Mục lục
Bút Ký Thời Không - Bắc Ly Tâm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kính Phong nghiêng nghiêng đầu, hơi mỉm cười nhìn Sơ Nghiên, thanh âm kiên định:

"Đương nhiên là cứu nàng. Cũng không thể đứng yên nhìn nàng chết, nếu không làm gì đó, ta sợ mình sẽ hối hận cả đời."

Sơ Nghiên nghe vậy, trong lòng lại đột nhiên đau nhói. Có lẽ trong chuyện này, nàng nợ hắn nhiều nhất đi. Hắn bỏ ra tình cảm, bị nàng lợi dụng, lừa gạt.

"Xin lỗi..."

Sơ Nghiên rũ mắt, thiều thào nói nhẹ hai chữ. Kính Phong không để ý mà tươi cười, chắn trước mặt nàng, đối đầu toàn thể tu giả, không chút nao núng chùn bước.

"Ta đã nói rồi, ta đối với tiên tử nhất kiến chung tình, Kính Phong ta từ trước đến nay nói được làm được! Quyết không hối hận!"

Cảnh Tịch nhíu mày, tên này thế nhưng thật sự có ý với đồ nhi của hắn, còn vì nàng mà làm đến mức này!?

"Thiếu chủ Phái Thanh Lâm của Không Đảo? Kính Phong đạo hữu, ngươi đây là muốn cùng chúng tu sĩ đối đầu, bảo vệ ma nữ này sao? Không Đảo các ngươi muốn xen vào chuyện của đại lục?"

Đông Phương Thanh Ninh sầm mặt lạnh giọng nói. Đáng chết, đến nước này còn có nam nhân đứng ra bảo hộ ả sao!

"Hừ, Kính Phong ta sớm đã tự trục xuất khỏi Không Đảo, bần đạo làm việc, tự nhiên không đại biểu bất kỳ thế lực nào cả!"

"Tiên tử, không cần nói nhiều với hắn! Đứng về phía yêu ma, tất cũng là yêu ma! Chúng ta hợp lực lại giết hắn!"

"Đúng vậy! Xông lên! Trừ ma vệ đạo!"

"Trừ ma vệ đạo!"

"..."

Sơ Nghiên cười lạnh một tiếng, một đám giả nhân giả nghĩa, hô hào chính nghĩa, đúng là nực cười đến cực điểm!



"Cảnh Tịch, nếu ngươi còn chút lương tri, hẳn sẽ không ngăn ta cứu Tiên tử, phải không?"

Lời này của Kính Phong, khiến trong lòng Cảnh Tịch dâng lên một cỗ tức giận. Rõ ràng lời này của hắn, là ám chỉ hắn vô năng, chỉ có thể đứng nhìn đồ nhi bị người hành hạ sao?

Cảnh Tịch nắm chặt nắm tay, mạnh đến mức lòng bàn tay chảy máu cũng không dừng lại. Bất quá giọng điệu hắn lại thản nhiên như không:

"Bản tôn sẽ không để ngươi như nguyện."

Sơ Nghiên nghe vậy, thế nhưng không biết trong lòng là cảm giác gì. Nàng không để hắn biết chuyện, lại với tính cách của hắn, quyết định như vậy hoàn toàn dễ hiểu, đây mới là hắn. Thế nhưng trong lòng lại có chút ấm ức không nói nên lời. Rõ ràng mọi thứ đều vì hắn, cuối cùng lại chỉ có nàng là đã sai.

Kính Phong nhìn Sơ Nghiên lộ ra biểu cảm mất mát, tròn mắt hơi lóe, quát lớn một tiếng tấn công.

"Tên cặn bã như ngươi, căn bản không xứng làm sư tôn của nàng!"

Cảnh Tịch cau mày, né tránh công kích của Kính Phong, lùi ra xa, bất quá cũng không rời khỏi đài hành quyết.

Các tu sĩ cũng bắt đầu công kích, Kính Phong một mình chống đỡ, cũng đã có chút quá sức.

Cảnh Tịch lùi ra xa, muốn tiến lại cũng không được, có chút lòng nóng như lửa.

Mấy lời vừa rồi của tên đó, không biết Nguyệt Nhi có hiểu lầm hắn không quan tâm nàng không? Chuyện quan trong bây giờ là cứu người ra trước đã, có chuyện gì từ từ tính sau.

Xoảng.

Sơ Nghiên còn đang thất thần, xích sắt trên người đột nhiên rơi ra. Nàng sững sốt một chút.

Xích khóa linh tuyệt đối không thể vô duyên vô cớ rơi ra.

Là ai động tay động chân?

Cửu Thiên Dạ!?

Sơ Nghiên đột nhiên nhớ lại, trước lúc bị áp giải lên đài hành quyết, hắn từng chạm qua xích khóa linh.

Cũng phải, trừ hắn ra, ai có thể thần không biết quỷ không hay làm hỏng xích khóa linh chứ?

Sơ Nghiên liếc mắt một cái, đã thấy Cửu Thiên Dạ đứng cách đó không xa.

"Đa tạ."

Nàng mấp môi nói hai chữ, từ dưới đất đứng lên, một quyền đánh ra, tu sĩ vây quanh bị đánh bay ra xa, tạo thành bán kính năm mét quanh đài hành quyết.

"Kẻ xông lên đài, chết!"

Thanh âm thiếu nữ thanh lảnh, lại mang theo băng hàn đến cực điểm. Thực lực cùng uy áp tuyệt đối, khiến không một tu sĩ nào dám bước lên đài. Hiện trên đài cũng chỉ còn nàng, Cảnh Tịch và Kính Phong.



"Nguyệt Nhi..."

"Tiên tử, nàng..."

Cửu Thiên Dạ nhìn trên đài, hơi nhíu mày, dưới chân nhẹ điểm một chút, người đã đứng trên đài.

"Thiên Dạ!"

Hắn lên đài, Đông Phương Thanh Ninh hét lên một tiếng. Nàng cũng theo sau bay lên.

Hai người này lên đài, Sơ Nghiên không không hề ra tay như đã nói. Các tu sĩ hai mặt nhìn nhau. Hai người bạo gan phóng lên đài, chỉ là chân còn chưa đặt xuống, đã hôi phi yên diệt. Các thế lực tu sĩ cũng nhao nhao lùi thêm 3 bước.

Lời nàng nói ra, một chút cũng không đùa.

"Chuyện của chúng ta, hôm nay đều giải quyết tại đây đi."

Thanh âm Sơ Nghiên nhàn nhạt vang lên. Toàn trường đứng im nhìn diễn biến, tư thế sẵn sàng tấn công, lại không ai dám tiến lên phía trước. Không gian độtnhieen yên tĩnh một cách kì lạ.

[Ký chủ, chị định giải quyết như thế nào a? Nhiệm vụ chính của ngài vẫn chưa hoàn thành toàn bộ?]

Cái gì mà cải tà quy chính, phi thăng thành tiên. Nó cảm thấy mọi chuyện đều không thể cứu vãn được nữa rồi a!

Sơ Nghiên mặc kệ nó, dù sao từ đầu đến cuối, mục tiêu của nàng chưa bao giờ là hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng cái nhiệm vụ bất ngờ như vạch trần gương mặt thật của Đông Phương Thanh Ninh, nàng quả thật rất hứng thú.

"Đông Phương Thanh Ninh, ngươi thân là thiếu chủ của Phong Thiên Môn, giả danh đệ tử ẩn nấp ở Nhạc Dương Tông ta. Từ lúc ngươi đến, đã gây cho Tông môn ta bao nhiêu sóng gió? Có chuyện nào trong thiên hạ không liên quan đến ngươi?"

"Hẳn chư vị còn nhớ Nhạc gia ở Già La Thành bị diệt môn? Không phải các người đều cho là ta làm ra sao? Nói cho các ngươi biết, đều là phúc của vị Thanh Ninh thiếu nữ trước mặt các người gây ra! Không chỉ vậy a, còn có chuyện đồ thành ở Phượng Thành, Gia Ninh Thành, Mặc gia... từng chuyện từng chuyện, hôm nay ta đều đem mọi thứ toàn bộ phơi bày! "

"Đông Phương Thanh Ninh đứng ngoài, đem các ngươi xoay vòng vòng, các ngươi bị nàng đem bán, còn phải thay nàng đếm tiền!"

"Sao có thể chứ!? Yêu nữ, ngươi đừng ở đây mê hoặc lòng người!"

"Chúng ta tuyệt đối không tin ngươi!"

"Đúng! Lời của yêu nữ, sao có thể tin được chứ!?"

"..."

Sơ Nghiên cười nhạt, đương nhiên biết bọn họ sẽ không tin nàng. Chỉ là, hạt giống này nàng trước tiên gieo xuống, tự nhiên sẽ có người giúp nàng khiến nó nảy mầm!

"Ta có thể làm chứng lời của Thẩm Nguyệt! Ta là Nhạc Minh Du, người của Nhạc gia! Chính là Đông Phương Thanh Ninh phản bội tính kế cha ta, giết hại tộc ta! Tàn nhẫn đến cực điểm! Nếu không phải lúc đó ta được sư phụ cứu, chỉ sợ sớm cũng chết trong trận diệt môn đó!"

"Ta cũng có thể làm chứng! Năm đó ở phủ thành chủ, ta chính miệng nghe Thành chủ đại nhân nói chuyện phá hủy trận pháp hộ thành là do Đông Phương Thanh Ninh làm ra! Gia Ninh Thành ta trấn giữ sơn mạch ma thú, một khi kết giới bị phá, không phải là đem toàn bộ thành chôn sống hay sao!"



"Còn có ta!..."

"..."

Lúc này đây, lũ lượt từng người đứng ra chỉ chứng Đông Phương Thanh Ninh, lòng người cũng nào đó dao động.

Đông Phương Thanh Ninh cau mày, bàn tay cũng đã siết chặt. Chỉ là tâm tính nàng kiên định, không có làm ra hành động nào ngu ngốc.

Không ngờ nàng còn để xổng nhiều nhân chứng như vậy. Rõ ràng mọi thứ đều chu toàn, tại sao đột nhiên lại như vậy!?

"Ha, Thẩm Nguyệt, ngươi vì muốn kéo ta xuống bùn, đúng là tốn không ít tâm tư a."

Sơ Nghiên nhìn Đông Phương Thanh Ninh không chút nóng lòng, hơi kinh ngạc một chút. Trong lòng lại không thể không khen một tiếng, tâm tính không tệ.

"Ta bị ngươi giam giữ lâu như vậy? Còn có thể tìm người đến hỗ trợ sao?"


Vốn dĩ lời này của Sơ Nghiên cũng chẳng thuyết phục được ai. Thế nhưng Cửu Thiên Dạ lại đột nhiên lên tiếng, trở mặt với Đông Phương Thanh Ninh.


"Đám người này nói không sai, những chuyện đó quả thật là cô ta làm ra."


"!!!!!?"


"!!!!!"


Lời này của hắn, không chỉ Đông Phương Thanh Ninh sửng sốt, toàn trường đều tránh không khỏi sửng sốt, đến Sơ Nghiên cũng không khỏi sửng sốt.


Cửu Thiên Dạ không phải người của Đông Phương Thanh Ning sao? Sao lại quay ngược lại cắn nàng ta rồi?


Thiên Hoa: Đại nam chủ này, là lỗi bug rồi à?????

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK