• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đã qua bốn ngày kể từ ngày Hirio và Daint đào tẩu khỏi cung điện của công chúa Iso, mặc dù Daint chỉ bị báo là mất tích, nhưng rất nhiều người đã nhận ra cậu ta có khả năng rất cao là đồng bọn của Hirio.

Cả vương quốc sục sôi vì vấn đề này trong nhiều ngày liền.

Quốc vương Iruss cũng đã ban lệnh truy nã mặc kệ sống hay chết Hirio và Daint.

Điều này khiến cho cả Hirio và Daint không còn cách nào khác ngoài việc trốn ẩn cư vào rừng nguyên sinh Matic – Khu rừng rộng lớn hàng triệu km vuông để cố gắng sinh tồn.

Hiện tại đối với cả hai người bọn họ, việc sống sót đã rất chi là khó khăn chứ không nói đến việc tìm ra sự thật của vụ việc lần này.

Thời gian lại dần trôi qua thêm ba tháng nữa.

Mặc dù lệnh truy nã vẫn rất gắt gao nhưng Hirio và Daint gần như cũng có thể tạm coi là an toàn bên sâu khu rừng.


Do đây là một khu rừng nguyên sinh không có con người sinh sống nên những động vật trong đây phát triển rất vượt trội, ma thú cũng nhờ đó mà sinh sôi nảy nở nhiều đến khó tin.

Đã nhiều lần Hirio và Daint tưởng chừng như phải chết nhưng cũng điều rất may mắn trốn thoát khỏi đàn ma thú và côn trùng mang độc.

Cả hai đều mất phương hướng và dần đà cũng suy nghĩ đến việc bỏ cuộc, mặc dù ban đầu bọn họ dự định sẽ dự theo bản đồ và la bàn mà Daint đã chuẩn bị sẵn từ trước để thông qua rừng Matic để vượt biên qua vương quốc Miqdeni.

Miqdeni là một vương quốc rất lâu đời với lãnh thổ trải dài và cực kỳ rộng lớn, và bọn họ cũng có nhiều khu vực giao thương phát triển mạnh mẽ nên Hirio và Daint có thể vượt biên một cách dễ dàng.

Nhưng do một lần bị tấn công bất ngờ mà cả hai buộc phải từ bỏ hành trang và chạy trối chết, mặc dù là hai chiến binh mạnh mẽ nhưng dù sao con người cũng chả thể tay không đánh lại ma thú. Cho nên chả cần phải có liêm sỉ mà chiến đấu để rồi chết một cách nhảm nhí.

Hirio thở dài, người cậu hiện tại đang có đầy vết thương mưng mủ và đau nhức không thôi.

“Cũng hơn hai tháng kể từ ngày cả hai quyết định đi theo hướng mặt trời mọc rồi, nhưng gần đây lại chẳng còn thấy mặt trời đâu nữa?”

“Giờ mà quay lại thì coi như lại đi vào ngõ cụt...”

Daint đang xét bộ da của một con sói nhỏ, khẽ nói.

Ánh mắt cả hai đều trầm xuống, suốt ba tháng trời gần như chỉ có thể ăn thực vật và thịt sống, bọn họ không dám đốt lửa vì sợ tạo khói sẽ dẫn cho người khác tìm được mình.

Mặc dù đã trốn qua được ba tháng nhưng cũng đôi khi cả hai bắt gặp những nhóm người đang di chuyển trong rừng, tựa hồ là đang tìm kiếm thứ gì đó.

Hirio ngửa mặt lên bầu trời xám xịt một màu xám, cậu đã gần như từ địa ngục thoát ra, và một lần nữa, cánh cổng địa ngục lại chực chờ mở cửa đón cậu.

“Đây! Nó sẽ giúp chúng ta tránh được côn trùng và bùn đất, chú mày hôi như lợn ấy!”

Daint nói trong khi quăng miếng da sói đã được chế biến sạch sẽ, mặc dù vẫn còn một mùi máu nồng nhưng cũng đã có thể khoác lên người để mặc.

Hirio choàng nhẹ cái áo lên che đi những vết rách quần áo và các vết thương to nhỏ trên người.

“Đời này chắc có lẽ lại trở thành người rừng cũng nên!”

Daint cười nói.

Hirio cũng chỉ có thể cười trừ, cả hai đang trong tình trạng rất tệ, nhưng thế thì đã sao?

Chỉ cần có thể sống sót qua thời điểm nghịch cảnh này, cậu nhất định sẽ có cơ hội trở mình.

Răng Hirio nghiến chặt lại, một chút mơ hồ cậu nhớ về mẹ của mình, nhưng thay vì nỗi nhớ nhung thì Hirio lại có một cảm giác nhẹ nhõm, giống như là được giải thoát ra khỏi xiềng xích đã bó chặt linh hồn cậu từ lâu.

Nếu nói về nhớ nhung thì một thân ảnh nhỏ nhắn, váy áo màu đen nhạt cùng mái tóc và đôi mắt tím sáng như đá quý, gương mặt xinh xắn và mang nhiều nét đáng yêu khiến trái tim Hirio khẽ nhói một nhịp, nhưng nhanh chóng cậu bỏ qua cảm giác này.

“Không biết chừng đó là lần cuối...”

Hirio tự nói với lòng mình và khoé mắt cậu cay cay.

“Đáng lẽ mình nên hỏi em ấy về cuộc hẹn...”

Một sự tiếc nuối trong thâm tâm, Hirio chỉ có thể lắc đầu để cố quên đi.

Bước chân của cậu nhanh dần và bỏ lại nền đất những dấu chân nặng nề.

Cả hai người họ đang bỏ qua phương hướng và cố gắng trong tuyệt vọng tìm về phía trước, cho đến khi một âm thanh lớn chắn ngang trước mặt họ. Ánh mắt của Hirio và Daint đồng điệu như nhau, một màu sắc u tối.

Cả hai đang đối diện với một con ma thú.

Cơ thể màu vàng sáng bóng, với cái đầu sư tử to quá cỡ và phần thân giống bò tót.

Nó cao gần ba mét và có một cặp sừng sài, xoắn ngược ra sau với chi chít gai nhọn li ti.

Hàm răng đầy vết máu và thịt vụn, có cả trăm cái răng nhọn và sắc bén đến cùng cực trong bộ hàm đấy.

Con ngươi của nó đỏ choét một màu máu tươi, sát khí tỏa ra ngập trời.

Hirio khẽ nuốt nước bọt, cố để không tạo ra thanh âm quá to hấp dẫn con ma thú kia đến.

Nó đang đi dạo một cách thong dong, có vẻ đây là vùng lãnh thổ của nó.

Daint kìm nén hơi thở đến mức tối đa, cả hai người nép sát người vào gốc cây to và cố tỏ ra bản thân thật nhỏ bé.

Phù... Phù...Phù...

Hô hấp của con ma thú dần dần chậm lại, nó thở nhẹ ra một hơi sương lạnh bao phủ một phạm vi rộng khoảng 30m xung quanh bản thân.


Ánh mắt đỏ ngầu của con thú không ngừng đảo xung quanh như thể đang canh chừng thứ gì đó.


Sau vài giây, nó dừng lại và nằm xuống.


Khép nhẹ ánh mắt lại, con ma thú gầm gừ vài tiếng và bắt đầu nghỉ ngơi.


Hirio và Daint đồng thời thở dài một hơi nhẹ, cả hai như thể vừa đặt một chân vào cửa quỷ môn quan.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK