"Phong Dụ! Anh dám kết hôn thử xem!"
Phong Dụ vừa nhìn thấy Phương Tĩnh an toàn, hoàn toàn không quan tâm lời hứa của mình hay thể diện ông nội của mình nữa, sải bước nhanh chóng chạy đến cửa, đem thiếu nữ yếu ớt kia ôm vào lòng.
“Tĩnh Nhi, em không sao rồi, tốt quá...”
May mắn, thầy không gạt hắn, em ấy thật sự không sao...
Một câu nói, cùng với một cái ôm đơn giản, đem mọi tức giận lúc nghe tin Phong Dụ kết hôn đều hoàn toàn bị xua đi. Phương Tĩnh cũng đưa tay ôm lấy hắn, vỗ nhẹ vào vai hắn. 𝖳r𝓊𝐲ệ𝗇 ha𝐲 l𝓊ô𝗇 có 𝘵ại ~ 𝘵rùm𝘵r𝓊𝐲 ệ𝗇.𝚅N ~
“Ừm, em không sao.”
Mặt dù có chút tức giận Phong Dụ lại dám kết hôn cùng người khác mà không phải cô, nhưng nể mặt hắn vì cứu cô nên mới ra hạ sách này, nên cô sẽ tạm thời bỏ qua.
Phượng Vũ nhìn một màn này, tức giận vô cùng. Cô xuất thân từ Phượng gia, là thiên chi kiêu tử, là hòn ngọc quý của Phượng gia, từ nhỏ được sống trong vô vàng sủng ái, chưa từng chịu sỉ nhục như hiện tại.
“Phong gia gia, là người nói Phong Dụ tự nguyện, là người nói muốn cùng Phượng gia ta kết thông gia. Vậy hiện tại thì sao? Phượng Vũ ta lại trở thành nữ phụ độc ác chia rẻ uyên ương rồi sao?”
Phượng Vũ thật sự không nhịn được nữa, lạnh lùng chất vấn.
“Phượng nha đầu, con nghe ta nói, không phải…”
“Đủ rồi, Phong lão, ông làm tôi quá thất vọng.”
Phượng gia chủ đứng lên, ngắt lời Phong lão gia tử, sau đó quay sang Phượng Vũ:
“Vũ Nhi, chúng ta đi.”
"Khoan đã, Lão bằng hữu, nghe ta nói đã… "
Phong lão gia tử mặc dù ra sức ngăn cản, nhưng Phượng gia chủ vẫn một mực đưa Phượng Vũ rời đi. Ông tức giận, quay sang mắng Phong Dụ:
"Tiểu tử thối, nhìn hậu quả con gây ra đi! Danh dự của lão phu đều bị huỷ trong tay ngươi rồi! Còn có quan hệ hai nhà bấy lâu nay, con... đúng là tức chết lão già này mà!!"
Phong Dụ mấp môi, đem đầu đuôi mọi chuyện kể lại cho Phong lão gia tử.
"Ông nội, chuyện này là lỗi của con, con sẽ đích thân đến nhận lỗi với Phượng gia gia và Phượng Vũ. Còn về con và Tĩnh Nhi, xin ông nội tác thành."
Phong Dụ đem mọi chuyện kể lại xong, hắn liền khuỵu chân quỳ xuống, cúi đầu nhận lỗi. Phương Tĩnh mặc dù vừa tỉnh lại, cơ thể vẫn còn yếu ớt, nhưng vẫn theo Phong Dụ quỳ xuống.
"Lão gia gia, chuyện này nói cho cùng cũng từ ca ca con mà ra, chuyện này Tĩnh Nhi cũng có một phần trách nhiệm."
Phong lão gia tử chỉ tay vào hai người, cả một buổi trời vẫn không mắng được câu nào.
Nếu Phong Dụ nói là sự thật, vậy thì người làm ông như ông đây cũng có lỗi, là ông sơ suất không nhìn ra âm mưu chia cắt quan hệ hai nhà của Giang Hàn, vậy thì lấy tư cách gì trách bọn nhỏ đây?
"Haizz…"
Sơ Nghiên cùng Phương tĩnh đến, chẳng qua cô vừa bước vào, đã bị Mặc Phàm ôm lấy, kéo sang ngồi một bên xem kịch.
"Thật ra ta có một cách, khiến Phượng gia chủ bớt giận."
Mặc Phàm dưới ánh mắt của Sơ Nghiên, lên tiếng cho một con đường cứu vãn, hắn ôm Sơ Nghiên trong lòng, thích thú mà đùa nghịch tóc của cô. Nhưng cũng không quên chú ý bên phía bọn họ.
"Thầy, người có cách?"
Mặc Phàm cười cười, chậm rãi nói:
"Trước đây ta từng giúp Phượng gia chủ một lần, ta có thể giúp các người một cơ hội để gặp ông ta giải thích."
"Nếu được vậy thì tốt quá, Mặc Phàm tiểu hữu, đa tạ ngươi! Phong gia nợ ngươi một ân tình rồi."
Mặc Phàm cười nhẹ một tiếng, trả lời:
"Nói gì thì Phong Dụ cũng gọi tôi một tiếng thầy, lần này coi như giúp hắn một lần cuối. Phong Dụ, duyên thầy trò của chúng ta đến đây là hết. Ta cũng không còn gì để chỉ dạy cho ngươi nữa, con đường sau này, phải tự ngươi bước tiếp rồi."
"Thầy! Tại sao vậy? Con…"
"Trước kia nhận ngươi là đệ tử, ta cũng đã nói rồi. Duyên thầy trò của chúng ta hết, tự nhiên phải đến lúc kết thúc mọi thứ."
Thiên hạ này, không có bữa tiệc nào là không tàn.
Phong Dụ im lặng hồi lâu, Mặc Phàm cũng không hối thúc hắn. Lát sau, hắn đứng lên, đi đến trước mặt Mặc Phàm quỳ xuống, bái hắn ba cái.
"Ân chỉ dẫn của thầy, Phong Dụ suốt đời không quên."
Mặc Phàm xả một nụ cười nhẹ, Sơ Nghiên nhìn rõ, trong mắt hắn là sự hài lòng.
Phong Dụ là một hạt giống tốt, nếu chăm chỉ tu luyện, nói không chừng có thể phi thăng.
Phi thăng sao… nếu bạn học nhỏ không muốn hắn phi thăng, hắn có phải có thể phó thác cho đệ tử của mình không?
Ý nghĩ này ngay lặp tức bị Mặc Phàm gạt bỏ, nói cho cùng, kiếp này hắn và bọn người Tiên giới vẫn chưa có xung đột gì, trả thù sao? Bọn họ còn không biết hắn là ai nữa là!
Có lẽ hắn quá đặt nặng thù hận kiếp trước vào kiếp này, mà bỏ qua rất nhiều thứ. Hắn trùng sinh, sống lại một đời, có lẽ là ông trời cho hắn một cơ hội, đừng bước lên con đường sai lầm đó, không lên Tiên giới, có lẽ mọi bi kịch đều sẽ không tồn tại.
Cho nên, ngay từ đầu, hắn đã sai rồi sao?
[Ký chủ, tiến độ nhiệm vụ chính sắp hoàn thành. Độ thù hận của nam chủ đã giảm xuống, ý nghĩ phi thăng Tiên giới đã bị lung lạc. Ký chủ, mời chị tiếp tục cố gắng.]
Sơ Nghiên nhìn gương mặt Mặc Phàm gần trong gang tấc, lại không biết hắn đang nghĩ cái gì, lại khiến thù hận trong lòng biến mất.
Mặc kệ như thế nào, không có ý nghĩ phi thăng nữa cũng tốt.
Sau khi giúp hai nhà Phong - Phượng giải quyết hiểu lầm, Sơ Nghiên và Mặc Phàm rời khỏi Đế Đô.
Hai người còn chưa ra khỏi Đế Đô, đã đụng mặt Yêu vương và Hồ Vương. Hồ vương một mực nhận nữ nhi, muốn đưa Sơ Nghiên quay về Yêu giới.
Còn Phong Thanh Ngân lại lấy hôn ước ra, muốn áp chế nhuệ khí của Mặc Phàm. Đáng tiếc, Mặc Phàm là ai? Hắn sao có thể để Phong Thanh Ngân dương dương tự đắc?
"Hồ vương, ta và tiểu Hi đã kí kết khế ước, hơn nữa bọn ta đã là vợ chồng, em ấy không thể hoàn thành hôn ước ngài định ra được rồi."
Hồ Vương muốn Sơ Nghiên nhận tổ quy tông, đương nhiên không muốn ép buộc Sơ Nghiên, một lời đem hôn ước ném.
Phong Thanh Ngân không đấu lại Mặc Phàm, chỉ có thể hậm hực cho qua chuyện.
Mặc cho Hồ vương năn nỉ như thế nào, Sơ Nghiên cũng quyết không quay về tiếp nhận làm người thừa kế Linh Hồ Nhất Tộc.
Cuối cùng, dưới sự chân thành cùng sống chết không buông của Hồ vương, Sơ Nghiên chấp nhận lão cha từ trên trời rơi xuống này, cùng thân phận công chúa. Nhưng cô không về Yêu giới sinh sống, mà ở lại Địa cầu. Mỗi năm sẽ quay về Linh hồ nhất tộc ở một thời gian.
Còm về nơi ở cố định, dưới lời đề nghị của Mặc Phàm, hai người đến một vùng quê yên bình phía nam sinh sống.
Nói đúng hơn, là Sơ Nghiên không chịu được Mặc Phàm suốt ngày lải nhải, nên mới chấp nhận yêu cầu của hắn.
Nhưng đến nông thôn sống những ngày yên bình, cũng không tồi.
Ngày rời khỏi Đế Đô, hệ thống cũng thông báo nhiệm vụ phụ tuyến đã hoàn thành. Chỉ là tiến độ nhiệm vụ chính tuyến của cô mãi vẫn chưa có dấu hiệu hoàn thành.
[Ký chủ, chẳng lẽ chị phải ở bên cạnh nam chủ cho đến lúc anh ta chết, mới được xem là hoàn thành nhiệm vụ?]
Thiên Hoa cũng phát sầu, rõ ràng nam chủ hiện tại sống vui vui vẻ vẻ, đã sớm từ bỏ ý định phi thăng, nhưng vẫn mãi không hoàn thành nhiệm vụ.
Sơ Nghiên suy tư một chút, nói:
"Nhiệm vụ của ta là ngăn cản nam chủ phi thăng, khiến thế giới sụp đổ..."
"Tiểu hệ thống, có phải nhiệm vụ ngươi phát lỗ hỏng quá lớn rồi không?"
[A?]
Thiên Hoa ngơ, làm sao nha? Nhiệm vụ nó phát ra thì có vấn đề gì nha?
"Bởi vì nam chủ phi thăng, đem đi toàn bộ linh khí của Trái Đất, mới khiến thế giới sụp đổ. Vậy không phải bất kỳ ai phi thăng, vị diện này đều có nguy cơ sụp đổ sao?"
Nếu vậy không phải nhiệm vụ của cô sẽ thất bại sao?
Thiên Hoa lập tức ngộ ra, vậy nhiệm vụ không phải phải là, hủy đi toàn bộ con đường phi thăng của thế giới này mới đúng sao!
[Nhưng chị cũng đã hủy rất nhiều dị bảo cần thiết để phi thăng mà? Địa Ngục Hoa cũng đã không còn.]
"Đó chẳng qua là những cơ duyên của nam chủ mà thôi. Nếu chăm chỉ tu luyện, đến cuối cùng cũng có thể phi thăng."
Sơ Nghiên trầm ngâm một chút, đem cốt truyện chính hệ thống đưa nhìn lại một lần.
"Vẫn còn một nơi cần ta phá hủy, thì nhiệm vụ mới xem như hoàn thành."
[Là nơi nào a?]
"Thăng tiên đài."
Nơi tiên nhân đầu tiên của Trái Đất phi thăng, cũng chính là người duy nhất phi thăng của Trái Đất, đem một nửa Linh khí Trái Đất mang đi, khiến Linh khí bị phong bế mấy vạn năm, đến hiện tại mới từ từ khôi phục, quay lại thời hoàng kim của giới tu chân Địa cầu.
!!!!??
[Cảnh báo, hệ thống đưa cảnh báo nhiệm vụ sắp thất bại!]
[Ký chủ! Chẳng lẽ có người sắp đột phá Bán Thần kỳ! Hơn nữa còn đang ở Thăng tiên đài!]
Thiên Hoa nhảy loạn cả lên. Sơ Nghiên lại bình tĩnh đứng lên, để lại vài chữ trên bàn báo cho Mặc Phàm một tiếng, xé rách không gian rời đi.
____
Vì lí do cấp bách, nên Thiên Hoa có quyền hỗ trợ Sơ Nghiên. Nhờ có hệ thống định vị, Sơ Nghiên không tốn bao lâu thời gian, đã tìm được Thăng Tiên đài.
Thăng tiên đài tồn tại qua mấy vạn năm, vẫn không hề thay đổi một chút nào cả. Thăng Tiên Đài thế nhưng lại nằm ngay tại Đỉnh núi cao nhất S quốc, núi Lưu Tinh.
Đỉnh núi này quanh năm bao phủ bởi sương mù, bên dưới lại là rừng thiên nước độc. Sương mù dày đến mức Vệ tinh cũng không thể chụp xuyên qua được. Nên vị trí của Thăng tiên đài chưa từng được Nhân loại phát hiện ra.
Thế nhưng hiện tại, Thăng tiên đài lộ ra, chờ kẻ xứng đáng bước lên, phi thăng thượng thiên giới.
Sương mù quanh năm bao phủ hoàn toàn tan biến, lộ ra vẻ đẹp hùng vỹ của rừng núi đại ngàn.
Lúc này, một cô gái đứng trên Thăng tiên đài, tóc dài tung bay trong gió, thần sắc cô ấy yên tĩnh, lạnh lẽo như băng sương, mỹ lệ như một đóa tuyết liên.
Sơ Nghiên bước ra từ vết rách không gian, đứng phía sau, nhìn cô gái trước mặt. Nói không bất ngờ là giả, quả thật cô không ngờ người đạt đến cảnh giới Bán Thần chỉ sau Mặc Phàm lại là cô ấy. Trong tất cả nữ chủ, cô ta là người ít nổi bật nhất.
Nếu không vì Mặc Phàm phi thăng, khiến thế giới sụp đổ, có lẽ người tiếp bước Mặc Phàm chính là cô ta đi.
"Hoa Thiên Tuyết."
Hoa Thiên Tuyết quay đầu, cô ấy nhìn Sơ Nghiên, thế nhưng lại mỉm cười.
"Nhan Hi, đã lâu không gặp."
Quả thật từ lúc lần giao lưu giữa các học viên đến giờ, cô chưa có cơ hội gặp lại Hoa Thiên Tuyết.
"Tôi biết cô chắc chắn sẽ đến."
Hoa Thiên Tuyết nói, lời này lại khiến Sơ Nghiên tò mò. Không biết vì sao Hoa Thiên Tuyết lại chắc chắn cô sẽ đến.
"Mấy năm nay, tôi đều theo dõi mỗi một sự kiện cô làm, cũng dùng rất nhiều thời gian điều tra lí do cô làm những việc đó."
Hoa Thiên Tuyết dường như hiểu được nghi hoặc của Sơ Nghiên, mở miệng giải thích.
"Từ Hoa Địa Ngục, đến Thiên Thủy, Hỏa Kiếp, Tinh Linh Cốt hay gần nhất là Thiên Sa. Tất cả các vật cô cướp đi đều có liên quan đến một việc, và hướng đến một thứ."
Hoa Thiên Tuyết dừng một chút, mắt đối mắt nhìn thẳng vào Sơ Nghiên, thanh âm trong trẻo lạnh lùng.
"Phi thăng Tiên giới."