“Người bên trong là ông thầy à?”
Sơ Nghiên lên tiếng trước, Phó Niên Trạch cũng thu lại chút mất tự nhiên vừa rồi, nhẹ giọng nói.
“Ừ.”
“Trùng hợp thật, bác sĩ cấp cứu là ba em.”
Phó Niên Trạch: “……”
Mặc dù giọng điệu hay thái độ của Sơ Nghiên không có biến hóa gì, nhưng Phó Niên Trạch có một loại trực giác, cô đang giận dỗi. Hắn trầm mặc một chút, cảm thấy yên lặng như vậy cũng không phải cách, mở miệng:
“Tôi… không phải trốn em, chỉ là ông nội nhập viện, gia đình cũng xảy ra chút chuyện, nên mới nghỉ dạy.”
Hắn nói xong, đánh giá thần sắc của cô một chút, thấy cô không nói gì, đành giải thích thêm một câu.
“Không phải tại em, là nguyên nhân ở tôi.”
Sơ Nghiên hơi nghiêng đầu nhìn hắn, bỗng chốc hơi kéo khóe môi, nở nụ cười, ánh mắt nhìn hắn cũng có chút biến hóa không rõ.
Rất tốt, còn biết chủ động giải thích, xưng hô cũng bắt đầu thay đổi a…
“Vậy còn quay lại trường không?”
Phó Niên Trạch sửng sốt, có chút không biết nên trả lời thế nào. Nói cho cùng dạy học là ước mơ của hắn, nhưng tình hình hiện tại của Phó gia, không cho phép hắn tiếp tục theo đuổi con đường đó.
“Không về.”
“Rất tốt, vậy không phải vấn đề thầy trò yêu nhau được giải quyết rồi sao?”
Phó Niên Trạch kém chút từ trên ghế ngã xuống, mở to mắt nhìn cô. Nói cả buổi trời, cô liền chỉ để ý cái này?
“Không phải, em…”
Phó Niên Trạch vừa mở miệng muốn nói, phòng cấp cứu đã mở ra, bác sĩ cũng từ bên trong đi ra. Hắn thu lại lời muốn nói, vội vàng chạy đến.
“Bác sĩ, ông của tôi thế nào rồi?”
“Bệnh nhân tạm thời qua cơn nguy kịch, ở phòng hồi sức quan sát 4 tiếng là có thể chuyển về phòng bệnh.”
Ba Ngôn vừa bước ra, đã bị Phó Niên Trạch chặn lại hỏi, liền mỉm cười ôn hòa đáp lại. Phó Niên Trạch nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm. Ánh mắt quét qua phía sau Phó Niên Trạch, ba Ngông phát hiện Sơ Nghiên ngồi cách đó không xa, gương mặt lập tức thả lỏng, bước qua Phó Niên Trạch đi đến chỗ cô.
“Chỉ Chỉ, hôm nay là con đến đưa cơm sao?”
Sơ Nghiên đứng dậy, gật gật đầu, nói:
“Hôm nay mẹ có hẹn, nên không đến được.”
Ba Ngôn gật đầu, cũng không hỏi nhiều, nói:
“Ba sửa soạn một chút, con về phòng làm việc của ba trước đi.”
“Vâng.”
Sơ Nghiên đáp ứng, ba Ngôn liền cùng đồng nghiệp rời đi. Cô đưa mắt nhìn lại, Phó Niên Trạch lúc này đã đến phòng hồi sức, cách một lớp kính nhìn vào trong. Sơ Nghiên chậm rãi đi đến bên cạnh hắn, mở miệng:
“Tim ông nội đã rất suy yếu, sức khỏe của ông hiện tại không thể tiến hành phẫu thuật đổi tim, sợ là qua không nổi mùa hè năm nay.”
Phó Niên Trạch im lặng nhìn cô một cái, trầm mặc ngầm thừa nhận. Sơ Nghiên như không có việc gì tiếp tục nói:
“Nhìn ông ấy có vẻ là bị kích động dẫn đến bệnh tim phát tác, người cũng đủ ác độc, đối với một lão nhân gia bệnh tim khiêu khích.”
Phó Niên Trạch dùng im lặng đáp lại, mười phần cam chịu, xem như lời cô nói không hề sai.
“Nếu em đoán không nhầm, là Phó Niên Hằng làm?”
Phó Niên Trạch nghe đến cái tên này, cả kinh nhìn cô. Nữ sinh trước mắt bất quá mới qua tuổi mười sáu, gương mặt còn chưa thoát được nét non nớt mềm mại, ánh mắt lại lãnh đạm như nước, thái độ của cô bình tĩnh đến không hợp với tuổi tác, nhìn qua lại không phải bộ dạng ông cụ non giả đứng đắn, mà khiến người ta nhìn không thấu.
Phó Niên Trạch thần sắc phức tạp, lúc này mới lên tiếng:
“Em điều tra thân thế của tôi?”
Sơ Nghiên đưa mắt nhìn qua, vô cùng chân thành nói:
“Người của em, em đương nhiên phải hiểu rõ.”
Trái tim Phó Niên Trạch nhảy một cái, lời này từ miệng cô nói ra đúng là quá dễ dàng, sao cô có thể mặt không đổi sắc nói ra mấy lời tán tỉnh này chứ!
“…Biết bao nhiêu rồi.”
“Nên biết đều biết.”
Sơ Nghiên cũng không tính giấu giếm hắn, cũng không định giả trang ngây ngô nữa. Dù sao hắn lớn tuổi hơn cô nhiều như vậy, lại có bối phận thầy trò, cô không chủ động một chút, sợ hắn e ngại bối phận, lại còn tự ti về tuổi tác.
Phó Niên Trạch cảm thấy, hắn đều dùng hết sự kinh ngạc của cả đời này vào hôm nay. Vốn tưởng hôm đó bất ngờ tỏ tình đã khiến hắn cả kinh không thôi rồi, hiện tại đều phải kinh ngạc đến chết lặng, không nói được lời nào nên hồn.
Phó gia hiện tại như đầm rồng hang hổ, hắn về không được. Bản thân thế đơn lực mỏng, Phó Niên Hằng lại nắm quyền Phó gia. Muốn lật đổ thật là khó hơn lên trời, bất quá cũng không phải không thể.
Nói cho cùng hắn từ nhỏ là được coi như người thừa kế mà bồi dưỡng, dù bốn năm nay rời nhà không về, tâm phúc cũng không phải không có, chỉ là đối phó với Phó Niên Hằng sợ là tốn không ít sức lực.
“Ngôn Chỉ, chuyện của Phó gia phức tạp, Phó Niên Hằng còn có một chân bên hắc đạo, tôi không hy vọng em bị ảnh hưởng.”
Đây là bắt đầu lo lắng cho an toàn của cô rồi?
Nhóc con, thật biết che giấu, rõ ràng là động tâm với cô rồi còn giả vờ bình tĩnh.
“Phó Niên Trạch, em có thể cứu sống ông nội.”
Sơ Nghiên bất thình lình phát ngôn một câu, khiến tâm vốn dĩ đã chết của Phó Niên Trạch lần nữa nhất lên gợn sóng.
Lời này nói ra từ một nữ sinh lớp 10 đúng là khó tin, người khác chỉ sợ hắn cho rằng đang đùa cợt hắn, nhưng lời nói ra từ miệng cô, hắn thế nhưng bất giác để tâm.
Phó Niên Trạch nháy mắt đem suy nghĩ kỳ lạ của bản thân đè xuống. Nói đùa, hắn là điên rồi đi, thế nhưng bất tri bất giác muốn tin tưởng lời nàng nói.
“Ngôn Chỉ, đừng lấy ông nội ra đùa, tôi không thích.”
Giọng của Phó Niên Trạch hơi trầm xuống, mang theo chút ý lạnh. Sơ Nghiên lại hoàn toàn không để tâm, một tay sờ sờ cằm, lẩm bẩm:
“Bất quá muốn phẫu thuật, tuổi em nhỏ, bệnh viện sẽ không cho phép, cần lên kế hoạch một chút.”
Phó Niên Trạch nhíu mày, không phải vừa rồi cô còn nói, sức khỏe của ông không chịu nổi phẫu thuật thay tim sao? Hiện tại lại muốn tiến hành phẫu thuật?
Sơ Nghiên liếc mắt một cái liền nhìn thấu suy nghĩ của hắn, cô áp sát lại gần, cười cười:
“Người khác không thể, nhưng đó là người khác, không phải em.”
Thiên Hoa ở trong không gian hệ thống hừ hừ vài tiếng, y thuật của ký chủ phải nói chính là diệu thủ hồi xuân, ký chủ muốn cứu người, diêm vương đoạt không nổi!
“Thật sự trị được?”
Phó Niên Trạch có chút do dự, nói cho cùng ông hiện tại đã hết biện pháp, bác sĩ cũng phải bó tay chịu trói, hắn thử một lần, hắn không thành vấn đề? Ít nhất, ít nhất còn một chút hy vọng …
Nhưng mà cô còn là học sinh, có thể biế được bao nhiêu?
Sơ Nghiên mỉm cười, ánh mắt lãnh đạm thường ngày giống như bị hoàn tan, trong chớp mắt đó bị sự tự tin bao phủ.
“Tin tưởng em.”
“…Được.”
Ma xui quỷ khiến, Phó Niên Trạch thế nhưng mở miệng đồng ý. Sơ Nghiên nghe lời này, liền hài lòng, cô mở miệng:
“Nói cho thầy nghe một bí mật, Phó Niên Hằng đang muốn hợp tác với Long thị, sắp bí mật đàm phán rồi đó.”
Phó Niên Trạch hơi ngạc nhiên, theo hắn điều tra được, đúng là Phó Niên Hằng đang lén lút chuẩn bị làm gì đó, nhưng vẫn chưa điều tra được, không ngờ em ấy lại biết rõ?
Phó gia hiện tại, cha hắn thì không cần nói, vô dụng, mẹ hắn thì bị chuyện của Phó Niên Hằng khí bỏ đi nước ngoài, đã lâu không quay về, cũng không biết chuyện của Phó gia. Chú út lại theo phe Phó Niên Hằng, số người trong Phó thị không thuận theo Phó Niên Trạch còn ít, đa phần là trung lập.
Hiện tại nếu dự án hợp tác này đàm phán thất bại, uy tín của Phó Niên Trạch trong Phó thị sẽ rơi xuống, nhưng tập đoàn cũng sẽ chịu tổn thất nặng nề.
Long thị là đại thế gia, đắc tội cũng không tốt.
“Cảm ơn thông tin của em, kỳ thi cuối kỳ sắp tới rồi, thầy không ở trường, ôn tập cho cẩn thận.”
Phó Niên Trạch gạt mấy chuyện này sang một bên, nhìn nữ sinh nho nhỏ trước mặt, nhịn không được mà dặn dò.
Sơ Nghiên ngoan ngoãn gật đầu, nói:
“Tuần sau em thi rồi, thi cũng mất cả tuần, đợi thi xong thì có thể bắt đầu phẫu thuật cho ông nội.”
Phó Niên Trạch đột nhiên có cảm giác hòa hợp với cô một cách lạ thường, ngón tay thon dài đưa ra, động tác tự nhiên gõ nhẹ vào trán Sơ Nghiên, có chút buồn cười nói:
“Kêu ông nội đều kêu thành thục như vậy?”
Sơ Nghiên che trán, hơi hơi nhíu mày, nhưng cũng không bất mãn mà một bộ đương nhiên trả lời:
“Ông nội của ai, dù sao đều như nhau.”
Của anh chính là của em.