• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở phía dưới núi của trung tâm bí cảnh, nơi đây lại thật sự có rất nhiều người. Số người hiện giờ có thể lên đến 3 đơn vị, cũng như có vô số tinh giả có thực lực là luyện linh kì tầng 6 trở lên.

Số tinh giả nơi đây có thể nói là đã gần đủ để uy hiếp được cả Ngọc Linh Thảo rồi, nhưng có lẽ là vẫn thiếu một nửa. Nếu như Ngọc Linh Thảo tung hết toàn lực thì có lẽ cô bé sẽ tiêu diệt được những người này trong thời gian ít nhất cũng phải nửa ngày.

Quanh đây cũng có con đường lớn đủ để mọi người bước tới, hiếu kì, cả nhóm của Lí Vần Thanh liền tiến tới xem xem nơi đó có cái gì mà lại tụ tập đông thế.

Cả nhóm bắt đầu tiến tới xem, lại bắt chuyện với một người: “Xin chào vị huynh đài, tôi là Lí Vần Thanh!”

Người đó cũng quay lại và chào: “Tôi là Hồi Phu Dục! Không biết rằng ngươi có chuyện gì muốn hỏi ta sao?”

“Cũng không phải là chuyện quan trọng, chỉ là ta muốn biết rằng tại sao lại có nhiều người ở đây như thế!”

“À, đây cũng không phải chuyện gì khó nói!”

Vừa nói, Hồi Phu Dục liền chỉ tay về phía dưới núi, ở phía đó có một cái hang động lớn, hang động ấy to đến mức mà số người nơi đây vẫn có thể đi vào thoải mái.

“Thấy cái hang động đó không?”

“Thấy, cái hang động đó có gì đặc biệt?” Lí Vần Thanh đáp lại.



“Theo như tình báo nơi đây thì bên trong hang động đó có thứ mà các vị trưởng lão cần đến!”

Nghe thế, Lí Vần Thanh và những người khác cũng cảm thấy bất ngờ, liền ngờ vực mà hỏi: “Liệu có chính xác không? Nếu thông tin này là chính xác thì tại sao tất cả mọi người không tiến vào mà lấy nó chứ!?”

Vừa nói xong, Lí Vần Thanh liền nhận được khuôn mặt cạn lời của Hồi Phu Dục, hắn ta liền đáp: “Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghe tới câu nói, nơi có đồ ngon thường sẽ có nguy hiểm tương đương sao?!”

“Chưa từng nghe qua!”

Lời của Lí Vần Thanh vừa dứt, hắn ta lại nhận được một tiếng thở dài của Hồi Phu Dục.

“Ngươi chưa từng nghe tới thì cũng không sao, chắc có lẽ ngươi lại chính là một vị đệ tử chưa từng tham gia tranh đoạt bảo vật rồi!” Hồi Phu Dục vừa nói vừa lắc đầu ngao ngán.

Thấy vậy, Lí Vần Thanh cũng không biết nói gì thêm, dù sao thì đây cũng là sự thật, hắn không phủ nhận được, với lại còn ba vị sư muội luôn đi cùng hắn, thế nên chỉ cần Lí Vần Thanh nói vài ba câu không đúng sự thật là lại bị bọn họ phản bác ngay.

Ngọc Linh Thảo nhìn Lí Vần Thanh với vẻ mặt chán chường liền hiểu ra, vậy nên cô bé đi tới phía trước cổ vũ cho Lí Vần Thanh: “Không sao đâu! Rồi huynh cũng sẽ có kinh nghiệm trong việc này thôi!”

Nghe thấy lời cổ vũ đó, Lí Vần Thanh liền cảm thấy nhẹ nhõm mà đặt tay lên đầu của Ngọc Linh Thảo và nói chữ: “Ừm!”

Khi mà cánh tay vừa đặt lên, Ngọc Linh Thảo liền bất ngờ, đây lại là điều mà cô bé chưa từng trải qua rất lâu, và người từng làm điều này chỉ có người quen của cô bé, vậy nên Ngọc Linh Thảo rất sốc.

Ngay lập tức, Ngọc Linh Thảo nhanh chóng lùi lại tránh đi cánh tay của Lí Vần Thanh, thấy vậy, Lí Vần Thanh cảm thấy khó hiểu, liền hỏi: “Sao vậy Thảo muội?”

Ngọc Linh Thảo lấy tay ôm đầu, biểu hiện gầm gừ như một con hổ con khiến cho Lí Vần Thanh đã khó hiểu lại càng khó hiểu hơn, và rồi Nhiệt Vũ Ngọc và Nhu Bàn Vân đặt tay lên vai của Lí Vần Thanh, liền nói: “Sư huynh à, đừng có xoa đầu phụ nữ khi họ không cho phép!”

Nghe vậy, Lí Vần Thanh vẫn cảm thấy khó hiểu lắm, lại nói: “Không phải ta sờ đầu các muội cũng không sao đó sao?”

Lời vừa dứt, Lí Vần Thanh liền bị vật xuống đất bởi Nhiệt Vũ Ngọc, liền không hiểu mà ngước lên, lại thấy những ánh mắt của cả ba người tràn đầy sát khí, điều này thật sự khiến cho Lí Vần Thanh cảm thấy sợ hãi.

Những cái chân bắt đầu nâng cao lên, sau đó liền giẫm xuống người của Lí Vần Thanh, và nó cứ lặp đi lặp lại, trong lúc Lí Vần Thanh bị đạp như thế, cả ba người vừa đạp vừa nói hai từ: “Chết đi!” Rất là mãnh liệt.



Lí Vần Thanh không hiểu chuyện gì, hắn ta cảm thấy uất ức hét lên: “Ta đã nói gì sai cơ chứ!!?”

Những người đang chứng kiến cảnh đó là Ngọc Linh Thảo và Hồi Phu Dục cũng phải cảm thấy người tên Lí Vần Thanh này thật sự không biết sợ chết.

Sau một hồi lâu, Lí Vần Thanh hiện giờ trên người có lắm vết bụi do bị ba người đạp cho lên bờ xuống ruộng, lại bắt đầu hướng về phía Ngọc Linh Thảo, mở miệng nói: “Ta thật sự xin lỗi, lẽ ra ta không nên xoa đầu muội!”

“Được rồi, cũng không phải chuyện to tát gì, huynh lần sau chú ý là được!”

“Vâng!”

Sau khi chuyện này đã được giải quyết xong thì đột nhiên ở phía trước có một số người tiến tới và bước lên phía đồi nhỏ. Những người ở phía trên đó có tổng cộng 5 người, 4 trai 1 gái, một người có thân hình khá mảnh khảnh, một người khá là mập thì cầm một cái lưỡi liềm, phía dưới cái cán thì lại gắn thêm một sợi xích, người kế bên thì lại có một thân hình rắn rỏi, trên người hắn ta thì lại chỉ mặc đúng mỗi một cái quần, người thì có thân hình gầy gò đến mức hiện ra cả xương sườn, phần bụng hóp lại, người còn lại thì trông giống một thư sinh, nhưng hắn ta lại thật sự trông rất khó đoán, và tất cả bọn họ đều che mặt bằng một tấm vải, bộ đồ có chút giống các quan lệnh của triều đình.

Nắm người bọn họ hướng về phía những đám đông phía dưới, một người trong đó đứng ra và nói: “Được rồi, có lẽ mọi người đã tới khá đông rồi, bọn tôi là người của chấp pháp hội, chúng tôi đã lan truyền thông tin về hang động này ở khắp mọi nơi, mục đích là muốn lấy bảo vật ở phía bên trong…”

Người đó vẫn cứ nói tiếp rất lâu khiến cho Ngọc Linh Thảo cảm thấy mệt mỏi, nhưng mà cô bé thật sự là không thể tin được những người này, bởi vì khi mà nghe thấy bọn họ tự nhận bản thân là chấp pháp hội, thì sự tin tưởng đã giảm xuống mức âm rồi.

Nhưng mà đám đông ở phía dưới thì lại thật sự tin tưởng bọn họ, giống như có một loại bùa mê gì đó huyễn hoặc hết bọn họ vậy.

“Trời, là chấp pháp hội kìa!”

“Không ngờ rằng lại thật sự có người của chấp pháp hội tham gia!”

“Nếu như bọn họ là người lãnh đạo thì việc đoạt lấy bảo vật này là dễ như trở bàn tay!”

Vô số lời ra tiếng vào tiếp diễn liên tục phát ra khiến cho Ngọc Linh Thảo phải cảm thấy thán phục.

Chấp pháp hội sao, tôi là người của chấp pháp hội nè.

Dù rất muốn hét lên thế, nhưng mà Ngọc Linh Thảo vẫn không hét lên, dù sao thì cô bé cũng không muốn dính líu tới, với lại nếu như hét lên thì thật sự rất là phiền phức.



Ngay lúc này, đột nhiên Lí Vần Thanh quay mặt sang và nói với Ngọc Linh Thảo: “Nè Thảo muội, có chấp pháp hội ở đây thật sự là tốt quá rồi, bảo vật ở bên trong đó chúng ta sẽ lấy đi một phần, vậy thì thật sự là có lợi rồi!”

Ngọc Linh Thảo thấy vậy thì liền nói: “Ta, sẽ không tham gia!”

Lời vừa dứt, Lí Vần Thanh và những người khác liền bất ngờ và khó hiểu, liền hỏi: “Tại sao vậy?! Có những người chấp pháp hội ở đây thì lấy bảo vật là điều tất nhiên, một cơ duyên lớn như vậy, sao muội lại không muốn tham gia cơ chứ!?”

Mặc dù phần lớn là do những tên chấp pháp hội giả kia, nhưng mà khi xưa Ngọc Linh Thảo cũng từng trải qua việc này, vậy nên cô bé cũng cảm thấy không ổn với lần này.

“Đây là quyết định của muội, mọi người không cần phải ngăn cản!”

Nói xong, Ngọc Linh Thảo liền định rời đi thì nhận ra một điều chưa nói: “À phải rồi, đây là lời khuyên của muội, hãy cẩn thận với những người tự xưng là chấp pháp hội đó!”

Lời vừa dứt, Ngọc Linh Thảo liền quay người lại và rời khỏi, dù rằng bọn họ định lao lên khuyên ngăn nhưng mà lại bị Hồi Phu Dục ngăn lại, anh ta nói: “Nếu đã là quyết định của muội ấy, vậy thì đừng ngăn cản nữa.”

Nghe thấy thế, mọi người cũng phải chịu buông bỏ.

Ngọc Linh Thảo nhìn thấy vậy thì an tâm mà rời đi, ngay khi cô bé đang đói đi thì nhận thấy người đội khăn trùm đầu đó, nhưng mà chỉ lướt qua mà thôi.

Và thế là Ngọc Linh Thảo đã rời đi mà không biết, người đang đội khăn trùm đầu mà cô bé không biết ấy, người đó lại chính là Phát Ninh Tâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK