Tiếng trống vừa gõ, Quy Hắc Kiên đột ngột biết mất làm cho Phong Tục Nghị bất ngờ tột độ.
Cậu ta quay sang hai bên, nhưng đều không thấy, rồi Phong Tục Nghị nhếch mép, ngước mặt lên trời nói hai chữ: "Trên trời!"
Nhưng mà không như dự đoán của Phong Tục Nghị, trên trời chỉ có một màu xanh thẳm và những đám mây trôi.
"Tiếc quá, là phía sau!" Vừa nói, Quy Hắc Kiên xuất hiện ngay phía sau Phong Tục Nghị, khiến cho hắn ta không ứng phó kịp, và thế là bị đánh một chưởng mạnh ở phía sau.
Phong Tục Nghị cố gắng giữ tỉnh táo sau đòn vừa rồi, hắn ta xoay người lại và vung kiếm sang phía sau, nhưng mà lại chỉ là không thấy Quy Hắc Kiên đâu.
Và rồi cậu ta lại xuất hiện từ phía sau, người hạ thấp xuống, chân xoay một phát gạt chân của Phong Tục Nghị.
Phong Tục Nghị không thể giữ được trọng tâm, ngay lập tức ngã xuống, thừa thế xông lên, Quy Hắc Kiên tụ linh lại trên nắm đấm, bồi thẳng một cú xuống phía dưới bụng của Phong Tục Nghị khiến cho hắn ta hét lên đau đớn.
Phong Tục Nghị ôm bụng, cơ thể không ngừng run lên, nhưng mà chưa dịu đi cơn đau đó thì lại bị Quy Hắc Kiên đá thẳng vào lưng một cú khiến cho Phong Tục Nghị văng xa quay vòng mấy lần.
Phong Tục Nghị bắt đầu chống tay đứng lên, miệng ho ra máu, cơ thể run rẩy liên tục.
Sau đó cậu ta hít thở đều vài cái tịnh tâm lại thì không còn run rẩy nữa, ánh mắt sắc bén nhìn Quy Hắc Kiên.
Phong Tục Nghị thủ thế, sát khí dày đặc hướng đến Quy Hắc Kiên khiến cho cậu ta có chút dè chừng.
"Có vẻ như ta đã coi thường ngươi rồi, ngươi đúng là có tư cách làm đối thủ của ta!" Phong Tục Nghị nói, môi nhếch lên một cái.
"Tư cách hay không ta không biết, ta chỉ biết rằng ngươi đã chịu rất nhiều đòn của ta mà thôi!" Quy Hắc Kiên đáp lại, giọng nói có chút giễu cợt khiến cho Phong Tục Nghị tức điên lên.
"Ta sẽ khiến ngươi phải hối hận!!" Nói xong, hắn lập tức tụ linh lại trên thanh kiếm và bao bọc nó khiến cho Ngọc Linh Thảo bất ngờ mà thốt lên: "Đó là cái gì?"
"Đây là kiếm linh, một cách thức vận dụng linh khí bao bọc ngoại linh xung quanh để tăng cường khả năng chiến đấu của vật đó." Huyền Cơ đáp.
"Làm sao để có thể sử dụng được khí linh cơ chứ!?" Ngọc Linh Thảo hỏi Huyền Cơ.
"Rất đơn giản, người chỉ cần thử trước với thanh kiếm của người, truyền linh khí lên thanh kiếm từng chút một và bao bọc linh xung quanh nó." Huyền Cơ đáp.
Sau khi được Huyền Cơ giảng giải, Ngọc Linh Thảo ngay lập tức rút thanh kiếm trên eo ra, một thanh kiếm dài bình thường và chẳng có gì đặc biệt.
"À, Huyền Cơ nhắc trước là…" Chưa kịp nói xong, Ngọc Linh Thảo đã ngay lập tức truyền linh khí vào bên trong thanh kiếm làm cho nó nổ ngay lập tức.
Sau vụ nổ nhỏ đó thì Ngọc Linh Thảo bị đám khói bao bọc cả khuôn mặt, còn Huyền Cơ thì không bị sao, vì cô ấy là bảo linh.
"Vì linh khí của chủ nhân quá nhiều, vậy nên từng chút này phải rút số lượng bằng với tinh giả bình thường tức là nhỏ gấp 100 lần với bọn họ!" Huyền Cơ giải thích cho Ngọc Linh Thảo.
Ngọc Linh Thảo với cái mặt hơi nhem nhuốc, đang lau chùi cái mặt nói: "Sao giờ cô mới nói."
Nhưng đáp lại câu nói của cô bé là: "Người còn chưa để cho Huyền Cơ nói hết, chủ nhân à!" Khiến cho Ngọc Linh Thảo cũng phải câm nín.
Đến lúc này thì Ngọc Linh Thảo cũng chỉ biết im lặng mà lau đi hết đống bụi đi, rồi đột nhiên Phát Ninh Tâm chạy đến, cô bé hỏi thăm lo lắng khi mà Thảo lại đột nhiên phát nổ khi mà không có chuyện gì xung quanh cô bé xảy ra.
Thảo cũng nhanh chóng ứng phó rằng đây là thử nhiệm thất bại nho nhỏ và không có gì đáng xem cả nên Phát Ninh Tâm cũng an tâm.
"Cơ mà Quy Hắc Kiên sao rồi nhỉ?" Vừa nói, Ngọc Linh Thảo vừa nhìn lên sân đấu.
"Cậu ta vẫn ổn chán, đúng hơn là bây giờ đang sắp chiến thắng rồi!" Phát Ninh Tâm cũng nhìn theo hướng sân đấu.
Một lúc trước, sau khi Ngọc Linh Thảo dùng khí linh lần đầu thất bại thì ở trên lôi đài, Quy Hắc Kiên và Phong Tục Nghị đang liên tục giao thủ hơn một lúc rất lâu, ban đầu do Phong Tục Nghị có chút khinh thường địch vậy nên hắn ta bị thương khá nhiều.
Ngay cả Quy Hắc Kiên cũng không chống đỡ được bao lâu, số tinh kĩ của Quy Hắc Kiên có đều tiêu hao lượng lớn linh khí, vì thế mà bây giờ trong người cậu ta giờ còn ít hơn 4 thành linh khí.
Nếu trận chiến kéo quá dài, Quy Hắc Kiên sẽ là người thua, nhưng mà chưa cần tới lúc đó, Phong Tục Nghị vì dính quá nhiều thương thế mà máu chảy không ngừng, từ đó mà mất máu ngất xỉu.
Khi Phong Tục Nghị được đưa tới chỗ phòng y để kiểm tra, ở phía bên các tông môn, nơi mà các trưởng lão lẫn tông chủ đang nhìn xuống xem.
"Hừ, đúng là phế vật, chỉ có 1 tên luyện linh kì nhỏ nhoi cảnh giới ngang với ngươi, thế mà vẫn để thua được!" Trưởng lão Minh kiếm tông tức tối nhìn vào Hoàn tinh tông.
Đây là Hòa Thu Bách, một người có tu vi cao thâm khó dò, và cũng là tông chủ tông môn Minh kiếm tông.
"Thôi nào, dù gì thì cũng là đệ tử của ta, thắng phải là điều hiển nhiên đúng không?" Tông chủ của Hoàn tinh tông lên tiếng.
"Hừ, ngươi làm như đệ tử của ngươi phải thắng, còn ta thì luôn thua vậy." Hòa Thu bách mỉa mai.
"Thôi thì tha cho hắn một lần vậy, dù gì thì hắn cũng chỉ là một đệ tử thôi!" Nói xong, hắn quay mặt lại xuống, bắt đầu nhìn xem tiếp.
Cậu ta quay sang hai bên, nhưng đều không thấy, rồi Phong Tục Nghị nhếch mép, ngước mặt lên trời nói hai chữ: "Trên trời!"
Nhưng mà không như dự đoán của Phong Tục Nghị, trên trời chỉ có một màu xanh thẳm và những đám mây trôi.
"Tiếc quá, là phía sau!" Vừa nói, Quy Hắc Kiên xuất hiện ngay phía sau Phong Tục Nghị, khiến cho hắn ta không ứng phó kịp, và thế là bị đánh một chưởng mạnh ở phía sau.
Phong Tục Nghị cố gắng giữ tỉnh táo sau đòn vừa rồi, hắn ta xoay người lại và vung kiếm sang phía sau, nhưng mà lại chỉ là không thấy Quy Hắc Kiên đâu.
Và rồi cậu ta lại xuất hiện từ phía sau, người hạ thấp xuống, chân xoay một phát gạt chân của Phong Tục Nghị.
Phong Tục Nghị không thể giữ được trọng tâm, ngay lập tức ngã xuống, thừa thế xông lên, Quy Hắc Kiên tụ linh lại trên nắm đấm, bồi thẳng một cú xuống phía dưới bụng của Phong Tục Nghị khiến cho hắn ta hét lên đau đớn.
Phong Tục Nghị ôm bụng, cơ thể không ngừng run lên, nhưng mà chưa dịu đi cơn đau đó thì lại bị Quy Hắc Kiên đá thẳng vào lưng một cú khiến cho Phong Tục Nghị văng xa quay vòng mấy lần.
Phong Tục Nghị bắt đầu chống tay đứng lên, miệng ho ra máu, cơ thể run rẩy liên tục.
Sau đó cậu ta hít thở đều vài cái tịnh tâm lại thì không còn run rẩy nữa, ánh mắt sắc bén nhìn Quy Hắc Kiên.
Phong Tục Nghị thủ thế, sát khí dày đặc hướng đến Quy Hắc Kiên khiến cho cậu ta có chút dè chừng.
"Có vẻ như ta đã coi thường ngươi rồi, ngươi đúng là có tư cách làm đối thủ của ta!" Phong Tục Nghị nói, môi nhếch lên một cái.
"Tư cách hay không ta không biết, ta chỉ biết rằng ngươi đã chịu rất nhiều đòn của ta mà thôi!" Quy Hắc Kiên đáp lại, giọng nói có chút giễu cợt khiến cho Phong Tục Nghị tức điên lên.
"Ta sẽ khiến ngươi phải hối hận!!" Nói xong, hắn lập tức tụ linh lại trên thanh kiếm và bao bọc nó khiến cho Ngọc Linh Thảo bất ngờ mà thốt lên: "Đó là cái gì?"
"Đây là kiếm linh, một cách thức vận dụng linh khí bao bọc ngoại linh xung quanh để tăng cường khả năng chiến đấu của vật đó." Huyền Cơ đáp.
"Làm sao để có thể sử dụng được khí linh cơ chứ!?" Ngọc Linh Thảo hỏi Huyền Cơ.
"Rất đơn giản, người chỉ cần thử trước với thanh kiếm của người, truyền linh khí lên thanh kiếm từng chút một và bao bọc linh xung quanh nó." Huyền Cơ đáp.
Sau khi được Huyền Cơ giảng giải, Ngọc Linh Thảo ngay lập tức rút thanh kiếm trên eo ra, một thanh kiếm dài bình thường và chẳng có gì đặc biệt.
"À, Huyền Cơ nhắc trước là…" Chưa kịp nói xong, Ngọc Linh Thảo đã ngay lập tức truyền linh khí vào bên trong thanh kiếm làm cho nó nổ ngay lập tức.
Sau vụ nổ nhỏ đó thì Ngọc Linh Thảo bị đám khói bao bọc cả khuôn mặt, còn Huyền Cơ thì không bị sao, vì cô ấy là bảo linh.
"Vì linh khí của chủ nhân quá nhiều, vậy nên từng chút này phải rút số lượng bằng với tinh giả bình thường tức là nhỏ gấp 100 lần với bọn họ!" Huyền Cơ giải thích cho Ngọc Linh Thảo.
Ngọc Linh Thảo với cái mặt hơi nhem nhuốc, đang lau chùi cái mặt nói: "Sao giờ cô mới nói."
Nhưng đáp lại câu nói của cô bé là: "Người còn chưa để cho Huyền Cơ nói hết, chủ nhân à!" Khiến cho Ngọc Linh Thảo cũng phải câm nín.
Đến lúc này thì Ngọc Linh Thảo cũng chỉ biết im lặng mà lau đi hết đống bụi đi, rồi đột nhiên Phát Ninh Tâm chạy đến, cô bé hỏi thăm lo lắng khi mà Thảo lại đột nhiên phát nổ khi mà không có chuyện gì xung quanh cô bé xảy ra.
Thảo cũng nhanh chóng ứng phó rằng đây là thử nhiệm thất bại nho nhỏ và không có gì đáng xem cả nên Phát Ninh Tâm cũng an tâm.
"Cơ mà Quy Hắc Kiên sao rồi nhỉ?" Vừa nói, Ngọc Linh Thảo vừa nhìn lên sân đấu.
"Cậu ta vẫn ổn chán, đúng hơn là bây giờ đang sắp chiến thắng rồi!" Phát Ninh Tâm cũng nhìn theo hướng sân đấu.
Một lúc trước, sau khi Ngọc Linh Thảo dùng khí linh lần đầu thất bại thì ở trên lôi đài, Quy Hắc Kiên và Phong Tục Nghị đang liên tục giao thủ hơn một lúc rất lâu, ban đầu do Phong Tục Nghị có chút khinh thường địch vậy nên hắn ta bị thương khá nhiều.
Ngay cả Quy Hắc Kiên cũng không chống đỡ được bao lâu, số tinh kĩ của Quy Hắc Kiên có đều tiêu hao lượng lớn linh khí, vì thế mà bây giờ trong người cậu ta giờ còn ít hơn 4 thành linh khí.
Nếu trận chiến kéo quá dài, Quy Hắc Kiên sẽ là người thua, nhưng mà chưa cần tới lúc đó, Phong Tục Nghị vì dính quá nhiều thương thế mà máu chảy không ngừng, từ đó mà mất máu ngất xỉu.
Khi Phong Tục Nghị được đưa tới chỗ phòng y để kiểm tra, ở phía bên các tông môn, nơi mà các trưởng lão lẫn tông chủ đang nhìn xuống xem.
"Hừ, đúng là phế vật, chỉ có 1 tên luyện linh kì nhỏ nhoi cảnh giới ngang với ngươi, thế mà vẫn để thua được!" Trưởng lão Minh kiếm tông tức tối nhìn vào Hoàn tinh tông.
Đây là Hòa Thu Bách, một người có tu vi cao thâm khó dò, và cũng là tông chủ tông môn Minh kiếm tông.
"Thôi nào, dù gì thì cũng là đệ tử của ta, thắng phải là điều hiển nhiên đúng không?" Tông chủ của Hoàn tinh tông lên tiếng.
"Hừ, ngươi làm như đệ tử của ngươi phải thắng, còn ta thì luôn thua vậy." Hòa Thu bách mỉa mai.
"Thôi thì tha cho hắn một lần vậy, dù gì thì hắn cũng chỉ là một đệ tử thôi!" Nói xong, hắn quay mặt lại xuống, bắt đầu nhìn xem tiếp.