Tu vi vẫn chưa có tiến triển gì quá nhiều, mặc dù đã sử dụng Hỗn Độn Chân Tâm để tạo ra một hắc tinh và dùng chính hắc tinh đó để hấp thu năng lượng từ Hải diên ma tâm thuỷ, nhưng có vẻ như cậu lại chẳng đạt được điều gì cả.
Thật may vì điều đó hoàn toàn trùng khớp mới mong muốn của cậu, Hàn Tư Không muốn bản thân tránh xa những việc tương tự thế này.
Và Tịnh Y hiện tại lại trở thành nỗi lo chính của cậu.
Hàn Tư Không chắc chắn không muốn bỏ rơi Tịnh Y, nhưng hiện tại thì cậu vẫn chưa đủ sức để đứng ra chắn lại toàn bộ mọi thứ bất hạnh sẽ đổ ập vào Tịnh Y.
Vì điều đó mà Hàn Tư Không cần phải mạnh mẽ hơn, cần phải nắm chặt thứ đang hiện diện trong Tâm niệm của cậu hiện tại.
Hỗn Độn Chân Tâm!
“Anh muốn luyện tập một thời gian.”
Hàn Tư Không thì thầm với Tịnh Y, cậu vuốt ve mái tóc óng mượt kia và nhanh chóng bước về phía Diệu Tiên đang ngồi thẫn thờ gần bờ biển lớn.
Nàng vẫn tỏ ra bản thân rất bình thản, nhưng những hành động lại hoàn toàn tố cáo điều đó.
“Anh muốn rời đi sao?”
Diệu Tiên nở một nụ cười nhẹ, nàng nghiêng đầu ra hiệu cho Hàn Tư Không ngồi xuống cạnh mình.
“Tôi không, chỉ cần một chút tập luyện.”
Cậu hít một hơi biển, ánh mắt hướng về phía Diệu Tiên.
Nàng đang nhìn chằm chằm vào cậu, đôi mắt vẫn chẳng mang theo một tia cảm xúc nào và gương mặt băng bó cũng vẫn đang giữ nguyên biểu cảm.
Gật đầu với cậu một cách yếu ớt, Diệu Tiên lần nữa hướng mắt về phía bờ biển tuyệt đẹp vẫn đang ồ ạt kia.
“Đừng bỏ rơi Tịnh Y, anh là gia đình của con bé.”
“Tôi sẽ cố.”
Hàn Tư Không lùi người và nhanh chóng phóng thẳng đi, cậu đặt nặng sự phát triển của bản thân lên trên kế hoạch trả thù Tôn gia lúc trước.
Hiện tại, vẫn chưa tới lúc.
Đối đầu Tôn gia vào thời điểm hiện tại là một việc làm ngu xuẩn, thiếu thông tin cùng thực lực bản thân yếu kém hoàn toàn không cho phép Hàn Tư Không hành động bất cứ điều gì. Chưa kể đến bên người cậu còn có một Tịnh Y nhỏ bé cần được che chở.
Giúp Lâm gia tìm lại công đạo vẫn sẽ phải làm, nhưng là khi Hàn Tư Không đã chuẩn bị đầy đủ.
Bắt đầu với việc kiểm soát và hiểu rõ hơn về Hỗn Độn Chân Tâm của mình.
Hắc tinh!
Hàn Tư Không giơ tay lên trước mặt và gào lên trong lòng, nhưng cả nửa ngày vẫn chẳng có gì xảy ra cả.
“Toi rồi, mình chẳng biết cách tạo thêm một hắc tinh nữa.”
Cậu tuy rằng vẫn còn nhớ cảm giác lúc đó, nhưng hiện tại lại chẳng thể thực hiện lại việc đó.
Có thể là còn thiếu một ít chất xúc tác nào chăng?
Siết chặt nắm tay, Hàn Tư Không lấy đà và dùng sức đập mạnh vào giữa ngực.
Bịch!
“Đúng thật!”
Cậu lần nữa xuất hiện trong Tâm niệm của mình, dùng toàn bộ khả năng nhận thức của bản thân vào thời điểm hiện tại để thôi động Hỗn Độn Chân Tâm, nhưng lại chẳng cảm giác được điều gì cả.
Hàn Tư Không nhìn thấy một bóng hình giữa không gian đen tối và rộng lớn.
Là hình dáng lần trước, nhưng lần này nó đang quay mặt về phía cậu.
Thân thể như được tạo thành từ lửa đen, đôi mắt phát sáng và cánh tay phải đã bị khuyết mất.
“Vẫn chưa đến lúc.”
Nó không cử động, nhưng Hàn Tư Không biết chắc chắn nó vừa thì thầm với cậu.
Vẫn là chất giọng đó.
Vẫn là câu nói đó.
Vẫn chưa đến lúc.
Xoẹt!
Hắc tinh xoáy nát không gian và lơ lửng trước mặt Hàn Tư Không, cậu đã trở về thực tại. Ánh mắt chăm chú nhìn vào quả cầu trước mặt mình, Hàn Tư Không không tự chủ đưa tay về phía nó.
Ấm áp.
Cậu cảm thấy thật ấm áp và thoải mái, hắc tinh đã hoàn toàn nằm gọn trong lòng bàn tay Hàn Tư Không.
Lòng bàn tay dần dần nắm lại, Hàn Tư Không muốn hiểu hơn về thứ này. Hiểu rõ nó là thứ gì, và nó còn có thể làm gì.
Nhưng khi vừa thu tay lại thì hắc tinh lại xoáy mạnh một nhịp, nó nhanh chóng phóng thích và hoá thành một quả cầu đen khổng lồ nuốt chửng Hàn Tư Không.
“Thôn phệ?”
Cậu tuy khá giật mình nhưng lại không quá hoảng loạn, dù sao thì đây cũng chẳng phải lần đầu mà Hàn Tư Không mất kiểm soát với Hỗn Độn Chân Tâm.
Tâm trí như thể bị đè chặt bởi một áp lực vô hình, Hàn Tư Không nhanh chóng đánh rơi ý thức của mình và cơ thể cũng hoàn toàn biến mất khỏi nơi đây.
Có một khả năng khác của hắc tinh mà cậu vẫn chưa được biết.
Ngoài hấp thu năng lượng, nó còn có thể di chuyển tự do giữa những tầng không gian.
Bộ pháp hư không!
...
Đôi tay có chút mỏi mệt hạ xuống, Phục Hy trầm ngâm một hồi lâu trong khi mắt vẫn đang nhìn chằm chằm vào gã nhân loại đang nằm im trong bong bóng nước mà cô đã tạo ra trước đó.
Đây chính là cách duy nhất là cô biết để bảo vệ một nhân loại khỏi thảm năng lượng tự nhiên của Eilrine, nơi đây hoàn toàn chẳng hề chào đón bất kỳ một kẻ phàm trần nào.
Có lẽ là trừ mẹ nuôi của cô.
Tch!
Phục Hy tặc lưỡi, cô vẫn chưa tìm được cách phá vỡ quy tắc của Eilrine, và hiện tại lại xuất hiện thêm một kẻ vừa phá vỡ quy tắc khác.
Màn sương bảo hộ của Eilrine không đơn giản bị xuyên thủng như vậy, kể cả ma pháp dịch chuyển đỉnh cấp cũng chẳng thể xâm nhập vào bên trong nơi đây. Nhưng hắc tinh của gã nhân loại này thì lại làm được điều đó.
“Tốt nhất nên mau tỉnh lại.”
Phục Hy là người rất thích tìm tòi những kiến thức mới, cô cũng rất mong muốn khai phá những bí ẩn cổ xưa. Và việc con người vừa phá vỡ quy tắc của Eilrine chỉ đơn giản là khiến cô có chút hứng thú mà thôi.
Thậm chí trách nhiệm của Tiên Tử Đoàn cũng hoàn toàn biến mất, Phục Hy im lặng và chẳng hề thông báo sự việc này cho bất kỳ ai cả.
“Khạc!”
Cơ thể co giật, gã đàn ông phun ra một ngụm máu tươi và chớp chớp đôi mắt nhìn xung quanh.
“Dịch chuyển thẳng vào tù à? Tuyệt.”
Hàn Tư Không lau lau vết máu trên miệng, cậu vẫn chưa chú ý đến Phục Hy đang đứng gần đó, có lẽ bởi vì lớp màn bong bóng quá là dày.
Cậu lại còn vừa tỉnh lại sau cơn hôn mê, tầm nhìn cũng là một cảm giác mờ mịt lấp đầy. Hàn Tư Không dùng lực vào tay trái và ấn mạnh xuống, lớp bong bóng này quả thật như sắt đá vậy.
“Cứng khiếp!”
Chất liệu trong như nước, nhưng lại cứng đến khó tin. Hàn Tư Không vô thức hít sâu một hơi, cậu lần nữa nhìn về dáng người có phần mờ ảo phía xa.
Lần này tuy mắt vẫn chưa thể xuyên thủng màn bong bóng dày đặc, nhưng cậu vẫn có thể phần nào nhìn thấy một dáng người mảnh khảnh, váy áo đẹp đẽ và một mái tóc xanh như màu biển. Dù thế thì gương mặt của cô ấy vẫn hoàn toàn mờ mịt.
Ầm! Ầm! Ầm!
Hàn Tư Không gõ mạnh vào bóng nước, cậu cảm giác có chút khó thở.
“A!”
Giọng nói của Phục Hy vô thức bật ra, cô xoay người và nhìn thấy Hàn Tư Không đang ngồi trong bong bóng nước và gõ gõ vào đấy.
“Nhanh tới đi, làm ơn.”
Hét lên trong lòng, Phục Hy vừa mới kêu gọi sự trợ giúp từ những đồng đội cũng thuộc Tiên Tử Đoàn đang ở xung quanh khu vực này. Cô mặc dù rất có thiện cảm với con người, nhưng trách nhiệm của một Tiên Tử Đoàn vẫn là bảo vệ Eilrine một cách chặt chẽ.
Và việc xâm nhập bất hợp pháp hoàn toàn không được chấp nhận.
Chưa kể đến việc Phục Hy không thể giao tiếp gì nhiều với người này được, màn nước từ bong bóng sẽ ngăn cản rất nhiều âm thanh và cô cũng chẳng thể giải phóng nó được.
Hắn ta sẽ chết ngay lập tức.
“Cô ấy có vẻ như đang chờ đợi gì đó, phải nhỉ.”
Hàn Tư Không thu tay lại và dựa lưng vào màn nước, thật lạ là nó chẳng hề làm cậu ướt một chút nào cả. Mặc dù nó vẫn có những cử động như thể là một bong bóng được tạo thành từ nước thật vậy.
Giờ thì, đây là đâu?
Hàn Tư Không vừa nhìn thấy một cô gái có khả năng tạo bóng nước giam cầm một cách chặt chẽ cậu lại, thậm chí còn ngăn Hàn Tư Không vận dụng năng lượng tự nhiên để thoát thân.
Tự hiểu rằng cô ấy có sức mạnh cảnh giới hoàn toàn áp đảo cậu, thậm chí là áp đảo rất triệt để.
Môi trường quanh đây trong có vẻ là một vùng quê, cây cối cũng không thuộc dạng quá xanh tươi, một trong số chúng còn có vẻ héo mòn.
Thứ khiến Hàn Tư Không quan tâm khá nhiều là chỗ của cậu hiện tại, một vùng rộng trông như đáy hồ đã cạn nước vậy.
Nhưng dựa theo những vết tích phía nền đất thì nơi đây trong như một chỗ vừa bị oanh tạc hơn là một cái hồ nước từ ban đầu.
Thu lại suy nghĩ của mình, Hàn Tư Không nhìn về bầu trời và thấy một vệt sáng như sao chổi đang quét ngang mây trời. Và nó nhanh chóng phóng thẳng về phía này.
“Ê ê!”
Hàn Tư Không vẫn đang bị nhốt, cậu có muốn né cũng chẳng né được, Dù thế thì bị đánh trúng trong tình trạng có phần khôi hài này cũng sẽ khiến cậu rất tủi thân.
Nhưng cũng đừng có từ trong mấy vệt sáng đó lòi ra hai cô nàng xinh đẹp chứ?
Bản thân Hàn Tư Không đang bị chắn tầm nhìn khá nhiều, và cậu cũng không phải dạng đàn ông quá say mê sắc đẹp. Nhưng khí chất và phong thái của hai người vừa đáp xuống từ vệt sáng kia hoàn toàn bất phàm.
Tiên nhân cảnh?
Cậu không chắc, ngay cả một chút cảm giác khí tức thì Hàn Tư Không cũng chẳng thể có được, nên sao có thể xác định được cơ chứ.