"Tiểu Hi, không, không có gì cả, chúng ta có thể ra ngoài chưa?"
Sơ Nghiên rũ mắt nhìn mặt đất trước mặt. Cô bước đến quỳ xuống đưa tay kiểm tra.
"Tiểu Hi, làm sao vậy?"
Phương Tĩnh nhìn hành động của cô, từ phía sau đi đến ngồi bên cạnh, tò mò hỏi.
Sơ Nghiên không lên tiếng trả lời, mà dùng hành động đáp lại. Bàn tay mảnh khảnh giơ lên, một quyền đấm xuống.
Ầm!
"Aaa!!!"
Phương Tĩnh bị động tác bất ngờ của cô làm giật mình mà hét lên. Sàn nhà bị một quyền chấn nát, thủng một lỗ lớn. Sơ Nghiên đưa tay vào nắm lấy, sau đó kéo lên.
Cả một khối nền vuông vức bị kéo lên, phía dưới có một lối đi sâu xuống bên dưới, chỗ này rõ ràng chính là một mật đạo kín.
Thiên Hoa có chút cạn lời, ký chủ, chị không dùng cách bình thường mở cửa được sao? Dạng tầng hầm này chắc chắn có chỗ khởi động a!
Sơ Nghiên nghe lời này của nó, hỏi lại.
Làm như vậy không phải nhanh nhất sao? Hơn nữa, chắc gì nó còn hoạt động bình thường?
Thiên Hoa:.... cũng đúng.
Đúng là ký chủ, suy nghĩ luôn thấu đáo như vậy.
"Tiểu Hi, là mật đạo! Kỳ lạ, một cô nhi viện sao lại có mật đạo chứ?"
Sơ Nghiên mở miệng, từ trong túi áo lấy ra điện thoại, bật đèn lên, sau đó đi xuống.
"Tiểu Hi, chờ mình với!"
Phương Tĩnh luống cuống tìm điện thoại trong balo, lập tức đuổi theo Sơ Nghiên.
Cộp cộp...
Sơ Nghiên đi dọc theo bậc thang đi xuống, không gian dưới đây rất ẩm thấp, không khí xen lẫn hương vị hôi tanh ẩm móc.
"Tiểu Hi, mùi này thật đúng là buồn nôn."
"Thiết kế giống như một hầm ngục vậy."
Mùi tanh hôi này là mùi máu lẫn với bùn đất, nơi này cấu tạo giống như một nhà tù dưới lòng đất.
Két....
Sơ Nghiên đẩy cửa một căn phòng ra, bên trong là một cái bàn, góc phòng còn có một thập tự giá và trên tường là vô số dụng cụ hành hình.
“Tiểu Hi, nơi này đáng sợ quá!”
Thiết kế kiểu này chắc chắn là một phòng tra tấn rồi, nơi này nhiều vết thâm trên tường và nền như vậy, chắc chắn là máu! Nơi này không biết đã giết chết bao nhiêu đứa trẻ a!!!
Sơ Nghiên khẽ nhíu mày, cô cũng chỉ liếc qua một chút liền rời đi. Sơ Nghiên tiếp tục đi sâu vào trong, còn rất nhiều phòng tương tự như thế này. Cô đi đến cuối cùng của tầng hầm, lại là một ngõ cụt.
“Sao lại là ngõ cụt? Tiểu Hi, cậu nói câu gì đi! Đừng có bơ mình chứ!”
”Ừm.”
Phương Tĩnh: "….."
Thôi, một chữ cũng miễn cưỡng là có trả lời.
Sơ Nghiên đưa tay đẩy vào bức tường. Bức tường chậm rãi chuyển động, ầm ầm ầm xoay vòng. Một cánh cửa bí mật dẫn đến một căn phòng. Nơi này khá cũ kỹ, chắc hẳn đã đóng bụi một hai năm. Trên kệ cũng để không ít sách cũ, tài liệu. Sơ Nghiên đứng bên ngoài, cô búng tay một cái, Thanh tẩy thuật lập tức đem căn phòng làm sạch. Sau đó cô mới bước vào.
"Tiểu Hi, cậu vừa sử dụng pháp thuật gì vậy? Căn phòng đột nhiên trở nên sạch?"
Phương Tĩnh mở to mắt kinh ngạc, thật là kỳ diệu a, lần đầu tiên cô được nhìn thấy loại phép thuật này. Sơ Nghiên cũng hơi kinh ngạc, chẳng lẽ thế giới này không có thuật Thanh tẩy sao? Hay là do chưa được biết đến?
"Ư...ư...hu..hu...."
Lúc này, một thanh âm rên rỉ kèm theo tiếng khóc than vang lên, Phương Tĩnh chỉ thấy lông tơ đều dựng đứng, cả người đều cứng ngắt, không dám quay đầu.
Cô đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát, trên trán cũng đầy hãn, run run giọng nói:
"A...Tiểu...Tiểu Hi... sao..sao tự nhiên... mình cảm thấy...lạnh...lạnh quá vậy."
Sơ Nghiên nâng mắt nhìn phía sau lưng Phương Tĩnh, âm khí nồng nặc, ở góc kệ sách, một con quỷ bám trên đó, tóc dài xõa rũ rượi, đồng tử trắng dã, trên mặt và tay chân đều là máu tươi, tí tách tí tách nhỏ xuống sàn nhà.
"Chuyện bình thường thôi, sau lưng cậu có một con ma nữ."
Âm khí nặng như vậy, lạnh là phải.
Phương Tĩnh run run, từ từ xoay người lại. Lúc này, mặt nữ quỷ kia đã áp sát sau lưng cô ấy. Nữ quỷ mở miệng, máu trong miệng chảy ra, tròng mắt trắng dã cũng chảy xuống máu tươi, bộ dạng vô cùng kinh khủng mà rên rỉ.
"Trả mạng... trả mạng lại cho ta... ư ư..."
"Aaaaaa!!!! Cút đi!!!"
Phương Tĩnh hét lớn một tiếng, cô nhắm mắt lại, vô thức dùng linh lực, một chưởng toàn lực đánh ra chụp bay Quỷ nữ.
Ầm ầm ầm!!!
Sơ Nghiên:!?
Hệ thống:!!????
Cô nhóc này lợi hại như vậy từ bao giờ?? Đánh được cả quỷ!
Đến Sơ Nghiên cũng có chút bất ngờ. Năng lực của Phương Tĩnh chắc là vẫn còn năng lực tiềm ẩn nào đó.
Sau một đòn hạ đo ván nữ quỷ, Phương Tĩnh đã nhanh chóng ôm chân Sơ Nghiên run bần bật.
"Huhuhu,... đáng sợ quá!!"
Nữ quỷ: "..." ta thấy mi mới đáng sợ! Còn đáng sợ hơn quỷ!!
____
Sau một đòn đã bị Phương Tĩnh đánh bại, nữ quỷ hóa lại hình dạng bình thường lúc còn sống. Là bộ dạng một đứa bé tầm mười tuổi, bộ dáng cũng rất dễ thương, nhưng vì đã thành quỷ, nên làn da rất nhợt nhạt.
"Em...em là A Cửu, là cô nhi sống trong cô nhi viện này, em cũng không còn nhớ quá rõ chuyện lúc còn sống, nhưng mấy căn phòng ngoài kia luôn đem lại cho em cảm giác sợ hãi, cho nên em trốn trong này."
"Đã lâu lắm rồi em chưa thấy người nào, cho nên vừa rồi..."
Phương Tĩnh hơi trừu khóe miệng, hóa ra là màn chào hỏi sao? Đúng là...đặc biệt.
A Cửu trở về bộ dạng bình thường, nên Phương Tĩnh cũng không còn sợ hãi nữa.
"A Cửu đúng không? Ngươi từng thấy qua mảnh ngọc này chưa?"
Sơ Nghiên từ trong túi lấy ra một mảnh giấy, bên trên vẽ hình một miếng ngọc bội. A Cửu ngó lên nhìn, khẽ chớp mắt, lại suy tư một chút.
Nhìn bộ dạng suy tư đáng yêu của nó, trái tim Phương Tĩnh không khỏi mềm nhũng.
Đáng yêu quá!!! Sao có thể có một con quỷ đáng yêu như vậy chứ!!!
"Hình như... em từng nhìn thấy, nhưng mà em khômg rõ là đã nhìn thấy ở đâu."
A Cửu nói, lại khẽ lắc đầu, thanh âm cũng có chút ủ rũ.
Đã từng nhìn thấy, coi như là có chút manh mối. Có lẽ cô phải mang theo tiểu quỷ này về rồi.
Sơ Nghiên ngồi xuống trước mặt nó, hỏi.
"Ngươi muốn theo ta không? Ta có thể giúp ngươi tu luyện, hoặc là đi lại dưới ánh mặt trời."
A Củu nghe lời này, mở to mắt lấp lánh nhìn Sơ Nghiên.
"Thật, thật sao?"
Ai cũng biết, sau khi trở thành quỷ, bọn họ chỉ có thể hoạt động về đêm, và sợ nhất chính là ánh sáng mặt trời.
Nhưng người này lại nói, có thể khiến nó đi lại được dưới ánh mặt trời. Đúng là khó tin!
"Đúng đó, A Cửu, có muốn đi theo bọn chị không?"
Phương Tĩnh nghe Sơ Nghiên nói, cũng thích thú lên tiếng. A Cửu nhìn Phương Tĩnh cười tươi nhìn mình, lại thấy Sơ Nghiên gật đầu, A Cửu không chút nghĩ ngợi đồng ý.
Dù sao nó ở đây đã mấy năm, thật sự rất cô đơn, nếu đi theo bọn họ thì nó sẽ không còn cô đơn nữa!
"Đồng ý!"
Phương Tĩnh lập tức vui vẻ, thực sự rất muốn ôm chằm lấy A Cửu, đáng tiếc A Cửu là hồn thể, không dùng linh lực, cơ bản không thể chạm vào.
Sơ Nghiên liếc căn phòng một lượt, liền chạm đến một chiếc bình nhỏ trên bàn. Cô đi đến cầm lấy, dùng thần thức viết lên thân bình một ấn ký, rồi mở nắp bình đi đến trước mặt A Cửu.
"Ngươi vào đây đi."
A Cửu gật đầu, hóa thành một luồng khí, chui vào bình. Sơ Nghiên đóng nắp bình, bỏ vào túi.
Cô nhìn một vòng, sau đó đi đến kệ sách, đưa tay cầm một quyển sách, lật xem. Phương Tĩnh cũng đi đến tìm xem, lật được vài cuốn, liền lên tiếng:
"Tiểu Hi, đều là sách ghi chép hoạt động của Cô nhi viện. Cũng không có gì đặc biệt a."
Sơ Nghiên đưa mắt nhìn một quyển sách được đặt riêng lẻ trên kệ, trong có vẻ có chút đặc biệt. Cô cầm lên, mở ra.
"Ồ?"
Phương Tĩnh nghe Sơ Nghiên lên tiếng, đã đi đến.
"Làm sao vậy?"
Phương Tĩnh ghé mắt vào, nhìn vào quyển sách trên tay Sơ Nghiên. Vừa nhìn vào quyển sách, đồng tử Phương Tĩnh co rụt, giọng điệu kinh ngạc.
"Đây là!!! Không thể nào!"
Hóa ra, đây là bộ mặt thật của Cô nhi viện này sao!!?
Tất cả đều là danh sách danh tính của các hài tử trong cô nhi viện!
Hóa ra bọn họ bắt cóc trẻ con, chứ không phải nuôi dưỡng trẻ mồ côi gì cả!
Phương Tĩnh lập tức xoay người đi tìm tiếp, rất có thể vẫn còn manh mối gì đó ở đây! Cô cũng rất muốn biết, thân phận của cô, người thân của cô là ai!
"Hửm?"
Sơ Nghiên lật vài trang, liền phát hiện một lá thư được kẹp trong quyển sách. Cô cầm lấy mở ra, đưa mắt nhìn nội dung bên trong.
Sơ Nghiên nhìn hết nội dung, sau đó lần nữa gấp lại, thế nhưng khóe môi lại hơi cong lên.
Thần sao? Đúng là thú vị.
Nếu thế giới này có Thần thật sự, cô cũng muốn gặp một phen. Xem vị Thần này rốt cuộc là loại Thần gì, lại lén lút nuôi dưỡng lại tra tấn trẻ con.
____
*Lời tg: Lâu quá không đăng, mn không quên mil chứ 🤧