Mục lục
Bút Ký Thời Không - Bắc Ly Tâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Không sao."

Sơ Nghiên khẽ gật đầu, cô không để ý chút chuyện này, chẳng qua chân này của Yêu vương, không ngờ lại là phế thật.

Xương khớp đều không có vấn đề gì, phầm mềm cũng không bị thương tổn, chắc hẳn do một loại công pháp gây ra.

[Ký chủ, chị có thể thông qua hắn để điều tra thân thế, Dạ U Sát là một tổ chức cực kỳ lớn ở vị diện này, thông tin của bọn họ chắc chắn rất nhạy.]

Thiên Hoa thấy ký chủ nhà nó cuối cùng cũng tìm được một nhân vật có tầm ảnh hưởng, lập tức nhanh chóng thúc giục cô.

Sơ Nghiên cảm thấy không hẳn, cô quả thực phải tìm được thân thế nguyên chủ, nhưng Yêu tộc nhiều việc, lỡ nguyên chủ là nhân vật gì đó quan trọng ở Yêu giới, như là con gái Yêu vương thì sao? Vậy cô còn phải quay về tranh quyền đoạt vị à?

Chỉ là điều này không ảnh hưởng quá nhiều, chỉ cần Phong Thanh Ngân không biết mục đích của cô là được.

Phong Thanh Ngân mỉm cười ôn hòa, khiến người nhìn vào cảm thấy vô cùng ấm áp. Nhưng Sơ Nghiên biết, Yêu Vương không đơn giản như vậy. Trong vị diện này, hắn đứng đầu một chủng tộc, so với nam chính chỉ hơn không kém. Địa vị có thể nói là vô cùng cao. Một kẻ nắm nhiều quyền lực như vậy trong tay, cuối cùng lại vì tranh giành tình cảm với một nữ nhân mà tìm đường chết.

"Vậy thì tốt."

Sơ Nghiên mở miệng, không có quanh co dài dòng, cô trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

"Chân của anh, tôi có thể trị."

Biểu tình trên mặt Phong Thanh Ngân có nháy mắt biến đổi. Sát khí trong mắt lóe qua cực kỳ nhanh, nhưng đã bị hắn lập tức áp xuống.

Lời này hắn từng nghe rất nhiều lần, cũng có kẻ đã dám khẳng định trước mặt hắn có thể chữa khỏi chân của hắn. Những kẻ đó xưa nay chỉ có một kết cục, đó là chết.

Dù là Minh giới đệ nhất y sư cũng chưa dám khẳng định có thể chữa khỏi chân hắn, huống hồ trước mắt chỉ là một nữ tử Nhân tộc yếu ớt?

Phong Thanh Ngân che giấu suy nghĩ trong lòng, mỉm cười.

"Tiểu thư không cần an ủi ta, tại hạ tự biết bệnh của bản thân."

Sơ Nghiên biết rõ bản thân Yêu vương tính cách cực đoan, chưa từng tin tưởng ai, cô cũng biết hắn sẽ không vì một câu nói của cô mà tin tưởng.

Bởi thứ Yêu vương nghe nhiều nhất, chính là lời này. Hắn hy vọng lại thất vọng không biết bao nhiêu lần rồi.

"Vậy sao?"

Sơ Nghiên ngồi xuống trước mặt hắn, đưa tay lấy chiếc khăn che trên chân hắn xuống. Ánh mắt cô hơi lóe, dễ dàng đem khăn lấy xuống.

"Cô..."

Phong Thanh Ngân cực kỳ kinh ngạc, đây là lần đầu tiên, có kẻ có thể không có sự cho phép của hắn, có thể đem khăn này kéo ra.

Sơ Nghiên liếc qua hai chân hắn, đưa tay kiểm tra cơ và mạch, mọi thứ đều hoạt động bình thường. Bàn chân cũng rất bình thường không hề có dấu hiệu co rút hay thương tích, nhưng lại không thể đi lại.

"Cơ và mạch máu không hề bị thương tổn, cũng không có dấu hiệu của trúng độc. Ngược lại, linh lực trong người ngươi hoàn toàn bị đảo ngược, ta thấy vấn đề chính là ở công pháp tu luyện. Loại công pháp này ban đầu tu luyện tốc độ rất nhanh, nhưng cũng chính vì vậy, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

Phong Thanh Ngân ngây người, bàn tay nắm chặt, ánh mắt cũng lóe lên tia kinh sợ.

Vừa rồi không kịp ngăn cản hành động của cô ấy, chỉ không ngờ lời cô ấy nói ra lại khiến hắn kinh ngạc hơn.

Nếu hắn không nói ra, không có bất kỳ một y sư hay bác sĩ nào đoán được bệnh tình của hắn.

"Vị tiểu thư này, cô..."

"Ba ngày."

Sơ Nghiên sờ sờ đầu Ám Ảnh Thú, chậm rãi nói.

Phong Thanh Ngân nhìn cô thật lâu, tựa hồ đang làm quyết định.

Sơ Nghiên lại không có kiên nhẫn như vậy, cô chậm rãi mở miệng.

"Tôi biết rõ anh là ai, cũng đừng có ý định diệt khẩu. Anh, không đánh lại tôi."

Phong Thanh Ngân im lặng một chút, rồi khẽ mỉm cười. Lần đầu có kẻ dám tự tin tuyên bố câu này trước mặt hắn, đúng là thú vị thật.

"Được.". 𝙏𝐫ờ‎ u𝙢‎ t𝐫u𝙢‎ huуền‎ t𝐫ù𝙢‎ (‎ 𝙏𝐫ù𝙢‎ 𝙏𝐫uуện.𝙑n‎ )

__________________

___________

"Tiểu Hi, mấy ngày nay cậu làm sao vậy?"

Sơ Nghiên chống tay vào tường, che lại ngực, tóc mái rũ xuống gần như che khuất toàn bộ gương mặt nàng. Phương Tĩnh từ phía sau đỡ lấy Sơ Nghiên, lo lắng vô cùng.

Đã năm ngày rồi, từ lúc Sơ Nghiên đột nhiên biến mất ba ngày quay lại, cậu ấy đều như vậy. Vốn hôm nay nghĩ đã không có gì trở ngại mới để cậu ấy đến trường, không ngờ lại đột nhiên xảy ra chuyện.

"Cậu, cậu đừng làm mình sợ, chúng ta đi đến phòng y tế đi."

"Ưm..."

Sơ Nghiên rên nhẹ một tiếng, thanh âm phát ra cũng có chút kỳ lạ. Đột nhiên, cô đẩy Phương Tĩnh ra, bật người nhảy về sau. Hai chân hơi khụy, một tay chống dưới đất, mái tóc dài cũng xõa tung.

"Tiểu... Tiểu Hi?"

Phương Tĩnh hơi sợ, động tác này, thật giống một con dã thú sắp săn mồi. Tiểu Hi rốt cuộc làm sao vậy? Hay cô nên gọi cho anh hai?

Sơ Nghiên cắn răng một cái, lập tức xoay người nhanh như bay rời đi.

"Tiểu Hi! Chờ đã! Cậu đi đâu vậy!"

[Cảnh báo, ký chủ, nếu một tiếng nữa chị không uống máu người, chị sẽ tiến hóa thất bại mà nổ tan xác chết!]

Tiếng hệ thống cảnh cáo vang lên, Thiên Hoa nhìn thấy ký chủ nhà nó như vậy, nó cũng vội.

Thân thể phù hợp tiến vào vị diện là lựa chọn ngẫu nhiên a! Nó không ngờ chỉ là một nhân vật qua đường, thế nhưng chọn bừa một người lại chọn ngay Yêu tộc! Hơn nữa huyết mạch còn không phải dạng thường!

Con lai Yêu tộc, hay còn gọi là Bán Yêu, nếu không thức tỉnh huyết mạch thì không sao, nếu thức tỉnh huyết mạch, nhất thiết phải cùng con người hoặc yêu làm bản mệnh khế ước! Mà khế ước giả còn phải là bạn đời! Ký chủ nhà nó không kén chọn mới là chuyện lạ a!!

Nếu ký chủ không chịu tìm người khế ước, lỡ chị ấy tiến hóa thất bại, nổ tan xác mà chết, vậy không phải thế giới này không thu hoạch được gì sao!!!!

Aaaa!!!!

Nhiệm vụ thất bại, nó sẽ bị trừ tích phân a!!! Nó sắp tích đủ tích phân nhiệm vụ, không thể để vì chút sai lầm mà trắng tay như vậy được!!

Thiên Hoa đột nhiên nghĩ đến Mặc Phàm. Nó cảm thấy ký chủ đối với nam chủ có hứng thú nhất định, mặc dù là nhìn không khác gì so với người bình thường khác, nhưng nó cứ cảm thấy ký chủ đối với nam chủ có sự nhân nhượng nhất định.

Phải thử một lần thì mới biết được! Dù sao nam nữ chủ của thế giới này cũng không về với nhau!

..... Chắc sẽ không ảnh hưởng nhiệm vụ đâu nhỉ?

Sơ Nghiên chắc hẳn không nghĩ tới, có ngày cô lại bị hệ thống hố. Không chỉ hố một lần, mà còn hố liên tiếp hai lần!

Có lẽ mấy ngày trước cùng Phong Thanh Ngân đến Yêu giới một chuyến, đã vô tình kích hoạt huyết mạch Yêu tộc trong người nguyên chủ, nên cô mới có thể thức tỉnh huyết mạch Yêu tộc. Bán Yêu nếu vô tình thức tỉnh huyết mạch, cần phải lập tức tìm bạn đời khế ước, bởi năng lực từ huyết mạch truyền thừa quá lớn với cơ thể bán yêu, cần máu của khế ước giả phù hợp mới có thể trung hòa được.

Khát vọng mãnh liệt như vậy, lúc này thần hồn cô quá yếu ớt, chỉ có thể chống chịu được năm ngày. Hiện tại đã sắp đạt đến giới hạn, nếu không uống máu, cô chắc chắn phải chết. Nếu cô có được ba phần Tinh thần lực thời kỳ đỉnh phong, Sơ Nghiên cũng dư giả chống lại cái khát vọng đáng ghét này.

Nếu uống máu, thì người đó phải là bạn đời của cô. Dù là tạm bợ cũng được, nhưng cô lại không thích tạm bợ, hơn nữa cô không thích chạm vào thứ mà ai cũng có thể chạm vào.

[Ký chủ, bên trái có người, chị rẻ về bên phải đi!]

Thiên Hoa chỉ dẫn, Sơ Nghiên cũng không có tâm tư đi dò xét, trực tiếp theo ý nó.

Chỉ là không ngờ cô chưa đi được bao lâu, đã đâm sầm vào một người.

Sơ Nghiên nhíu mày, cô hiện tại cũng không muốn dây dưa quá nhiều với người khác, lập tức tránh qua muốn rời đi. Bất quá người kia lại không muốn như vậy, hắn đưa tay kịp thời giữa Sơ Nghiên lại.

"Bạn học nhỏ, đâm vào thầy rồi không nói gì muốn đi sao?"

Thanh âm quen thuộc vang lên, nhường Sơ Nghiên dừng lại bước chân.

... Toàn Cơ?

Không, không phải, thế giới này không có Toàn Cơ, là Mặc Phàm.

Sao anh ta lại ở đây?

Mặc Phàm vừa phát hiện ra là bạn học nhỏ, liền muốn trêu chọc cô một chút. Nhưng nháy mắt, hắn liền phát hiện cô khác thường.

Đôi mắt cô đỏ ngầu, không phải vì khóc mà sưng đỏ, mà là trực tiếp chuyển thành đỏ, đồng tử cũng kéo dài, tựa như mắt mèo.

Yêu tộc!!?

Mặc Phàm một tay bắt ngay tay cô kéo lại, một tay vòng qua eo Sơ Nghiên ôm lấy cô, ấn mặt cô vào lòng mình. Hắn khẽ niệm chú ngữ, dưới chân xuất hiện một vòng tròn đồ án, sau đó ánh sáng phủ lên, cả hai lập tức biến mất tại chỗ.

_______

Sơ Nghiên bị Mặc Phàm ôm gọn vào lòng, cũng không dùng sức để giãy dụa. Cô cảm thấy được hắn ôm lấy cực kỳ dễ chịu, cảm giác khát máu kia cũng giảm đi một chút.

Mặc Phàm đưa Sơ Nghiên đến tầng thượng của một tòa cao ốc nào đó, một tay vẫn ôm chặt Sơ Nghiên, ánh mắt lại rất phức tạp.

Bạn học nhỏ của hắn lại là Yêu tộc, còn là Bán Yêu vô cùng hiếm thấy. Vì sao bán yêu lại hiếm thấy à? Vì đa phần bán Yêu đều sẽ không thức tỉnh huyết mạch, còn những bán Yêu thức tỉnh huyết mạch, đa phần đều bị linh lực cường đại thôn phệ đến chết.

Có rất ít Bán Yêu có thể chịu được quá trình thức tỉnh huyết mạch, tình trạng của cô ấy hiện tại có lẽ chịu đựng đã không dưới ba ngày. Không ngờ bạn học nhỏ của hắn lại có tinh thần lực mạnh mẽ như vậy.

Có điều, tinh thần lực mạnh đến đâu cũng không thoát khỏi số kiếp của Bán Yêu.

"Bạn học nhỏ, hiện tại tôi cứu em một mạng, tạm chấp nhận trở thành tiên lữ với em, em tuyệt đối không được phép phản bội tôi, có biết không?"

Bàn tay Mặc Phàm đặt sau gáy Sơ Nghiên, hắn khẽ vuốt ve, ánh mắt cũng lóe qua chút ánh sáng lạnh.

Một kiếp bị phản bội, thực sự rất khó để hắn tin tưởng một người lần nữa.

Nhưng bạn học nhỏ đem đến cho hắn cảm giác rất đặc biệt, từ sâu trong tiềm thức mách bảo hắn tuyệt đối không được để nàng chết.

Mặc Phàm đưa tay kéo vạt áo sơ mi, để lộ ra vai, hắn kéo Sơ Nghiên ra, nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ ngầu kia, mở miệng.

"Cắn đi, sẽ không khó chịu nữa."

Sơ Nghiên liếc qua hắn một cái, cô không hề mất ý thức, hành động biểu hiện của Mặc Phàm cô đều thu vào đáy mắt.

Cô há miệng, lộ ra răng nanh sắt nhọn, một ngụm cắn vào vai hắn, chậm rãi hút.

Mặc kệ, dù sao là bản thân hắn nguyện ý, cô không ép buộc.

Vòng sáng đỏ sẫm hiện lên dưới chân hai người, Mặc Phàm ôm lấy cô, miệng khẽ lẩm bẩm đọc chú ngữ.

Ánh sáng đỏ ngày càng thịnh, trên người Sơ Nghiên cũng biến đổi vi diệu. Dung mạo cô ngày càng đẹp, đôi tai cũng chậm rãi kéo dài ra, hóa thành tai hồ ly, móng tay cũng biến dài nhọn hoắc, một cái đuôi, hai cái đuôi, ba cái đuôi... bảy cái đuôi trắng muốt chậm rãi mọc lên, xòe ra tựa như cánh quạt, mềm mại ngeo nguẩy giữa không trung.


Đợi kết ước biến mất, Sơ Nghiên cũng chậm rãi trở về bình thường. Cô ngồi dậy ngẩng đầu lên, ánh mắt chậm rãi hóa thành màu đen thuần túy. Cô vãn giữa vị trí hai tay đặt lên vai hắn, nhìn hắn chăm chú.


Mặc Phàm lộ ra một nụ cười, hai tay hắn nắm lấy eo Sơ Nghiên, nâng cô đặt lên chân mình, áo sơ mi lệch qua, để lộ xương quai xanh xinh đẹp, trên đó còn hai dấu răng nho nhỏ Sơ Nghiên để lại. Ánh mắt chuyên chú mà tràn ngập chiếm hữu.


"Bán mệnh sinh tử khế ước, tiên đạo duy khanh. Bạn học nhỏ, hiện tại em là của anh."


Không được chạy, cũng không cho phép chạy.


____________


Ai đó: Làm tốt lắm, tháng này tăng lương gấp đôi.


Thiên Hoa: *sáng mắt* Oaaaa, vậy là nó sắp được tiến hóa a!!! Tích cực đẩy thuyền!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK