• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vùng lãnh địa Serbia nằm ở một khu vực đồng bằng rộng lớn, nó trực thuộc lục địa Insteland – lục địa đứng thứ ba về mặt diện tích.

Trên lục địa có tổng cộng sáu quốc gia.

Serbia là quốc gia mạnh nhất và đồng thời cũng là quốc gia đứng đầu trong liên minh bốn nước lớn nhất.

Umminia – quốc gia có ranh giới tiếp giáp với vùng lãnh thổ của lục địa Slime, và nó có diện tích nhỏ nhất lục địa.

Aarix – một nước chư hầu lệ thuộc vào đế quốc Bahamort nằm ở gần bờ biển phía tây nam.

Đế quốc Bahamort – đất nước có trình độ công nghệ kỹ thuật cao nhất sáu quốc gia.

Miqdeni – đất nước rộng lớn nhất và có nhiều núi cùng các mỏ khoáng sản nhất, nó cũng là nước giàu nhất.

Jengramenti – quốc gia đề cao tính dân chủ và được lãnh đạo bởi một hội đồng với hơn 172 thành viên.

Các quốc gia này đều có một điểm chung – đất nước dành cho con người.

Ở cái thế giới đa dạng chủng tộc, và các chủng tộc đều lớn mạnh thì việc con người mất đi vị trí đầu bảng ở chuỗi thức ăn cũng không phải là chuyện gì lạ lẫm.

Nền văn minh nhân loại thường thay đổi theo từng thời kỳ, vì các cuộc chiến ngoại xâm và nội chiến thường xuyên xảy ra giữa các vương quốc giáp ranh nhau.

Chỉ riêng cuộc chiến thường niên giữa Đế quốc Bahamort và Miqdeni cũng khiến cho sự phát triển của hai quốc gia đó bị chậm lại.

Từng có một cuộc chiến tranh quy mô lớn giữa các bán nhân loại và nhân loại ở đồng bằng Kzuri – thuộc lãnh thổ Serbia. Tuy nhiên phần thắng đã nghiêng về phía nhân loại.

Trong cuộc chiến đó, vua của Miqdeni đã bị ám sát và các vị hoàng tử kế vị cũng bị giết theo.

Đế quốc Bahamort đã cố lợi dụng tình thế đó để chiếm lấy Miqdine, nhưng do sự lên ngôi đột ngột của hoàng hậu Siku đã khiến cho Bahamort thất bại.

Nữ hoàng đã ngay lập tức lãnh đạo Miqdeni vượt qua giông bão ngày đó, sau đó mười ba năm, ngôi vị nữ hoàng được truyền lại cho Socio – hầu gái riêng của nữ hoàng. Mặc dù đã có hàng ngàn cuộc nổi dậy từ các phe quý tộc hay dân chúng phản đối việc trao ngôi vị nữ hoàng, Socio vẫn lên ngôi và điều hành quốc gia một cách ổn định đến tận thời điểm hiện tại.

Miqdeni có quan hệ khá tốt với Umminia và hai bên thường xuyên có các chuyến ghé thăm giữa những người lãnh đạo.

Umminia không có vua hay nữ hoàng, mà người nắm vị trí lãnh đạo đất nước là thủ tướng.

Với xuất thân là một cận vệ xuất sắc, Critord vẫn hoàn thành khá tốt vai trò lãnh đạo đất nước của mình. Ông luôn đưa ra các chính sách rất thông minh và các phương pháp đối ngoại chặt chẽ.

Umminia là đất nước tôn thờ hoà bình, đa phần dân chúng thờ phụng thần Gaia, đền thờ cũng có một sức ảnh hưởng đáng kể đến đất nước.

Jengramenti khác hẳn với phần còn lại, họ nằm ở vùng biên giới xa nhất của lục địa.

Có thể nói Jengramenti là đất nước gần với bán nhân loại nhất, và đồng thời họ cũng có rất nhiều khu vực mà dân cư đa phần là bán nhân loại.

Thông tin về Jengramenti thường bị sai lệch và do quá khứ từng có rất nhiều cuộc bạo loạn diễn ra nên việc thu thập thông tin từ đất nước này rất khó.

Ngày 18 tháng 1, đầu mùa xuân năm 1742.

“Không hẳn là tệ, nhưng mà nó có phải là mức giá hơi quá?”


“Không không, tôi chắc chắn nó là mức giá đẹp nhất rồi.”

“Tôi lại cho rằng 13 000 sẽ hợp lý hơn đấy.”

“Sao lại thế chứ, rõ ràng chất liệu của thanh kiếm này là đá Xinem đấy!”

“Xinem chỉ có giá sản xuất là 7 000 thôi, sao chiếc kiếm thô này có giá gần gấp đôi thế được?”

“Ai bảo với anh thế? Chỉ việc tìm mua Xinem trong lúc này đã rất khó khăn rồi đấy!”

“Tôi biết là thế, 13 000!”

“Anh biết là tôi mở quầy cũng chả kiếm được bao nhiêu mà.”

“Không hơn!”

“Hay là thế này đi, tôi sẽ giảm giá cho anh nếu anh mua combo 1 kiếm 1 dao, thế nào? Nó chỉ có giá 23 000 thôi!”

“Dao?”

“Đây đây, một con dao găm bằng bạc, nó đã được ẻm ma thuật bậc 1 chống xước đấy!”

“Ma thuật? Ông đùa tôi à?”

“Thật chứ!”

“Một con dao ẻm ma thuật cho dù chỉ là bậc một cũng có giá trên trời đấy? Ông bán tôi chung với thanh kiếm Xinem mà chỉ 23 000?”

“Vì tôi cũng khá thích cậu mà.”

“Không không!”

“22 000!”

“Tôi không cần dao, tôi cần kiếm, và tôi cần nó có giá 13 000!”

“Tôi biết rằng cậu cần kiếm, nhưng dao để dự phòng cũng đâu phải là tệ?”

“Hmm.”

“Thế này nhé, tôi tặng thêm cho cậu 1 cái thắt lưng Bahamort nhé, hàng chính hãng đấy!”

“Thế à, cũng được.”

“Vậy...”

“20 000!”

“21 000!”

“20 500!”

“20 700!”

“Được! Tôi mua!”

Sau khi gói lại món hàng và thanh toán tiền, Hirio quay người bỏ đi.

“Cảm ơn quý khách, lần sau lại đến nhé!”

Cậu không ghét người chủ quầy mập mạp đó, ngược lại cậu còn có một tí thiện cảm với ông ta. Nhưng chỉ trong một buổi sáng cậu đã tiêu hơn 140 000, đó là gần nửa tháng lương của Hirio.

“Haiz... Aria đi đâu lâu thế nhỉ?”

Cậu ngồi bệt xuống một bồn cây gần đó, đây là khu vực gần cổng ra vào nhất, nếu Aria có quên cậu mà đi thẳng ra đây thì ít ra cậu vẫn có thể thấy cô.

Hirio vò đầu một cách mệt mỏi, hôm nay cũng chẳng có gì mới dành cho cậu.

Cậu không phải là người quá thân thiết với các cô gái, rõ ràng cậu thừa biết bản thân mình chẳng có gì hấp dẫn với họ cả. Thế mà với việc một người đẹp như Aria cứ quấn quít lấy Hirio không thể không khiến cậu suy nghĩ kỳ lạ.

“Sao cô ấy lại xinh thế nhỉ?”

Lần đầu Hirio trông thấy Aria là khi cô ấy diện kiến đệ nhất công chúa Iso, Hirio còn nhớ rất rõ khi đó Aria mặc một bộ váy tím xòe, cô cầm một cây dù cũng màu tím lộng lẫy.

Cô ấy có lẽ là người nước ngoài, Hirio chợt nhớ về việc công chúa Iso thích thay đổi người hầu như thế nào.

Công chúa thay đổi toàn bộ người hầu của mình gần như là mỗi tháng, chỉ giữ lại quản gia.

Khi thấy Aria diện kiến Iso, Hirio đã mặc định cho rằng cô ấy là hầu nữ mới của công chúa, và cậu đã nghĩ Aria là một quý tộc địa vị cao.

Tuy nhiên, cô ấy lại là một quân y.

Nhưng...

“Thế thì Aria diện kiến công chúa Iso để làm gì? Rõ ràng công chúa đâu có can hệ gì tới quân đội?”

“Vì em là người mẫu của công chúa đấy!”

Hirio giật mình, tay cậu vô thức cầm vào chuôi kiếm.

“Aria?”

“Sao? Không phải anh đang hỏi em à?”

“K-không, tôi chỉ đang suy nghĩ thôi.”

Hirio đỏ mặt, cậu cảm thấy có chút xấu hổ.

“Chuyện đó cũng đã vài năm rồi, anh vẫn nhớ rõ thế sao?”

“À thì... tôi có một trí nhớ khá tốt...”

Aria cười tươi tắn với Hirio, đó là nụ cười khen ngợi hay chế giễu, cậu không thể biết, chỉ biết rằng đó là một nụ cười thật xinh đẹp.

Nhưng bất giác nghĩ về một người bạn như thế làm Hirio không khỏi cảm giác tội lỗi.

“Vậy anh có thể về trước được không? Em có việc đột xuất mất rồi”

Đây không phải lần đầu Aria bị gọi khi đang trong giờ nghỉ, cô ấy là một bác sĩ xuất sắc, và người ta sẽ không để Aria thảnh thơi quá nhiều.

Đó là một sự phí phạm.

Hirio khẽ cau mày, câu nói mà mẹ cậu luôn nói đã in sâu vào đầu như thể một nguyền ấn.

“Không thể khác rồi, hôm nay cảm ơn em nhé.”

“Vâng, hẹn gặp anh sau!”

Aria chạy nhanh với đôi chân không quá dài, Hirio liền tự hỏi rằng có tồn tại người mẫu nào với đôi chân cũn cỡ thế kia không.

Và do cảm thấy mình đã tìm được câu trả lời, cậu cười nhẹ.

Hirio đứng dậy và đi về cổng chính, cậu muốn về sớm để nghỉ ngơi một chút.

Nhưng có bóng dáng của ai đó, một người phụ nữ đứng tuổi, mái tóc đã điểm bạc đang đứng đó nhìn thẳng về phía Hirio.

Cậu không tỏ ra ngạc nhiên mà bước thẳng đến chỗ người phụ nữ ấy.

“Vẫn chưa đến ngày cơ mà mẹ?”

Người phụ nữ mang một gương mặt tiều tuỵ như thể cả đêm đã không chợp mắt, các nếp nhăn trên trán cũng hiện rõ lên sự mệt mỏi.

Bà mặc một chiếc váy áo khá loè loẹt, với các đường may lộ rõ và các hoạ tiết tinh xảo.

Mặc dù nhìn trông có vẻ rất sang trọng nhưng nếu ai đó có mắt thẩm mỹ sẽ ngay lập tức nhận ra nó chỉ là một món đồ nhái rẻ tiền.

Tay và cổ bà đeo rất nhiều trang sức bóng loáng, có vàng, có bạc, có cả một ít thuỷ tinh Jintismer – loại thuỷ tinh được các quý phu nhân quý tộc rất ưa chuộng.

Tóc bà cột cao và cài vào một chiếc trâm bạc, nó trông cũng khá hợp với bà.

“Bên cửa hàng Menti lại cho ra mắt một loạt sản phẩm mới, nó là các loại giày, rất hợp với các quý bà!”

Bà nói với một gương mặt tươi cười, đối nghịch với Hirio chỉ khẽ nhăn mặt khó chịu.

Mẹ cậu là một người như thế, mặc dù bà chỉ là một thường dân nhưng lại đang hưởng thụ cuộc sống của một quý tộc.

Thậm chí với đứa con trai duy nhất đang làm “Hộ vệ riêng” thì bà còn có cuộc sống hơn hẳn những quý tộc cấp thấp.

Vào mỗi tháng Hirio sẽ chu cấp cho bà một khoản tiền giới hạn, không phải là do cậu tiếc tiền với mẹ mình, mà cậu biết rõ khả năng tiêu xài của bà ấy lớn như thế nào.

Đã từng có lúc bà bỏ hơn 400 000 chỉ để mua một chiếc đèn bàn, nó là một vật dụng ểm ma thuật cấp hai cho phép hấp thu ánh sáng ban ngày và phát ra ánh sáng đó vào ban đêm. Mặc dù là một vật phẩm ma pháp cao cấp, nhưng cái giá 400 000 không khỏi làm Hirio khó chịu.

Lương một tháng của Hirio chỉ dao động trong khoảng từ 300 000 đến 370 000, để có tiền gửi cho mẹ, cậu đã phải chi tiêu cá nhân hết sức tiết kiệm. Và bản thân Hirio còn đang phải gồng gánh số nợ gần 23 000 000 chỉ vì những khi các cửa hàng thời trang ra mắt các vật phẩm đắt tiền thì mẹ cậu lại đòi một khoản lớn.

Đầu lưỡi của Hirio cảm thấy một vị đắng, mặc kệ người mẹ đang liên tục nói về các mặt hàng mới với mình, đơn giản là cậu cảm thấy quá mệt mỏi.

“Vậy... lần này mẹ cần bao nhiêu?”

Bà ngay lập tức ngừng nói về các món hàng, mỉm cười và đưa ra ngón trỏ của mình như thể ra hiệu cho Hirio.

“Một trăm nghìn?”

“Một triệu, Hirio à!”

Cảm xúc trong Hirio khẽ dao động.

Đối với một gia đình khá giả với bốn đến năm thành viên, một triệu đủ để họ sinh hoạt một cách bình thường trong khoảng ba đến bốn tháng.

Và cho dù là gia đình quý tộc hơn mười người thì cũng đủ để dùng trong một tháng.

Bà ấy đòi 1 000 000 chỉ để mua sắm, và do vẫn chưa đến ngày đưa tiền chu cấp, rất có thể Hirio vẫn phải đưa thêm cho bà một khoản hơn 250 000.

“Sao mẹ lại cần nhiều thế?”

“Không nhiều đâu Hirio à!”

“Đó là 1 000 000 đấy mẹ à? Mẹ nghĩ con kiếm được bao nhiêu một tháng chứ?”

“Đó là do con đã không trở thành “Hộ vệ riêng” của ai cả, nếu không thì cho dù là 10 000 000 cũng chả phải vấn đề với con!”

“Con đâu có được lựa chọn chủ nhân cho mình!”

Hirio nói lớn, nhưng không phải là do cậu tức giận.

“Mấy lần trước ta đã bỏ lỡ các món hàng đắt giá rồi, lần này phải có cho bằng được!”

Hirio không nói, hiện tại số tiền mà cậu đang giữ đủ để đưa cho mẹ mình ngay, nhưng tương lai sắp tới thì sao?

“Con chỉ...”

“Sao vậy? Con trai?”

Gương mặt mẹ cậu đã tiêu biến đi nụ cười thường thấy, thay vào đó là một sự nghiêm nghị đến ám ảnh.

“Ta đã nuôi dạy con, cho con ăn học, bây giờ việc chăm sóc cho mẹ già này khó lắm sao?”

Hirio cắn môi, bà ấy đã từng như thế, đã từng nuôi cậu. Nhưng sau khi cha Hirio bỏ đi, bà đã đem cậu đưa qua nhà bá tước Qin để làm nô dịch.

Cậu đã phải làm đủ thứ việc để kiếm tiền, lao động cực khổ như một con trâu nước.

Lúc đó Hirio chỉ mới chín tuổi, nhưng may mắn vào năm mười ba tuổi thì cậu đã được huấn luyện và trở thành một “Hộ vệ”.

Hirio không phải là một thiên tài, cậu chả có tài năng gì đặc biệt, vì thế việc tập luyện là thứ duy nhất có thể khiến cậu trở nên mạnh mẽ.

Hirio luôn dậy sớm hơn bất cứ ai trong đội, cậu cũng là người ngủ ít nhất.

Người khác vung tiền uống rượu, chơi gái, hút thuốc, Hirio cũng chỉ tiết kiệm để gửi cho mẹ mình.

Thanh kiếm cậu dùng gần ba năm mới được thay mới ngay vừa nãy, chiếc áo cũng hơn hai năm mới đổi.

Chỉ để cho mẹ cậu có thể sống thoải mái, Hirio không muốn để mẹ mình chịu khổ giống những gì ba cậu đã làm.

Nhưng...

Lần cuối bà lấy của cậu 600 000 chỉ là hai tuần trước, và bây giờ bà muốn thêm 1 000 000.

“K-không... chỉ là...”

“Được rồi, con lớn rồi nên giờ coi ta là gánh nặng? Là thứ phá hoại phải không?”

Hirio có cảm giác đau lồng ngực, cậu cảm thấy bức bối.

“Đây, ngân khố con còn 1 270 000, mẹ cứ lấy hết đi!”

“Cậu đưa chứng minh thư cho mẹ mình, đó là giấy xác nhận rút tiền ở đa phần các đất nước.”

“Được! Nếu con chịu cố gắng làm tốt hơn thì đâu có phải khổ tâm suy nghĩ chuyện tiền bạc như thế này!”

Bà quay đi với chứng minh thư của Hirio, sau khi bà rút tiền thì bên ngân khố sẽ trả thẻ lại tận phòng cho cậu nên Hirio không cần phải đi theo bà.

“Mình... đang làm gì thế này?”

Hirio hỏi một cách vẩn vơ, cơ thể cậu đã mệt mỏi giờ lại càng thêm nặng nề.

“Đáng lẽ ra mình không nên mua thanh kiếm với cái thắt lưng ngoại quốc này.”

Cậu đang không có cảm giác gì quá đặc biệt, không hận người cha đã bỏ nhà ra đi hay người mẹ không chăm lo cho cậu nhưng luôn kể công với cậu. Hirio chẳng có chút tức giận nào.

“Đáng lẽ mình nên tức giận mới phải chứ nhỉ?”

Hirio cười, đó có lẽ là nụ cười thật lòng nhất của cậu trong một khoảng thời gian dài.

Những bước chân nặng nhọc hướng về khu sinh hoạt của “Hộ vệ”, Hirio có chút lâng lâng trong lòng.

Hirio chưa từng thử uống rượu đến say mèm bao giờ, đơn giản vì chúng quá đắt và cậu cũng không có thời gian cho việc đó.

Lần gần nhất mà Hirio uống rượu là hơn bảy năm trước, vào buổi lễ mừng cậu trở thành “Hộ vệ riêng”.

Nhưng đó cũng là ngày thất bại nhất đời Hirio, suốt bảy năm dài không có bất cứ hoàng tộc nào chọn cậu.

Hirio không phải kẻ yếu, cậu chắc chắn sẽ nằm trong top hai mươi người mạnh nhất Serbia.

Nhưng chỉ duy nhất một điều làm Hirio khác biệt với phần còn lại, gia thế thường dân của cậu.

Tất cả 49 vị “Hộ vệ riêng” cho đến thời điểm hiện tại thì duy chỉ có Hirio là không mang dòng máu cao quý, và ngoại hình cậu cũng chỉ đứng ở gần chót.

Có lẽ Hirio là người đứng chót cũng không chừng, cậu chưa từng có người bạn khác giới nào ngoài Aria. Đương nhiên là cũng chẳng có hôn sự nào dành cho cậu.

Bản thân Hirio không giỏi ăn nói, cậu là kiểu người sẽ giải quyết vấn đề bằng hành động. Cậu có thể trả giá một cách suông sẻ để tiết kiệm nhưng sẽ không thể thuyết phục ai đó mua thứ gì từ cậu.

Tay Hirio lại cho vào túi, cậu cảm nhận được vài đồng xu đang di chuyển bên trong.

“Chắc chỉ còn tầm 2 000...”

Chất giọng không có một chút màu vui tươi nào, Hirio nuốt một hơi nước bọt.

Với tiền lương hơn 300 000 một tháng thì Hirio không phải là người nghèo khó đến mức này, rõ ràng đó là một mức lương cao.

Nhưng chi tiêu mà cậu bỏ ra lại lớn hơn thu nhập quá nhiều, điều đó khiến việc gương mặt Hirio xuất hiện ở trung tâm cho vay trở thành chuyện quen thuộc.

Các quyền lợi dành cho “Hộ vệ riêng” rất cao, trong đó có cả việc họ có thể thế chấp danh hiệu của mình để vay tối đa 179 000 000 từ ngân khố quốc gia, và lãi suất sẽ cực thấp.

Sự thật là chẳng ai cần đến việc vay tiền trừ Hirio cả, mặc dù cậu cũng chẳng còn lựa chọn.

“Nếu mình qua Miqdeni thì có thể kiếm nhiều tiền hơn nhỉ?”

Có một sự khác biệt về tỷ giá giữa đồng Serbia và Miqdeni, cụ thể là 100 đồng Serbia chỉ đổi được 1 đồng Miqdeni. Do quốc gia Miqdeni có nền kinh tế cực kỳ hưng thịnh.

Đó là quốc gia chuyên xuất khẩu đá quý và các loại nguyên liệu, khí đốt.

Meqdeni đồng thời cũng sở hữu cực nhiều thành phố lớn, trong đó Asrtlin và Megasirt là hay thủ đô to lớn, sầm uất nhất cả lục địa.


Nữ hoàng trị vì Miqdeni là Socio đã từng là người hầu của nữ hoàng tiền nhiệm, và cô ấy được tin tưởng giao trọng trách trị vì đất nước màu mỡ đó.


“Nếu mình cố gắng thì chắc cũng có thể tốt lên được phần nào”


Hirio đang nói chuyện với bản thân mình, cậu có vài người bạn mặc dù họ có nhiều sở thích và việc làm hơn cậu.


“Phải chi... mình có cơ hội để làm gì đó... để không phải hối tiếc...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK