Ngạ quỷ này hai mắt trống rỗng, cả người một màu đen tuyền. Bàn tay nó vừa dài vừa nhọn, móng vuốt sắc bén mang theo quỷ khí nồng nặc hướng Sơ Nghiên cào tới.
“Đi chết đi!!!”
Sơ Nghiên ‘chậc’ một tiếng, thân ảnh nhẹ nhàng như yến, né tránh móng vuốt của ngạ quỷ. Nàng chú ý trên đầu Ngạ quỷ đã có đến bốn cái sừng đỏ tươi.
Tứ giác sao…
Đúng là xui xẻo, con ngạ quỷ này không biết đã ăn bao nhiêu người, đã là ngạ quỷ cấp cao rồi. Nếu là nàng trước đây, diệt nó liền dễ dàng. Nhưng hiện tại nàng chỉ có tu vi Kim Đan, muốn tiêu diệt nó chút khó khăn.
Grừ!!!
Aaaaaa!!!!!
Đòn tấn công của ngạ quỷ như vũ bão, Sơ Nghiên đã có chút chậm lại.
Nàng không dám sử dụng thủ đoạn quá nhiều, sợ Cảnh Tịch sẽ phát giác không đúng.
Nguy rồi, chiêu này không tránh kịp! Xem ra chỉ có thể hạn chế tổn thương tối đa mà thôi.
Sơ Nghiên xoay người, tránh điểm yếu hại, chuẩn bị nhận công kích từ ngạ quỷ.
Nhưng cảm giác đau đớn dự tính không có, chỉ nghe tiếng đàn 'ong ong' vang lên. Nàng xoay người nhìn lại, chỉ thấy Ngạ quỷ đã đứng yên bất động, gầm gừ muốn giải thoát.
"Thả ta ra! Nhân loại kinh tởm!"
Sơ Nghiên sửng sốt một chút, quay sang vị trí Cảnh Tịch đang đứng. Không biết hắn từ lúc nào đã rút ra một thanh đàn cổ, dây đàn còn đang rung động, chứng mình người vừa gãy đàn chính là hắn chứ không phải ai khác. Sơ Nghiên nhìn thanh đàn trên tay Cảnh Tịch, khẽ lẩm bẩm.
"Truy Hạc..."
Truy Hạc Huyền Cầm, là một thanh thượng phẩm Tiên khí. Nghe đồn trong tay Cảnh Tịch Tiên tôn có đến hai thanh Tiên khí thượng phẩm, một cái Tuyệt phẩm Tiên khí.
Đây là Đàn Truy Hạc, tiếng đàn tựa như Thiên âm, cao vút trong trẻo như tiếng hạc. Một khi cất lên mang theo mê hoặc, say động lòng người.
Nghe nói, cầm nghệ của hắn, không ai sánh bằng.
Khả năng khống âm cực kỳ tốt, lại chuẩn xác công kích đúng vào điểm yếu hại của ngạ quỷ.
Ngón tay Cảnh Tịch thon dài lướt trên dây đàn, từng tiếng đàn ong ong nhẹ nhàng rung động. Thanh âm nhẹ nhàng, linh lực thêm vào lại không hề nhỏ. Mỗi một tiếng đàn vang lên, ngạ quỷ đều đau đớn gào thét kịch liệt.
"Aaaaa... tại sao! Tại sao muốn giết ta! Ta rốt cuộc đã làm cái gì!!"
Sơ Nghiên nghe tiếng thét không cam lòng của Ngạ quỷ, hơi sửng sốt một chút. Chẳng lẽ con quỷ này có oan tình gì?
"Sư tôn! Chờ đã!"
Nàng vội lên tiếng, ngăn đòn kết liễu của Cảnh Tịch.
Cảnh Tịch thấy nàng xông tới, đòn tấn công lập tức chuyển hướng, đánh vào tảng đá phía xa.
Ngạ quỷ nhân lúc này, thoát khỏi khống chế của Cảnh Tịch, bỏ chạy.
"Con đang làm gì vậy?"
Cảnh Tịch cau mày, từ phía trên bay xuống, bắt lấy tay Sơ Nghiên, nhíu mày nói.
"Sư tôn, con cảm thấy ngạ quỷ này có chút không đúng."
Sơ Nghiên nhanh chóng giải thích. Cảnh Tịch nhíu mày, thanh âm không mặn không nhạt vang lên.
"Dù có nguyên nhân gì, hiện tại gắn cũng đã thành quỷ. Linh hồn đã quỷ hóa, chỉ có thể hồn phi phách tán, không thể cứu được nữa."
"Con biết rõ."
Sơ Nghiên thẳng mắt nhìn Cảnh Tịch, nghiêm nghị trả lời.
"Chỉ là con muốn xác định, người chúng ta muốn cứu, có thật sự nên cứu hay không."
Sơ Nghiên nói xong, xoay người liền đuổi theo ngạ quỷ rời đi. Cảnh Tịch trầm mặc chốc lát, cũng nhanh chân theo sau.
Nếu suy đoán của nàng không sai, ngạ quỷ này không phải một người biến thành, mà là nhiều người hợp thành. Theo cảm nhận của nàng, số lượng không ít hơn 100 người. Chẳng trách nó lại mạnh như vậy.
Nó, đang cố gắng trả thù, đối tượng chính là những người trong trấn kia.
Rốt cuộc người trong Thải Bình Trấn bọn họ đã làm gì? Mới khiến ngạ quỷ tìm đến như vậy?
Sơ Nghiên phát hiện, ngạ quỷ thế nhưng đang hướng về Thải Bình Trấn bay đến. Nàng nhíu mày, chẳng lẽ nó muốn đồng quy vu tận!?
Nghĩ đến đây, Sơ Nghiên không khỏi tăng thêm tốc độ.
"Grừ!!!!! Aaaaa! Báo thù.... ta phải báo thù..."
"Vì sao? Vì sao lại đối xử với ta như vậy!?...."
"...."
Tiếng kêu gào đầy phẫn hận lẫn bi thương truyền đến. Sơ Nghiên đuổi đến nơi, đã thấy Ngạ quỷ bị một tấm lưới vàng kim bao lấy, nó bị cấm chú ăn mòn, đau đớn giãy giụa.
Phược Tiên Võng?
Đây là loại lưới chuyên dụng để bắt quỷ. Hơn nữa, Phược Tiên võng này có chút đặc biệt, trên bề mặc đã vẽ lên cấm chú. Có chức năng thanh lọc quỷ khí, diệt trừ yêu tà.
Trước mặt nó lúc này, một nam tử mặc y phục đạo sĩ, trên tay cầm một cây phất trần, dung mạo tuấn mỹ, giữa ấn đường còn có một nốt chu sa đỏ tươi. Nam nhân kia lúc này đột nhiên mở mắt, trong mắt chợt lóe qua kim quang, hắn phất nhẹ phất trần, lớn tiếng quát:
"Diệt!"
"Khoan đã!!"
Thanh âm Sơ Nghiên cũng lập tức vang lên, chỉ là nam nhân kia còn nhanh hơn nàng một bước. Chỉ thấy kim quang chói mắt từ Phược Tiên Võng phát ra, kèm theo đó là tiếng Ngạ quỷ gào khóc thảm thiết.
Đợi ánh sáng tảng đi, quỷ khí lui tán, ngạ quỷ bị diệt hồn phi phách tán.
Không ngờ lại chậm một bước. Ngạ quỷ kia vừa rồi đã bị Cảnh Tịch đánh trọng thương. Vốn chỉ còn một bước là tiêu diệt được, là nàng ngăn cản nên nó mới có cơ hội chạy thoát. Trong tình huống này, ngạ quỷ hoàn toàn không thể tránh được nữa mà hôi phi yên diệt.
"Vừa rồi là bần đạo không chú ý, cô nương không sao chứ?"
Nam nhân thu hồi Phược Tiên võng, chậm rãi đi đến trước mặt Sơ Nghiên, lên tiếng.
Sơ Nghiên đánh giá hắn một chút, bộ dạng người này có vẻ là một đạo sĩ. Chắc hẳn là tán tu ở nhân gian vô tình đến đây. Nàng khẽ gật đầu, lạnh nhạt lên tiếng.
"Ngạ quỷ này là ta đuổi theo, ngươi lại giết mất quỷ của ta?"
Nam nhân sửng sốt một chút, kinh ngạc lên tiếng.
"Bần đạo vô tình đi ngang, phát hiện quỷ tức nên mới dừng chân giúp đỡ. Không ngờ cô nương lại là người của tiên môn. Thất lễ, thất lễ."
Sơ Nghiên nhấp môi, cũng không thể nói gì hơn. Dù sao tên này cũng chỉ là một người phàm.
"Được rồi, không sao."
Chuyện của Thải Bình Trấn, muốn hiểu rõ thực hư, xem ra chỉ có thể tìm cách khác.
Nam nhân thở phào nhẹ nhõm, lại ân cần nói:
"Tại là Kính Phong, dám hỏi tiên tử danh xưng thế nào?"
"Bèo nước gặp nhau, không nhất thiết xưng tên."
Cảnh Tịch lúc này từ phía xa đi đến, nhìn hai người đứng cạnh nhau, hơi nhíu mày.
"Nguyệt Nhi."
Hắn lên tiếng, Sơ Nghiên mới quay đầu nhìn lại. Nàng xoay người chạy đến bên cạnh hắn, thở dài.
"Sư tôn, Ngạ quỷ bị hắn giết rồi. Xem ra bí mật phía sau chỉ có thể từ từ điều tra."
"Ừ."
Cảnh Tịch khẽ gật đầu, cũng không đưa mắt nhìn qua Kính Phong một chút, nhàn nhạt lên tiếng:
"Đi thôi."
"Vâng."
Kính Phong thấy hai người cứ vậy mà đi, hơi sửng sốt một chút, vội ngăn cản.
"Tiên tử, tiên sư, xin dừng bước."
Hắn kêu lên, vội vàng đuổi qua, muốn ngăn cản bước chân của hai người.
Sơ Nghiên nhíu mày, tên này phá hoại chuyện của nàng, nàng không đánh hắn là tốt cho hắn rồi. Còn không hài lòng?
"Hai vị, là bần đạo không rõ tình huống, phá kế hoạch của hai vị. Mong hai vị cho bần đạo đi theo, bần đạo chắc chắn sẽ hỗ trợ."
Sơ Nghiên nhìn thái độ thành khẩn của hắn, bực bội trong lòng cũng giảm một chút, thiện cảm với hắn cũng tăng chút ít.
"Không cần."
Thanh âm lãnh đạm của Cảnh Tịch vang lên, khiến Sơ Nghiên đem lời bên môi nuốt xuống.
Cảnh Tịch tựa hồ không ưa tên này lắm?
Sơ Nghiên nâng mi, đôi mắt hơi nheo lại, linh quang trong mắt chỉ lóe lên một cái rồi nhanh chóng biến mất. Nàng hướng về phía Kính Phong, mỉm cười.
"Đạo trưởng không cần bận tâm, sư tôn của ta tự có cách giải quyết."
Kính Phong lại không cho là đúng, mở miệng thuyết phục.
"Nguyệt Nhi tiên tử nói vậy là không đúng rồi. Đây là lỗi của bần đạo, thỉnh xin tiên sư cho ta một cơ hội chuộc tội."
Bốn chữ Nguyệt Nhi tiên tử khiến Sơ Nghiên khơi mi. Tên này đúng là biết dùng lời lẽ, nói chuyện đều biết nâng đối phương lên tận trời.
Nhìn hắn cũng thuận mắt không ít.
Chỉ là lời này lại không phải ai cũng thích nghe. Cảnh Tịch đưa tay kéo Sơ Nghiên qua, ánh mắt đảo qua Kính Phong. Đồng tử hắn cực nhạt, mang theo một cỗ khí tức lãnh đạm uy nghiêm. Thanh âm hắn cũng theo đó chậm rãi vang lên.
"Tùy ngươi."
Hắn nói, liền kéo Sơ Nghiên đi trước, hoàn toàn không có ý đợi Kính Phong đi cùng.
Kính Phong lại thấy đó không trách. Ánh mắt hơi lóe, khóe miệng khẽ cong lên, nhanh chân đuổi theo.
_________
Ba người quay lại Thải Bình Trấn, liền nhận được lời cảm tạ không ngừng từ các hương thân phụ lão nơi này.
Chuyện này có chút không bình thường, Ngạ quỷ sinh ra do hận ý của người trước khi chết. Nhưng theo nàng quan sát, người dân nơi này không có gì đáng nghi, chỉ là những bá tánh bình thường.
Nếu vậy chỉ có thể là Ngạ quỷ này bị lừa.
Người khác cố tình dẫn hận thù của ngạ quỷ lên người người vô tội, còn bản thân an toàn thoát khỏi nhân quả.
"Đúng là thâm độc!"
Kính Phong nghe phân tích của Sơ Nghiên, không khỏi bất bình lên tiếng.
Sơ Nghiên nhìn qua hắn một cái, quả thật có chút khó hiểu.
"Ngươi một đạo sĩ diệt yêu, lại không biết những thường thức cơ bản này sao?"
"Cái đó, ta chỉ vừa học nghệ xong, thấy yêu ma quỷ quái ta liền tiêu diệt, cũng không nghĩ nhiều như vậy."
Sơ Nghiên: "..."
Tên ôn thần này từ đâu ra vậy?
Hiện tại đuổi đi còn được không? Hắn đi theo nàng không phải là đi phá đám đó chứ??
Cảnh Tịch lên tiếng, cắt ngang đoạn đối thoại giữa hai người.
"Nguyệt Nhi, lúc Ngạ quỷ chết, con có phát hiện điều gì không?"
Điều kỳ lạ?
Sơ Nghiên suy tư một chút. Ngạ quỷ lúc chết, thường tảng ra một mùi huyết vị rất nồng. Nhưng nàng lúc đó không hề cảm nhận được chút mùi vị tanh tưởi nào cả.
Thay vào đó, nàng ngửi thấy mùi hoa thoang thoảng.
"Sư tôn, ta ngửi thấy mùi thơm nhẹ, mùi này rất quen thuộc..."
Nàng đã từng ngửi qua ở đâu rồi.
Phải rồi! Là Huyết Tử!
Là Huyết Tử của ma giới. Loài hoa kịch độc mang màu đỏ như máu.