khác cũng đang toả ra rất mạnh mẽ, nhưng nếu so sánh với thứ sức mạnh đã chuyển màu cả bầu trời thì hoàn toàn là không thể cân sức.
Linh Hoả bỗng nhiên dao động mạnh mẽ, cánh tay phải Hàn Tư Không trở nên nặng nề và sức nóng bỗng chốc tăng lên một cách nhanh chóng.
Giải!
Cậu đành phải giải trạng thái bao bọc Linh Hoả trên cánh tay phải. Mất đi Linh Hoả, Hỗn Độn Chi Thể cứ thế mà phừng phực cháy, nó rung lên mạnh mẽ như thể cảm nhận được gì đó phía trước.
Đôi chân dừng lại, nơi đây vẫn cách rất xa Tôn gia, nhưng Hàn Tư Không có cảm giác cậu không thể tiến vào quá sâu được, mùi vị của cái chết đang hiện hữu tại nơi đây rất nồng nặc.
Sát khí mạnh mẽ đến mức khiến không khí hoá thành một nhà tù băng giá, cũng may là Hàn Tư Không có giác quan khá nhạy bén nên cậu có thể cảm nhận được chúng ở khoảng cách rất xa.
“Sử dụng tra khảo thông tin, đối tượng là người đang tạo ra sát khí này.”
[Thông tin: Sử dụng tra khảo thông tin trạng thái thành công]
Nhanh chóng xuất hiện hai bảng chữ lớn trước mặt Hàn Tư Không, cậu có chút ngạc nhiên nhưng vẫn nhìn lướt qua cả hai bảng.
[Tên: Phục Hy]
[Danh hiệu: Thủy Hoa Tiên Tử]
[Tuổi: 1922]
[Chủng tộc: Tiên cá]
[Mật độ mana: 87%]
[Thuộc tính: Thủy - Băng]
[Level: 10 - Mãn cấp]
[Cảnh giới linh hồn: Hậu kỳ]
[Thể chất: 1m73 – 51kg]
[Hòm đồ: 200m2]
[Chức nghiệp: Pháp sư Thuỷ hệ]
[Kỹ năng: 31 Cấp]
[Vật phẩm: +19]
[Khoá Xiềng Xích: 7 Cấp]
“Phục Hy?”
Cậu vẫn còn nhớ người này, là một tiên tử có đôi tai giống với mang cá. Cô ấy có cách nói chuyện rất đáng yêu và bản tính khá là dịu dàng, hoàn toàn trái ngược và không phù hợp với sát khí đang toả ra ngút trời vào lúc này một chút nào.
Mắt hướng về bảng trạng thái thứ hai, Hàn Tư Không hoàn toàn đơ người và đầu óc có chút nhức nhối.
[Tên: Tư Nguyệt]
[Danh hiệu: Thủy Hoa Tiên Tử]
[Tuổi: 1922]
[Chủng tộc: Tiên cá]
[Mật độ mana: 87%]
[Thuộc tính: Thủy - Băng]
[Level: 10 - Mãn cấp]
[Cảnh giới linh hồn: Cực hạn]
[Thể chất: 1m73 – 51kg]
[Hòm đồ: 200m2]
[Chức nghiệp: Pháp sư Thuỷ hệ]
[Kỹ năng: 31 Cấp]
[Vật phẩm: +19]
[Khoá Xiềng Xích: 7 Cấp]
Hoàn toàn giống hệt Phục Hy, chỉ trừ tên và Cảnh giới linh hồn.
“Chuyện này... là gì đây?”
Tại sao lại có đến hai bảng trạng thái, không lẽ đang có hai người ở nơi đó?
“Không, Phục Hy tại sao lại ở đây?”
Đáng lẽ cô ấy đang sống yên bình tại Eilrine cơ chứ?
Xoa nhẹ cằm mình, Hàn Tư Không dựa lưng vào một thân cây gần đó và quan sát tỉ mỉ hơn hai chiếc bảng trước mặt.
Cảnh giới linh hồn? Đây là sự khác biệt quan trọng nhất, hai linh hồn?
Gãi gãi đầu mình, Hàn Tư Không lần nữa đưa mắt về nơi đang lan toả sát khí.
“Ở đây quá nguy hiểm, nhưng mình cần phải làm rõ.”
Hắc tinh!
Nắm chặt quả cầu đen nhánh trong tay, Hàn Tư Không nhẹ nhàng đặt nó xuống mặt đất và cơ thể xoay người phóng thẳng về hướng Tôn gia. Hắc tinh vừa rồi có thể tạm coi là một đích đến để Hàn Tư Không có thể dịch chuyển trở về, mặt dù việc này cậu vẫn chưa thể hoàn toàn kiểm soát được. Nhưng ít ra thì nó vẫn còn rất dễ để sử dụng.
Xoẹt!
Cơ thể khựng lại và lách mạnh sang một bên, Hàn Tư Không lập tức sử dụng Kim Trảo để đánh bay từng đợt công kích đang bay thẳng đến mình.
Ầm!
Kim Trảo tuy vẫn cường hoá rất tốt tứ chi của Hàn Tư Không, nhưng cậu vẫn chỉ có thể tạm thời chống đỡ các đợt công kích một cách yếu ớt.
“Lui!”
Hàn Tư Không nhảy ngược về sau, cậu nheo mắt lại và nhìn thấy rất nhiều tia nước đang bắn mạnh ra toàn bộ khu vực xung quanh nơi đây. Sức mạnh của tia nước tuy không đủ sức hủy diệt nhưng đã đủ để phá tan toàn bộ cảnh vật của một vùng rộng lớn.
Tuy rằng tia nước tấn công Hàn Tư Không một cách đầy bất ngờ, nhưng cậu có thể cảm nhận được nó không hoàn toàn nhắm vào cậu. Chỉ đơn giản là tia nước bắn hàng loạt ra phía ngoài mà thôi.
“Đang có chiến đấu tại Tôn gia hay sao?”
Bỗng chốc nhớ về điều gì đó, Hàn Tư Không lùi thêm vài bước chân nữa.
Lâm Thiên Nghi – người đã nói chuyện với cậu trong giấc mơ đó, có liên quan đến chuyện này hay không?
Nhưng lúc đó người ấy đã khuyên nhủ Hàn Tư Không từ bỏ hận thù cơ mà, cô ấy còn nói rằng việc thù hận chỉ sẽ mang lại hậu quả cho cả cậu. Nhưng dù thế, thì chuyện này cơ bản cũng đâu có liên quan đến Phục Hy?
“Có thể cho ta biết cả họ và tên của Phục Hy chứ?”
Chỉ cần xác nhận một điều, họ của Phục Hy có phải là Lâm hay không. Nếu thật sự là thế thì cô ấy có đầy đủ lý do cho hành động này.
[Tên: Lâm Phục Hy]
[Tên: Tư Nguyệt]
“Vậy là thật.”
Hàn Tư Không đã nhận được đáp án, nhưng vẫn như cũ, cậu cảm thấy có gì đó rất không ổn trong việc này. Hoàn toàn tràn đầy cảm giác bất an.
“Tư Nguyệt...”
Thật sự khó để hoàn toàn hiểu việc này, Hàn Tư Không đành phải thu hồi hắc tinh và cơ thể cũng nhanh chóng thoái lui. Cậu không muốn mình bị vướng vào trận chiến này, là một trận chiến không cho phép kẻ yếu chen chân vào.
Và cậu cũng hoàn toàn không có lý do để tham chiến, Tôn gia là kẻ thù của Hàn Tư Không, dù cho nơi đây tổn hại nặng hay nhẹ thì cậu cũng hoàn toàn không để tâm đến.
Chỉ là...
Những người vô tội sẽ ra sao, cuộc chiến này hoàn toàn có khả năng nghiền nát tất cả bọn họ. Giống như những gì Tôn gia đã làm với Lâm gia, hiện tại, Phục Hy đang dần trở thành một Tôn gia thứ hai.
Linh Hoả bao trọn cánh tay phải, Hàn Tư Không quyết đoán quay người rời đi. Cậu không phải thánh nhân, chuyện gì có thể can thiệp thì mới nên suy nghĩ về nó. Lần này thì cậu ngay cả đứng xem cũng có thể mất mạng, vì thế nên chuồn vẫn là tốt hơn.
Hàn Tư Không vừa rời đi, không gian nơi đây run nhẹ lên và một màu váy tím dần dần xuất hiện.
Mái tóc tím ngắn ngang vai, đôi mắt cũng là một sắc tím diễm lệ. Cô gái đứng yên ngay tại vị trí Hàn Tư Không vừa dựa lưng trước đó, nụ cười nhẹ nhàng được vẽ trên khuôn miệng xinh xắn của nàng.
“Thật may là ngươi vẫn rất thông minh.”
Nghiêng nhẹ đầu sang một bên, chất giọng nữ nhẹ nhàng vang lên và chìm dần vào sự im lặng của hư không.